Gió Xuân Cõi Lòng Người - Cẩm Minh - Chương 51
Vậy nên, hắn đối với chuyện Thượng thần Cẩm Minh chính là ngăn cản nó xảy ra ngay khi nó còn nằm ở trong trứng, cho dù hắn biết có rất nhiều chuyện không phải chỉ cần “muốn” là có thể làm được, nên chỉ có thể làm hết sức mình ngăn chặn.
Còn Cẩm Minh đối với việc Tiết Sư thần quân suốt ngày xoay quanh rất phiền chán, không phải trước đây mỗi lần hắn thấy nàng là sẽ đi đường vòng hay sao? Sao dạo này càng lúc càng làm như chúng ta thân với nhau dữ vậy chứ?
Cẩm Minh nhìn Tiết Sư thần quân ngồi bên bờ hồ trêu chọc Ngọc Ức tức tới mức xoay vòng vòng trong nước, có chút phiền: “Ta phải nói cho ngài biết, trong hồ này ngoài Ngọc Ức ra còn có Trúc Nghiệp, hắn ta khá thích Ngọc Ức, ngài chọc con bé giận lên coi chừng sau đó hắn ta sẽ khiến cho ngài không còn tay nữa đấy.”
Tiết Sư thần quân nghe Trúc Nghiệp thì vội rút tay lên, hắn có thể mặt dày với Thượng thần, hay trêu chọc Ngọc Ức, nhưng với tên ma vật kia thì lại khác, tên đó chẳng phân biệt gì hết.
Cẩm Minh nhìn hắn nói thẳng: “Ngài định theo ta tới bao giờ?”
Tiết Sư thần quân tất nhiên không ngốc, hắn nghe ra ý tứ đuổi khách của nàng, nhưng vì đại nghiệp chỉ có thể mặt dày nói: “Tới khi nào tâm ngài thật sự từ bỏ.”
Cẩm Minh cười giễu: “Nếu ta không bỏ, ngài có thể làm gì ta? Ngài có thể ngăn ta được sao?” Nàng cũng không vòng vo như những lần trước mà nói thẳng ra: “Ngài có thể ở lại đây vài hôm, ngăn cản ta một vài lần, nhưng có thể sống thay ta cuộc đời của ta sao?”
Tiết Sư thần quân có thể cảm thấy được hôm nay tâm trạng của Thượng thần không được tốt lắm, lời nói ra mang đầy tia sắt bén, hắn quả thực đã quá đáng rồi sao?
Tiết Sư thần quân khẽ thở dài ngồi bên cạnh nàng, giọng điệu lúc nào cũng ngả ngớn lúc này trở nên nghiêm túc: “Ta không có ý xấu, dù sao cũng là bằng hữu ta chỉ không muốn nhìn ngài đi sai.”
Cẩm Minh lạnh mặt nhìn chung trà: “Đường mà ta đi là ta chọn lựa, nếu là bằng hữu thì ngài đừng quá phận. Về đi!”
Tiết Sư thần quân sống lâu như vậy sao có thể không hiểu cái gọi là cố quá thì quá cố, hắn mỉm cười: “Được rồi, ta xin lỗi, là ta đã quá phận, nhưng hôm nay ta đến còn có một việc khác.” Hắn nhìn về phía Thượng cung nói: “Thần núi và phu nhân của hắn hôm nay tới đây nhận tội, Thượng thần có muốn đi xem không?”
Cẩm Minh: “…”
[…]
Lúc nàng và Tiết Sư thần quân vào chính điện Thượng cung thì văn võ bá quan đã đến đầy đủ, ngay cả Sài Dận cũng đã ngồi yên vị trên chỗ của mình.
Cẩm Minh đi qua hai hàng văn võ bá quan, lướt qua hai người đang đứng giữa điện, sau đó ngừng lại trên người Sài Dận rồi quay đi về chỗ ngồi của mình, ngồi phía đối diện chàng.
Mọi người nhìn Thượng thần Cẩm Minh có chút bất ngờ, nhưng bất ngờ không phải vì nàng đến, mà là vì bộ trường bào trên người nàng.
Thượng thần Cẩm Minh từ khi lên làm Thượng thần cho tới nay chỉ mặc trường bào trong ba lần, lần thứ nhất là trong ngày ngài vượt qua lôi kiếp từ thần lên thượng thần, lần thứ hai là trong ngài đưa tiễn Thiên Sơn lão quân, lần thứ ba là trong ngày ngài đi lịch kiếp. Vậy nên lần thứ tư này ngài mặc trường bào, có thể thấy ngài đối rất quan tâm đến việc xét xử Thần núi.
Khi Thiên đế tới nhìn trường bào của Cẩm Minh, mí mắt ngài ta khẽ giật giật, việc này hình như sẽ hơi khó qua.
Tuy ngài ta là Thiên đế trên vạn người, nhưng luận về thân phận, tuổi tác hay pháp lực, thì ngài ta luôn có vài phần e dè đối Thượng thần Cẩm Minh. Vậy nên nếu lần này ngài muốn làm tới cùng chuyện này, thì ngài ta thật không dám bao che hay lấp liếm cho A Thiết như ý định.
Thiên đế có chút trầm ngâm liếc nhìn A Thiết.
Bỏ một Thần núi tên A Thiết cũng không sao.
Đợi tới khi Thiên đế ngồi lên đế tọa chúng văn võ bá quan đứng hai bên chính điện cúi đầu tham kiếm.
Tất nhiên Cẩm Minh sẽ không, vì thân phận nàng cao hơn Thiên đế, mà Sài Dận cũng không vì chàng là Ma quân so với chức Thiên đế là ngang bằng, chẳng việc gì phải cúi đầu tham kiếm.
Vì vậy trong chính điện chỉ trừ hai người ra thì mọi người đều cúi đầu chấp tay: “Tham kiếm Thiên đế.”
Sài Dận cách một dòng văn võ bá quan đứng trong chính điện nhìn Cẩm Minh khẽ cười.
Cẩm Minh nhìn nụ cười không rõ ý của chàng thì liền cụp mắt, vờ như đang nhìn chung trà trước mặt.
Thiên đế nhìn quanh một vòng gật đầu: “Chúng ái khanh bình thân, ngồi đi.”
Mọi người nghe Thiên đế nói xong, lúc này mới ngồi vào chỗ của mình.
Trong điện bây giờ chỉ còn hai người đang đứng.
Thiên đế nhìn A Thiết lại nhìn lướt qua Thượng thần Cẩm Minh, thấy ngài không định nói gì, ngài ta mới nói: “A Thiết, thân là Thần núi, ngươi không tận với chức trách của mình, còn giúp cho ma vật chạy trốn, âm mưu làm chuyện xấu, ngươi còn gì để nói nữa hay không?”
Thiên đế nói xong lại nhìn qua Cẩm Minh, như đang đợi xem phản ứng của nàng thế nào.
Cẩm Minh tất nhiên biết ngài ta muốn gì, đây chẳng phải là muốn xem phản ứng nàng ra sao để kết tội hay sao? Cẩm Minh cười nhạt nhìn ngài ta không nói gì.
Thiên đế bị nàng nhìn thì có chút khó chịu, ngài ta dời mắt nhìn A Thiết.
A Thiết quỳ trong chính điện, cúi đầu cung kính nói: “Thần biết tội.” Hắn ta biết ngay hôm nay bị xử tội là không tránh khỏi, thay vì tìm cách trốn tội, chi bằng cứ nhận lấy, để bè phái của hắn ta cũng có thể dựa vào việc hắn ta tự nhận tội mà xin.
Thiên đế gật đầu: “Được, nếu ngươi đã nhận tội, ta cũng sẽ không nói thêm nữa, việc ngươi phạm Thiên điều sẽ lấy Thiên điều ra xét xử luận tội.”
Ngài ta nhìn qua Tiết Sư thần quân.
Tiết Sư thần quân đứng bên cạnh, không cần cầm cuốn Thiên điều cũng đọc thuộc: “Theo như Thiên điều có viết, phàm những vị thần tiên nào không làm tròn chức trách, cấu kết với yêu ma làm ra đều nguy hại đến chúng sinh, thì đều phải bị cách chức vụ đang giữ, tùy vào tội nghiệt gây ra mà xử theo khuôn phép.”
Thiên đế gật đầu: “A Thiết, ta quyết định cách chức Thần núi của ngươi, theo lý phạt lôi hình, nhưng xét thấy việc ngươi cấu kết với ma vật chưa gây ra tội nghiệt lớn làm hại chúng sinh, lại thêm ngươi trong quá khứ từng lập nhiều công lớn cho đại hoang, nên ta quyết định chỉ trục xuất ngươi ra khỏi Cửu Trùng Thiên, từ nay ngươi và Cửu Trùng Thiên không còn liên can ngươi có chịu không?”
A Thiết im lặng cúi đầu, nắm tay siết lại thật chặt.
Thiên đế nhìn qua Lập Na: “Lập Na tiên tử tuy là phu nhân của Thần núi, nhưng theo điều tra biết nàng ấy không liên can đến những việc A Thiết đã từng làm, nên không có tội, nàng có thể tự chọn đi theo A Thiết hay là ở lại Cửu Trùng Thiên đều được.”
“Ta muốn hòa ly với A Thiết.” Lập Na nhìn A Thiết bên cạnh, mang theo tiếng thở dài lên tiếng nói.
Lời nàng không lớn, nhưng vừa đủ để mọi người nghe thấy rõ, A Thiết vừa gặp nạn, vợ đã vội hòa ly ngay lập tức, việc này người không biết chuyện thực sự thế nào cũng đều sẽ nghĩ Lập Na quá vô tình vô nghĩa, nói thẳng ra chính là tham phú phụ bận, cho nên nhất thời trong chính điện bỗng chốc trở nên im lặng như tơ.
Cẩm Minh giật mình nhìn nàng ấy, cố chấp lâu như vậy cuối cùng là kết cục này sao? Nàng cầm chung trà trên bàn lên uống một ngụm, khẽ cười giễu.
A Thiết nhìn vào ánh mắt không còn vẻ tươi vui của thiếu nữ ngày ấy nữa, gật đầu.
“Ta đồng ý.”
Cả hai người hành hạ nhau lâu như vậy, từ lâu đã không còn bao nhiêu tình yêu nữa, cố chấp giữ bên cạnh chỉ khiến cả hai cùng nhau mệt mỏi thêm.
Hai người đều muốn hòa ly, Thiên đế cũng không có lý dó gì không đồng ý, ngài ta gật đầu nhìn Tiết Sư thần quân: “Vậy nhờ Tiết Sư thần quân soạn ra thư hòa ly cho hai người họ.”
Tiết Sư thần quân cúi đầu thưa: “Vâng ạ.”
Chỉ trong chốc lát sau, thư hòa ly rất nhanh đã lập xong, Lập Na và A Thiết cùng nhau cầm bút ghi tên mình vào. Từ nay về sau là yêu hay hận, cũng đều chấm dứt, khi sống không còn liên can, khi chết không còn dính líu gì nhau.
Lập Na nhìn A Thiết đang ghi tên mình, tâm trạng có vài phần nặng nề. Tình yêu năm ấy nàng ấy dành cho hắn ta là thật, thậm chí tới bây giờ nàng ấy vẫn yêu người tên A Thiết này, cũng chưa từng hối hận vì yêu hắn ta, nhưng cách giữa máu và nước mắt, đã không còn như thuở ban đầu nữa.
Không thể quay trở lại, không thể bắt đầu lại, vậy thì chỉ có thể kết thúc.