Gió Xuân Cõi Lòng Người - Cẩm Minh - Chương 45
Cả đại hoang này, người có mối liên hệ mật thiết với Thượng thần Cẩm Minh sợ rằng không nhiều, mà người có linh lực gần giống nàng, chỉ sợ có một mình sư phụ nàng- Thiên Sơn lão quân mới có thể làm ra được việc này.
Lúc Sài Dận sinh ra, Thiên Sơn lão quân đã viên tịch hơn hai trăm năm, những gì chàng biết về vị lão quân này chỉ ngừng lại ở mức như mọi người đều biết. Thiên Sơn lão quân sinh trước trời đất, cùng với năm vị lão quân khác tạo lập ra trật tự cho đại hoang. Sau này vi phạm Thiên điều mà bị phạt phế bỏ tiên thể, trở thành một thân người phàm trần không chốn dung thân.
Giờ đây khi nhớ lại, Sài Dận nhìn gương mặt lạnh lùng của Cẩm Minh, có lẽ có những chuyện kết cục ngay từ đầu đã định sẵn là không có kết quả tốt, chỉ có người trong cuộc là cứ u mê.
Sài Dận nói: “Đã tới đây thì không thể quay đầu lại nữa, ngài có muốn cùng ta vào không?”
Cẩm Minh buông nắm tay đang siết lại ra, như đã có quyết định, nàng nói: “Tất nhiên phải đi, ta cũng rất muốn biết kẻ trong đó có phải là người ta đang nghĩ hay không.”
Cẩm Minh vừa nói vừa định đi vào thì cổ tay bị Sài Dận nắm lấy, làm nàng nghiêng mặt khó hiểu nhìn chàng.
Sài Dận: “Nếu kẻ trong đó là người ngài đang nghĩ thì ngài định làm sao?”
Phải làm sao ư?
Ánh mắt Cẩm Minh trầm xuống, nhưng ngữ khí vẫn bình thản như cũ: “Ta là Thượng thần Cẩm Minh, sinh ra là vì chúng sinh, sống cũng là vì chúng sinh, sinh mệnh ta là vì bảo vệ chúng sinh. Cho dù có là ai làm hại chúng sinh, ta đều không có quyền tha cho hắn.” Chúng sinh là lý do khiến trời đất tạo ra nàng, nàng làm sao có thể rủ bỏ trách nhiệm này, cho dù đó có là sư phụ, nhưng nếu ngài ấy làm ra chuyện ác hại chúng sinh, thì nàng cũng sẽ làm những chuyện mà nàng phải làm, không chút tình riêng.
“Vậy để ta đi trước.” Sài Dận buông tay Cẩm Minh ra đi lên trước.
Chàng không biết chuyện an nguy của chúng sinh quan trọng thế nào, chàng chỉ biết nếu trong đó có nguy hiểm, chàng sẽ là người lên trước chắn cho nàng. Không biết từ bao giờ, mỗi khi nhìn thấy nàng, chàng lại luôn có cảm giác muốn bảo vệ một người mãnh liệt đến vậy.
Cẩm Minh nhìn Sài Dận chằm chằm như muốn từ trên gương mặt lạnh nhạt của chàng tìm kiếm gì đó, cuối cùng nàng im lặng cũng không tranh cùng chàng. Có lẽ ý chàng chỉ là, dù sao trước sau gì cũng là đi vào, ai đi trước ai đi sau cũng không phải là việc gì quan trọng, đây chỉ xuất phát từ bản năng thiện chiến của chàng mà muốn đi trước thôi.
Cẩm Minh và Sài Dận đi vào cửa động, hang động chỉ có một con đường duy nhất, trong đó sớm đã không có bóng dáng bạch xà, cả hai cứ thế đi thẳng về phía trước.
Càng đi thêm, phía trước như có như không vang lên một đạo âm thanh như đang rì rầm.
Cẩm Minh và Sài Dận nhìn nhau, đoán, có lẽ đã gần đến rồi.
Ở cuối hang động, ánh sáng màu xanh mỏng manh chớp lóe trong lớp sương mù, ma khí càng thêm phần dày đặc.
Không đợi cả hai đi tới điểm cuối, một giọng nam khàn khàn vang lên, như đang thủ thỉ: “A Thiết, nếu người không tìm cách đuổi bọn họ đi, ta nhất định sẽ khiến cho mọi người biết chuyện kinh tởm năm xưa của ngươi.”
A Thiết nhìn Bạch Thuần: “Nếu không phải tại ngươi không nghe lời ta, làm ra mấy chuyện này, bọn họ sẽ nghi ngờ chuyện ngươi còn sống mà tới đây sao? Còn có chuyện đó cho dù ngươi nói ra thì sẽ có ngươi tin ngươi sao? Ngươi đừng quên, ta là Thần núi trấn giữ một phương, còn ngươi cũng chỉ là một ma vật, không cần ta nói nhiều, ngươi cũng biết người đời sẽ tin lời ai!”
Tiếng tranh cãi không ngừng vang lên trong hang động.
Cẩm Minh và Sài Dận liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương có thể đọc ra được, hoá ra là vậy!
Lúc này, một tiếng cười âm trầm cất lên vang dội cả sơn động. Chỉ thấy một nam tử mặc áo đen trùm kín từ đầu tới chân đang trong bóng tối bước ra. Cẩm Minh nhận ra, con bạch xà đang quấn quanh trên tay người nọ chính là con bạch xà vừa nãy rình trộm hai người.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng! Tuy không nhìn thấy mặt hắn ta, nhưng ngay lúc tiếng cười kia của hắn ta phát ra, Cẩm Minh liền biết hắn ta không phải Thiên Sơn lão quân. Làm nàng không biết phải thở phào hay nặng lòng thêm. Thở phào vì hắn ta không phải là sư phụ, nặng lòng thêm vì nàng không biết hắn ta có quan hệ gì với sư phụ đây. Tuy hắn ta không phải sư phụ, nhưng sự thân quen toát ra từ trên hắn ta đối với nàng, đó là sự thật.
Chuyện này đến cùng là như thế nào đây!
Sài Dận nắm chặt trường kiếm, tùy thời có thể xuất chiêu bất cứ lúc nào. Có lẽ đã tới đủ rồi.
Ánh mắt sắt bén của hắn ta lúc này nhìn về phía Cẩm Minh và Sài Dận: “Haha, vậy sao? Nhưng theo ta biết thì bọn họ đã nghi ngờ ngươi rồi đó.”
Một lời này vừa nói ra làm Bạch Thuần và A Thiết cũng theo ánh mắt của hắn ta nhìn về phía Cẩm Minh và Sài Dận.
Ngay lúc A Thiết còn đang giật mình, thì Bạch Thuần đã lập tức phun yêu khí bắn về phía hai người.
Cẩm Minh và Sài Dận đồng loạt rút trường kiếm ra chém đứt yêu khí.
A Thiết lúc này mới định thần lại, nhìn Cẩm Minh và Sài Dận đang bận giao chiến với Bạch Thuần, lại thấy nam tử bên cạnh không có ý định tham gia giao chiến, thì thầm nghĩ, nên rút trước.
Mà chỉ trong nháy mắt, khi Kính Thành kiếm đâm xuyên qua tim Bạch Thuần, A Thiết lập tức dùng phát thuật âm thầm rời hang động.
Nam tử nhìn Bạch Thuần đã chết biến trở lại thành nguyên hình, trong mắt có vài phần chán ghét.
Trường kiếm của Sài Dận trong hư không trung vẽ ra một đạo kim quang màu trắng nhạt chém về phía nam tử. Hắn ta không tránh, chỉ nhếch khoé môi nhìn Cẩm Minh. Mà ngay khi kiếm quang chạm tới hắn ta, thì chỉ trong nháy mắt hắn ta liền biến thành một vệt sáng biến mất.
Sài Dận nhíu mày thu kiếm nhìn xung quanh, ngoài Bạch Thuần đã chết thì ở đây không còn ma khí nào nữa.
“Chúng ta sẽ còn gặp lại. Cẩm Minh!” Tiếng nói khàn khàn, truyền đến từ cửa sơn động.
Cẩm Minh và Sài Dận theo âm thanh quay đầu nhìn thì chỉ thấy một vệt sáng chớp loé một cái rồi biến mất.
Không cần phải nói, hai người đều lập tức đuổi theo vệt sáng đó.
Hắn ta lại như đang muốn họ đuổi theo, tốc độ tuy rất nhanh nhưng luôn vừa đủ để khiến hai người không bị mất dấu.
Đợi tới khi Cẩm Minh và Sài Dận thật sự mất dấu thì phát hiện đã chạy đuổi theo hắn ta ra tới ngoài cửa hang lúc nào không hay, lúc này cả hai đang ở trong khu rừng đầy bụi gai.
Đây là con đường đi tới hang động.
Hắn ta là đang dẫn đường cho hai người đi ra khỏi hang động sao?
Cẩm Minh nhìn bụi gai mọc um tùm cản lối trước mặt, không thể đi tiếp được.
Sài Dận thu trường kiếm lại, không còn Bạch Thuần pháp lực của chàng cũng đã quay trở lại, chàng giơ tay phất lên một cái, bụi gai như cảm nhận được ma khí u ám của chàng, bọn chúng run rẩy kịch liệt lên, tức khắc rút lui, mở ra một lối đi cho hai người.
Cẩm Minh nhìn sắc trời một chút: “Hình như sắp mưa rồi!”
Sài Dận lắc đầu: “Không phải sắp mà mưa rồi.” Lời chàng vừa dứt, mưa như trút nước, ào ào rơi xuống.
Cẩm Minh: “…”
Đợi khi hai người tìm được một hang động để tạm thời tránh mưa, thì y phục trên người đã sớm ướt đẫm có thể vắt ra nước.
Sài Dận lấy tay quẹt lên mặt, lau đi một mặt đầy nước, sau đó lại tìm nhặt vài cành củi khô có trong động, đốt lên một ngọn lửa không to không nhỏ, đủ sáng đủ ấm.
Đợi tới khi chàng làm xong, thì mới quay đầu nhìn Cầm Minh đang đứng ở trước cửa hang ngẩn người nhìn màn mưa trắng xoá bên ngoài.
Sài Dận thầm thở dài, kỳ thật đến cuối cùng chàng cũng không phân rõ tình cảm chàng giành cho Cẩm Minh là gì? Là tình yêu hay đó chỉ là sự cố chấp trong lòng chàng mà thôi. Có lẽ là vậy, người ta thường hay có câu, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng nhân tình, nhân tình không bằng ăn trộm, ăn trộm không bằng không trộm được mà, có lẽ vì quá khứ không có được, nên lòng luôn mang theo cố chấp không thể buông bỏ…
Mà nàng thì sao, liệu tình cảm nàng dành cho chàng cũng là như vậy chăng?