Gió Xuân Cõi Lòng Người - Cẩm Minh - Chương 49
Cẩm Minh kéo tà váy, nhìn vết thương dưới lớp vải băng vẫn chưa kép miệng, thậm chí so với hôm qua còn có phần nghiêm trọng hơn.
Nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thêm, thì một con hạt giấy từ ngoài cửa sổ bay vào, mang theo tín chỉ từ Cửu Trùng Thiên tới.
Cẩm Minh nhìn nội dung trên tờ giấy, giật mình, lập tức đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Sài Dận ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng Cẩm Minh mở cửa, cũng mở cửa phòng đi ra, chàng nhìn sắc mặt có phần trắng bệch của nàng, thì lập tức hỏi: “Sao vậy?”
Cẩm Minh nhìn chàng: “Sư phụ ta đang trên Cửu Trùng Thiên.”
Thiên Sơn lão quân chắc chắn đã chết, là chính mắt nàng nhìn thấy sư phụ chết, tro cốt của sư phụ còn đang được nàng phụng dưỡng ở Tịnh Nguyệt Lai, người kia chắc chắn không thể là sư phụ.
Còn về lý do tại sao Thiên đế lại gửi tín chỉ bảo nàng về gấp, nói là sư phụ nàng đã sống lại, thì chỉ có thể trở về mới biết được.
Sài Dận nhìn nàng: “Ta đi cùng nàng.”
Cẩm Minh không gật đầu, nhưng cũng không phản đối, ý là tùy chàng.
Khi hai người về tới Cửu Trung Thiên, thì thấy thiên binh thiên tướng đang mặt giáp sắc tay cầm thương đao đang đứng vay quanh một vòng trước cổng trời.
Thần tướng Cung Lẫm nhìn thấy Cẩm Minh và Sài Dận liền lệnh tướng sĩ dạt ra nhường đường cho hai ngươi, hắn đi tới chấp tay chào hai người, sau đó mới nói với Cẩm Minh: “Thượng thần đã về, Thiên Sơn lão quân đang ở trong Thần điện.”
“Hắn ta không phải Thiên Sơn lão quân.” Cẩm Minh lạnh lùng nói một câu rồi đi thẳng tới Thần điện.
Dù hắn ta có là ai, cũng chắc chắn không phải sư phụ.
Sài Dận cúi đầu chào lại Cung Lẫm rồi đi theo Cẩm Minh.
Lúc Cẩm Minh vào Thần điện thì không khí trong đó khá ngưng trọng.
Thiên đế ngồi trên thiên vị, nhìn người mặc áo đen đang đứng chắp tay sau lưng, ung dung nhìn ngài ta.
Cẩm Minh từ phía sau nhìn bóng lưng người đó, càng thêm lạnh lùng..
Tiết Sư thấy Cẩm Minh và Sài Dận đi vào thì vội vàng đứng bật dậy, giọng nói có vài phần vui mừng: “Thượng thần đã tới.”
Lời hắn vừa dứt toàn bộ người trong điện bao gồm cả người mặc áo đen kia, đồng loạt nhìn về hai người.
Sài Dận cười như không cười chắp tay chào: “Ma quân Sài Dận xin chào các vị, ta tình cờ nghe nói Thiên Sơn lão quân đã tạ thế ngàn năm sống lại quay về, nên muốn tới xem thế nào, không làm phiền các vị chứ!”
Rõ ràng là câu hỏi, nhưng thái độ lại cứ như thông báo, cũng chẳng ai dám trả lời chữ “phiền” này.
Thiên đế cảm thấy không khỏe, chuyện người mặc áo đen nói hắn là Thiên Sơn lão quân còn chưa giải quyết xong, bây giờ Ma quân của Ma tộc còn muốn tới góp vui, ngài ta cảm thấy Cửu Trùng Thiên hôm nay sẽ loạn.
Cẩm Minh từ đầu đến cuối vẫn chằm chằm nhìn người mặc áo đen kia, không nói gì.
Kẻ mặc áo đen nhìn nàng nhếch khóe môi khẽ cười: “Ngàn năm không gặp, đồ nhi đã quên vi sự rồi sao?”
Cẩm Minh bước tới gần hắn ta: “Ngươi cuối cùng là ai?”
Lần trước trong hang động, hắn ta nói sẽ gặp lại, không ngờ hắn ta dùng cách này để gặp lại nàng.
Hắn ta vẫn cười: “Ta là ai? Không phải đồ nhi rõ nhất sao?”
“Đừng gọi ta là đồ nhi, ngươi không phải sư phụ ta, đừng nghĩ ngươi có được gương mặt giống sư phụ ta là sẽ trở thành ngài.”
Người mặc áo đen nhìn thấy tia khinh thường trong mắt Cẩm Minh, thì thôi không cười nữa, ánh mắt hắn ta bắt đầu trở nên sắt bén nhìn nàng: “Ngươi dùng ánh mắt khinh thường như vậy nhìn ta là có ý gì chứ? Ta đã làm gì ai đâu? Đừng nghĩ mình là Thượng thần thì có thể xem như mình luôn trong sạch, còn người khác thì không.”
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh
2. Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây
3. Hoan Hoan Ái – Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong
4. Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!
=====================================
“Vậy ngươi tới đây để làm gì?” Cẩm Minh hỏi.
Hắn ta cười khinh một cái: “Ta chỉ muốn về nhà.”
Tiết Sư thần quân bên cạnh lúc này nói xen vào: “Ngươi tới đây rõ ràng là để gây chuyện mới đúng, đả thương thiên binh thiên tướng, xông vào Thần điện, còn bắt Thiên đế phải đưa ra Cảnh Ly, đấy mà gọi là về nhà sao? Chưa nói tới, nhà ngươi vốn không ở đây, mà là ở nhà giam mới đúng!”
“Phải là ta muốn lấy lại Cảnh Ly mới đúng, Thiên đế, ngươi nói xem, Cảnh Ly vốn không phải là vật của Thiên Sơn lão quân sao?”
Tuy là hắn ta đang nói với người khác, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn ngừng nơi Cẩm Minh, nhìn nàng chằm chằm nàng.
Cẩm Minh vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn thẳng vào mắt hắn ta, chậm rãi nói: “Ngươi không phải sư phụ.”
Cảnh Ly là ngọc bội tùy thân luôn đeo theo bên mình của Thiên Sơn lão quân. Năm ấy, sau khi phạm phải Thiên điều, trước lúc bị bắt đi chấp hình, sư phụ đã truyền sức mạnh cả đời mình vào nó, sau đó giao cho Thiên đế. Sư phụ mong sau này nếu có ngày đại hoang đại loạn, nó sẽ giúp đại hoang chống đỡ một kiếp. Người cho tới giây phút cuối cùng ấy, vẫn nghĩ cho đại hoang, sao có thể là tên trước mặt được chứ!
Người mặt áo đen: “Vậy sao?”
Hắn ta bước lên một bước lại gần Cẩm Minh nhìn sâu vào mắt nàng: “Nhưng biết sao được, ta chính là Thiên Sơn lão quân.”
Hắn ta đưa tay lên bỏ mũ chùm đầu xuống: “Ta chính là phần tâm ma của hắn, so với phần hoàn hảo kia, ta còn hoàn hảo hơn.”
Cẩm Minh nhìn gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt, nắm tay siết lại thật chặt, hắn ta không phải sư phụ: “Ngươi cuối cùng là ai?”
Ngươi mặc áo đen bậc cười lớn: “Ta chẳng phải đã nói rồi sao, ta chính là tâm ma của Thiên Sơn lão quân, tên ta là Cung Chính Thiên Sơn.”
Lời hắn ta vừa dứt, toàn Thần điện lạnh ngắt như tơ.
Thiên đế lúc này từng trên thiên vị đứng phắt dậy, quát: “Người đâu, mau bắt hắn ta lại.”
Cung Chính Thiên Sơn nhìn thiên binh thiên tướng bao vây mình, khẽ cười: “Thiên đế, ngài nghĩ đám người này có thể bắt được ta sao?”
Vừa dứt câu, lòng bàn tay hắn ta khẽ chuyển động, một thanh trường kiếm dài gần ba thước xuất hiện trên tay.
Một nhát kiếm chém qua, ngăn cản cả chục quân đang bao vây đánh tới.
Cẩm Minh nhìn thanh trường kiếm trên tay hắn ta mặt càng thêm lãnh, ngay lúc hắn ta định xuất ra nhát thứ hai, nàng đã bay lên cản lại.
Hai trường kiếm mang theo công lực của chủ nhân chém mạnh vào nhau, tạo nên một chùm tia lửa nhỏ, Cung Chính Thiên Sơn bị ép lùi về phía sau nửa bước, hơi thở có chúp phập phồng.
Cẩm Minh một tay để sau lưng một tay cầm kiếm, cả người mang theo tia sát khí nhìn hắn ta như cố kiềm nén, nói: “Đủ rồi.”
Cung Chính Thiên Sơn nhìn nàng, ánh mắt có phần phứt tạp, như câm ghét lại như có phần ngưỡng mộ trong đó.
Nhưng không để mọi người hiểu rõ hơn, hắn ta đã thu lại ánh mắt đó, đồng thời cũng thu lại trường kiếm trên tay, chỉ trông chớp mắt đã trở về bộ dáng thong thả nói: “Người nói ra câu này phải là ta mới đúng, đồ nhi không thấy là bọn họ bắt đầu trước với ta sao?” Lúc nói tới chữ “đồ nhi” hắn ta còn cố ý nói thật chậm, như muốn nhấn mạnh.
Cẩm Minh siết chặt trường kiếm, nhưng không để nàng lên tiếng, Cung Chính Thiên Sơn nhìn mọi người trong đại điện một vòng, vừa cười âm hiểm vừa nói: “Được rồi, nếu đồ nhi ngoan của ta đã bảo ngừng, thì hôm nay ta chỉ chơi tới đây thôi. Hẹn ngày sau gặp lại.”
Lời còn chưa hết, người đã như cơn gió, bay biến mất.
Thiên đế bây giờ đã vô cùng tức giận, nhìn thiên binh thiên tướng, nhiều người như vậy còn không đỡ được một nhát kiếm của Cung Chính Thiên Sơn, để hắn ta muốn tới thì tới muốn đi thì đi.
“Đi, bắt hắn ta về cho ta. Làm mọi cách cũng phải bắt về, nếu không bắt sống được thì phải bắt chết.” Ngài ta nói xong, phất tay áo tức giận bỏ đi.
Cẩm Minh vẫn nhìn chăm chú chỗ Cung Chính Thiên Sơn đứng khi nãy, như đang suy nghĩ, mãi cho khi Sài Dận đi lại, chạm nhẹ vào tay nàng, mới làm nàng sực tỉnh, khẽ nhìn qua chàng.
“Ta muốn tới Thanh Nghiêng đài dạo một lát, không biết Thượng thần có đồng ý hay không?”
Cẩm Minh khẽ cúi đầu, một lúc sau mới không nhanh không chậm thu trường kiếm nói: “Đi thôi.” Hai chữ đơn giản, nhưng lại mang theo tiếng khe khẽ thở dài của nàng.