Gió Xuân Cõi Lòng Người - Cẩm Minh - Chương 44
Sau khi đánh tan những bóng ma biến thành Cẩm Minh, A Thiết và đám thuộc hạ của hắn, Sài Dận nhìn ánh sáng yếu ớt phát ra của Nhan Nhiên Thạch mà Cẩm Minh ngày ấy đưa chàng. Thật không ngờ một lần tùy ý của nàng, không chỉ đã cứu chàng một mạng lúc ở trần gian giao chiến với Liệt Dạ, bây giờ nó còn giúp chàng có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
Hiện không có “A Thiết” dẫn đường, Sài Dận chỉ có thể dựa vào trực giác của mình mà đi theo hướng gió lạnh thổi tới.
Lúc bọn họ vào động đã đi qua mấy cua quẹo, không nói tới chuyện bên ngoài động nóng tới mức không có ngọn gió nào thổi qua, mà cho dù có thì theo lý cũng không thể thổi tới nơi này, huống chi những trận gió này lại không giống gió bình thường. Vậy nên chỉ có thể nói, chỗ phát ra gió có thứ gì đó.
Sài Dận mặc kệ thứ đó có phải là thứ chàng đang tìm hay không, thì chắc chắn nó cũng sẽ cho chàng một đáp án nào đó, còn hơn việc đi không mục tiêu.
Con đường trong hang động rộng rãi, đi như không có điểm cuối cùng. Sài Dận càng đi về trước, phát hiện sức gió càng lớn, mỗi bước chân phải vô cùng vững nếu không có thể bị gió thổi cuốn lùi đi.
Đợi tới khi chàng tới trước cửa động nơi nguồn gió đang phát ra, thì trận gió đang thổi mãnh liệt bên người bỗng nhiên ngưng bặt tan biến mất, ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy, trong hang động không còn gió lạnh thổi tới nữa.
Sài Dận một tay nắm Nhan Nhiên Thạch, tay khác để trên trường kiếm tùy thời đều có thể rút ra, chậm rãi đi vào cửa động.
Cửa động không lớn, chỉ đủ cho một người có vóc dáng bình thường đi lọt qua, lúc vào Sài Dận phải cúi thấp đầu mới vào được.
Chàng bước vào, vừa ngẩng đầu lên, trên cổ lập tức truyền tới một cảm giác lành lạnh. Sài Dận nhanh chóng xoay người, cổ tay khẽ động, trường kiếm trên tay chém mạnh vào kiếm của người nọ.
Trong ánh sáng Nhan Nhiên Thạch, Sài Dận nhìn người đối diện, mỉm cười nói: “Chỉ vừa mới tách ra trong chốc lát, không ngờ gặp lại Thượng thần lại dùng cách thức đặc biệt thế này để chào ta, thật khiến ta thụ sủng nhược kinh (*).”
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.
Cẩm Minh thấy người vào là Sài Dận cũng cười nhẹ, biểu tình lạnh nhạt thường ngày lúc này có vài phần ôn hòa hơn, nàng thu Kính Thành kiếm lại, không nhanh không chậm nói: “Ngài quá lời. Chỉ một đạo kiếm tầm thường, còn không đụng vào da thịt, sao có thể làm cho ngài kinh sợ được chứ.”
Từ trong ngữ điệu này, thì hình như trong đó có vài phần tiếc nuối? Sài Dận nhìn Cẩm Minh, nàng là đang tiếc nuối vì vừa nãy đã không thể chém vào cổ chàng được sao? Hoá ra Thượng thần Cẩm Minh cũng sẽ có lúc trêu chọc người khác, chứ không phải lúc nào cũng mặt lạnh như băng theo lời của người đời hay nói nàng.
Sài Dận bật cười đi tới: “Ngài làm sao phát hiện “Sài Dận” kia là giả?”
Cẩm Minh nhớ lại sắc mặt “Sài Dận” giả do bóng ma biến thành lúc ấy âm trầm đến đáng sợ, cùng khí thế rét lạnh toàn thân khiến người ta sợ hãi, thì cúi đầu khẽ cười. Ánh mắt Sài Dận tuy có phần lạnh lẽo hơn Trường Lăng và Đông Phong Hành thật, nhưng sau những lần ít ỏi mà nàng tiếp xúc riêng với chàng, thì nàng có thể nhận ra chàng chưa từng có biểu hiện rét lạnh đến vậy, cho dù lúc tức giận chấp vấn nàng cũng không. Đó chính là tại sao lúc ấy khi vừa nhìn qua chàng, nàng liền nhận ra đó là “Sài Dận” giả, không chút do dự dùng lực toàn thân chém chết.
Cẩm Minh chậm rãi nói: “Bóng ma tuy có thể biến thành gương mặt và hình dáng của người khác, nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là “giả”, không thể nào biến ra được khí chất cùng tính tình của người đó, chỉ cần để ý sẽ thấy điểm khác thường.”
Nghe Cẩm Minh nói vậy, Sài Dận gật đầu, cũng rất giống ý mình, chỉ có đều… không biết vì sao bây giờ nghĩ lại, chàng thế nhưng có chút thích thích “Cẩm Minh” giả kia. Thích những nét mặt đa dạng mà chàng chưa từng thấy trên mặt Cẩm Minh, nhất là khi bị chàng chém chết, gương mặt ấy càng thêm nhiều phần sinh động.
Sài Dận vì suy nghĩ của mình không khỏi cười: “Nhưng việc đơn giản thế này, không biết đám người A Thiết có nhận ra được hay không!”
“A Thiết chắc chắn nhận ra.” Cẩm Minh vừa đi vừa nói: “Những chuyện hắn biết nhiều hơn chúng ta, không thể nào không biết chuyện bóng ma có thể biến thành người khác. Huống hồ…”
“Huống hồ ngài nghi ngờ hắn vẫn còn pháp lực!” Không đợi Cẩm Minh nói hết, Sài Dận đã đoán được ý còn lại của nàng.
Cẩm Minh gật đầu: “Hắn dù sao cũng là Thần núi, không thể có chuyện mất hết pháp lực mà vẫn ngồi yên như vậy được.” Vì hắn quá bình thản mới khiến nàng càng thêm sinh lòng nghi ngờ.
Cả hai vừa đi vừa nói, Sài Dận quét mắt liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy ở trước có rất nhiều cục đá to nhỏ có nhiều màu sắc khác nhau nằm không có trật tự nào, đoán Cẩm Minh khi tới đây đã phá trận pháp, mới khiến gió ngừng thổi.
“Kẻ ở trong đây khá tinh thông trận pháp.” Chàng nói: “Nếu như ta đoán không lầm trận pháp này là Âm Phong trận, người lọt vào trận pháp sẽ có cảm giác xung quanh đang có gió rất mạnh thổi qua, nhưng kỳ thật trong hang động hoàn toàn không có gió, nó chỉ là ảo giác mà thôi.”
Cẩm Minh tới trước chàng một chút, tất nhiên khi phá trận đã nhận ra được: “Âm Phong trận được xem là trận pháp có từ thời thượng cổ, cho tới hiện tại rất ít người biết được, kẻ này có thể bày ra trận pháp cao thâm đến vậy thì không thể nào là kẻ đơn giản được.” Từ kết giới ở ngoài cửa động tới bóng ma và Âm Phong trận, có thể thấy kẻ này so với Bạch Thuần có khi càng khó đối phó hơn.
Đúng lúc này, một tiếng “sột soạt” nhỏ vang lên, dẫn tới sự chú ý của hai người.
Cẩm Minh và Sài Dận đồng loạt quay đầu, nhìn về chỗ phát ra âm thanh, chỉ thấy trong hang động phía trước cách đó không xa, một con bạch xà đang dùng đôi mắt đỏ rực như máu của nó nhìn bọn họ chòng chọc. Âm thanh vừa rồi, chính là do nó không cẩn thận bò lên tàn lá khô mà phát ra.
Bạch xà không lớn, thân nhỏ dài, nó dựng đứng nửa thân trên, hơi nghiêng đầu nhìn Cẩm Minh chằm chằm như muốn từ trên người nàng tìm kiếm gì đó, mà khi nhìn thấy Sài Dận cũng đang nhìn mình, thì thân mình nó khẽ run lên, sau đó quay người bò nhanh đi, trong chớp mắt đã biến mất ở cửa động phía trước.
Cửa động này so với cửa động trước rộng hơn một chút, Cẩm Minh và Sài Dận đi lại gần, ngay tại lúc cả hai còn cách khoảng ba bước chân, Cẩm Minh như cảm nhận được cái gì đó chợt ngừng lại. Nàng cảm nhận được ở đây có một cỗ ma khí rất nồng đậm thoát ra, thế nhưng trong cỗ ma khí này hình như có điểm bất thường không thùy túy chỉ có ma khí mà xen lẫn chút tiên khí, đối với nàng còn mang theo sự thân quen không thể diễn tả. Cẩm Minh giơ tay ra, ngón tay khẽ động, phát hiện từng tia linh lực của mình đang không ngừng chuyển động, cỗ ma khí thoát ra kia như có linh tính cũng dần tụ lại bao quanh ngón tay nàng.
Sài Dận bên cạnh nhanh nhạy cỡ nào, vừa nhìn thấy linh lực của Cẩm Minh phát ra, lập tức cũng đều động linh lực của bản thân, nhưng lại như cũ không thể dùng được pháp lực. Chàng nhíu mày, trầm tư.
Không đợi Sài Dận lên tiếng hỏi, Cẩm Minh đã thu tay khẽ siết lại thật chặt, nói trước: “Ta hình như có quen biết người ở trong động này.”
Người có linh lực giống như nàng, ngoại trừ người kia ra thì trên đời này sợ rằng không thể nào tìm ra người thứ hai được. Nhưng, người kia rõ ràng đã chết, là nàng chính mắt nhìn thấy, tro cốt của người kia còn được nàng phụng dưỡng ở Tịnh Nguyệt Lai, sao có thể xuất hiện ở đây được.
Đúng vậy, người nàng đang nghĩ tới là Thiên Sơn lão quân. Nuôi dưỡng từ thuở nhỏ, pháp lực của nàng cũng là do ngài ấy truyền dạy cho, tất nhiên sẽ không tránh khỏi việc linh lực của nàng và ngài ấy có điểm thân quen nhau. Vừa nãy khi nàng đều động linh lực, nhìn ma khí bao quanh nàng cảm nhận được sự kích động của bọn chúng muốn hòa chung với linh lực của nàng thành một, việc này càng làm cho nàng thêm phần chắc chắn.
Nhưng đây cuối cùng người bên trong là Thiên Sơn lão quân thật sao?
Vậy chuyện năm xưa cuối cùng còn có ẩn tình gì mà nàng không biết?
Nếu thật là sư phụ, vậy tại sao lại xuất hiện ở đây còn mang theo ma khí?
Có lẽ muốn tìm được tất cả những câu trả lời này, nàng phải vào trong mới biết được!