Gió Và Trăng - Chương 94 - Nhẫn Dior
Chính Phong đội nón đen, Lệ Thanh đội nón trắng, cả hai đeo kính đen,
mái tóc đều được đổi sang màu trắng khói mới mẻ, một ngồi ghế, một ngồi
trên chân người ngồi ghế hóng xung quanh tìm người.
Phía xa, cô
gái năng động mọi ngày xuất hiện, mang theo sự tích cực từ trang phục
đến biểu cảm, vẫn đang trong kì nghỉ nên Huyền Hân mới có thể đi chơi
như vậy.
Hiện tại, họ vừa đến bán đảo phía Nam cách đây không lâu.
Hôm nay là ngày 5/1/2019, là trận chung kết của đội Kiến Minh – đội duy
nhất có hai thành viên ngoại quốc lọt vào đã gây chú ý không hề nhỏ với
đội tuyển trong nước, dù chỉ là đấu tập nhưng vẫn cực kì căng thằng.
Ngoài Kiến Minh còn có Lai Vương, hai người đã trở nên thân thiết từ lúc nào, phối hợp trên sân cực kì ăn ý.
Rèn luyện cả năm trời, dù ở vị trí nào cả hai đều chơi rất tốt, Lai Vương
đã từ bỏ khung thành, trở thành một chân sút sáng giá của đội, đồng minh kiến tạo đẳng cấp của Kiến Minh.
Dưới sự cổ vũ nhiệt tình của nhóm fan cứng, khán giả bên cạnh cũng phấn khích ủng hộ theo.
Huyền Hân hô tên, Lệ Thanh hô “cố lên”, dần dần cũng có người cùng Lệ Thanh hô, nhưng sao giọng nói người này quen quá nhỉ?
Cô yên lặng quay sang nhìn, cách đó một lối đi, là cô gái xinh xắn đang
đứng nhiệt tình hô hào, phía sau còn có một cậu trai nghiêm túc, luôn
miệng bảo cô gái đừng làm ồn.
“Vương An.” Lệ Thanh gọi lớn tên cô ấy.
Khán đài không quá đông, Vương An ngay lập tức nghe được liền quay trước sau tìm người vừa gọi mình, rất nhanh đã nhìn thấy liền vẫy tay với cô,
xách túi xách và anh trai chạy qua.
Không ngờ ở nơi này lại có thể gặp người quen.
Vương An và Minh Vũ cũng đến đây vì trận đấu.
“Nhóc này cá cược gì đấy với Lai Vương, hành tao phải bay cả chuyến dài, đau lưng chết đi được.”
Hai người đàn ông ngồi xem, cạn lon bia mát lạnh.
“Yếu quá, mới chút xíu đã đau lưng, sau này làm sao làm ăn được.”
“Con mẹ nó, mày khinh thường ai, anh mày sinh khí tràn trề, chỉ sợ không kiểm soát được làm con gái người ta phát cuồng thôi.”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái |||||
“Ồ.” Chính Phong phì cười, nốc hết lon bia mặc cho Minh Vũ bị ghẹo đến mức mặt mũi xám xịt đằng kia.
Trận đấu kết thúc sau hai hiệp với tỉ số 3 – 2 nghiêng về đội Kiến Minh.
Hai người Kiến Minh và Lai Vương tu một lượt hết sạch ba chai nước khoáng, khăn lau vắt trên vai ướt đẫm.
Lâu ngày không gặp, dáng người hai người họ dường như đô hơn một chút, cơ bắp ở chân cũng chắc nịch nhìn đã hết cả mắt.
Thấy anh em chí cốt đến, Kiến Minh liền nhào tới khoác vai hai người bạn cao lớn.
“Kiến Minh, đừng trách tao không nhắc nhở mày, chạy đi trước khi bị hắn đấm.”
Chính Phong vẫn còn ấn tượng về cú đấm nồng nặc sức mạnh năm nào, tốt tính cảnh cáo tên nhễ nhại mồ hôi đang ôm người đó.
Vốn dĩ Minh Vũ có để ý nhưng không có dự định sẽ làm gì nghe lời Chính Phong liền hùa theo cậu chọc tên Kiến Minh nhát cáy này.
“Tao… tao… tao sai rồi, nể tình hôm nay sinh nhật mà tha cho tao.”
Kiến Minh xém chút quỳ rạp xuống đất dập đầu xin lỗi may mà Huyền Hân giữ
lại, bảo cậu ta mở to mắt ra nhìn, có ai định làm gì cậu ta đâu…
“Hai cậu đi tắm trước đi, bọn tao đợi ở ngoài.”
Vậy là trùng hợp mà cả nhóm có mặt đầy đủ, Kiến Minh thơm tho dẫn đường đến một quán bar náo nhiệt, vì đã đặt phòng trước nên rất nhanh đã có chỗ.
Tuy mọi người đã biết hết nhưng Lệ Thanh vẫn muốn khoe một lần nữa, mười
ngón tay của hai người Lệ Thanh và Chính Phong đan vào nhau, nhẫn cưới
loé lên một tia sáng dưới ánh đèn.
“Oaaaa, em cũng muốn có…” Huyền Hân lay lay tay Kiến Minh.
Kiến Minh lay lay tay Chính Phong: “Đại gia, cho xin ít kim cương về cho vợ tôi chơi.”
“Gọi một tiếng “ông cố”, liền cho.” Chính Phong uống rượu, gương mặt điềm tĩnh đáp.
Không suy nghĩ nhiều, Kiến Minh luôn miệng gọi “ông cố”, Huyền Hân, Vương An, Lai Vương, Minh Vũ cũng góp vui gọi “ông cố” làm cả bàn một phen cười
bể bụng.
“Khoan đã, Kiến Minh phải trả nợ cho tụi tao trước đã.” Bỗng dưng Lệ Thanh đứng dậy làm cả bọn một phe bất ngờ.
“Ai nợ gì tụi mày??”
Dường như Chính Phong đã nhớ, lấy ra giấy đăng kí kết hôn ra khoe, đồng thời
nhại lại giọng điệu của Kiến Minh: “Đừng vì thấy hắn có tí nhan sắc thì
mê đấy, tính cách tên này mà cưới vợ được ông đây mua 10 căn nhà tặng
hắn.”
“…”
Lệ Thanh giơ một tay lên: “Nhân chứng số 1.”
“Không tính, hai người cùng một phe…”
Lời chưa nói hết đã bị cắt ngang.
“Nhân chứng số 2.” Huyền Hân làm động tác y hệt Lệ Thanh, gương mặt xinh đẹp nhịn cười.
Hết chối.
“Mười căn thì mười căn, tao đúng là mắc nợ mày mà.”
“Được, nhẫn cưới của mọi người, ông đây trả hết.”
Cả bàn hoan hô, cạn li, ai nấy đều vui vẻ trừ một người sắp tốn một mớ tiền mà đau lòng.
“Nhất định phải là nhẫn Dior.” Vương An lên tiếng.
“Tại sao? Nhẫn kim cương không bằng nhẫn thương hiệu đấy à?” Lai Vương thắc mắc.
“Có thể các anh chị chưa biết, mỗi người đàn ông chỉ có thể mua một chiếc
nhẫn Dior trong đời, không bao giờ có thể mua được chiếc thứ hai, vì vậy mà nó tượng trưng cho sự chung thuỷ, một lòng một dạ với người mình
yêu.”
Lệ Thanh vô thức nhìn xuống tay mình, dòng chữ Dior nho nhỏ khắc ở ngay dưới viên kim cương, cô mỉm cười nắm chặt lấy tay cậu.
Huyền Hân đã ngà ngà say, bắt đầu kể linh tinh chuyện trên trời dưới đất,
người bên cạnh lắng nghe hiện tại chỉ có Lệ Thanh và Vương An, bốn tên
kia đã rủ nhau đi vệ sinh cách đây không lâu.
Ai cũng uống một
chút nên trong đầu hơi lâng lâng, nhà vệ sinh nam chỉ có bốn kẻ đứng
quay người vào trong, Kiến Minh là người say nhất, cậu ta ngó qua Chính
Phong bắt đầu nói linh tinh.
“Mới ngày nào mày còn nhỏ hơn tao, bây giờ đã lớn thế này rồi à?”
“Nhỏ hơn mày bao giờ?”
Cậu đẩy đầu Kiến Minh về vị trí của cậu ta, nhận thấy vẫn còn tò mò, Kiến Minh nhìn sang Lai Vương, tiếp tục nói linh tinh.
“Vẫn nhỏ hơn tao.” Nói rồi tự cười một mình.
Lai Vương chỉ biết bất lực nhìn lại, thử so sánh xem.
“Cũng ngang ngửa.” Minh Vũ đứng bên cạnh Chính Phong kéo khoá quần lên nói
với cậu rồi chạy trước, là người duy nhất chưa bị nhìn.
Không đủ chỗ ở nên đêm nay họ phải ở tạm khách sạn, chị em phụ nữ ở một phòng, ba anh em và một con sâu rượu một phòng.
Trước khi ngủ, họ tập trung tại một phòng chơi bài thâu đêm, khoảnh khắc vui
vẻ bên nhau lại ùa về trong mỗi người mang đến cảm giác bâng khuâng, bồi hồi, hạnh phúc.
– —-
1/1/2020, gia đình Chính Phong đón cặp song sinh chào đời, cả hai đều là trai, đoán chừng sẽ quậy lắm cho xem.
Đứa lớn là Hứa Chính Long, đứa nhỏ là Hứa Chính Thiên.
Tên đều đặt ngẫu nhiên, theo tên bố mẹ mà tuỳ tiện lấy mấy thứ trên trời bỏ vào.
Tên thật chiến bao nhiêu thì tên ở nhà lại đáng yêu bấy nhiêu, Chính Long
được bố gọi là Quýt, một trong những điều góp phần xây dựng mối tình đẹp đẽ của Lệ Thanh và Chính Phong, Chính Thiên là Đậu, đậu trong đậu đỏ,
thứ bố nó thích nhất, cô hi vọng cậu sẽ thích nhóc con như thích “đậu
đỏ” vậy.
Một tay ông bô già chăm nuôi, thế mà hai đứa nhóc lại
suốt ngày bám dính lấy mẹ, cô vừa đi làm về liền phải đối mặt với hai
tên nhóc nhỏ, xong xuôi rồi mới xử tên nhóc lớn, nhóc lớn lại dày vò cô
cả đêm.
May mà Lệ Thanh không bắt buộc phải đến công ty làm nếu không ngày nào cũng thế chắc cô giảm tuổi thọ chết mất.
Tên sao người vậy, Quýt thích ăn quýt, Đậu thích ăn đậu, hai anh em tuy vẫn còn giành ăn nhưng cũng đã biết giảm lại chừa phần cho nhau.
Từ
khi mới bi bô tập nói, Chính Phong và Lệ Thanh đã bắt đầu dạy học cho
chúng, nhờ gen bố mẹ mà hai đứa đều rất thông minh, ý thức học tập cũng
khá cao, nếu ngày nào bố mẹ không dạy liền nhắc nhở ngay.
Ông Hứa đến chơi với cháu mà cũng bất lực với gia đình này, hai bố con Chính
Đậu giải tích phân đua với nhau, mẹ con Thanh Quýt pk lập trình.
Muốn ngăn cản cũng không được vì đây không phải là ý của hai vợ chồng, mà chính đám nhóc muốn học.
Lên bốn tuổi ngữ pháp và hành văn đã thành thạo, tâng bóng chuyên nghiệp qua lại, bơi lội, chơi đàn đều học qua.
Họ không để con cái động đến điện thoại, theo đó họ cũng ít dùng đến, mỗi
tối trước khi ngủ đều cùng nhau nói chuyện, hỏi hết những thắc mắc cần
được giải đáp.
So với anh Quýt thì em Đậu có vẻ thích nói chuyện và năng động hơn.
Để giúp cô giáo dễ phân biệt, Đậu thường sẽ mặc quần áo màu sáng, còn Quýt sẽ mặc màu tối, nên tủ quần áo của hai đứa trái nghịch rõ rệt.
Vẻ ngoài đẹp trai của hai cậu nhóc từ thuở mẫu giáo đã hút gái đến nườm nượp rồi.
Hôm nay Lệ Thanh làm việc ở nhà, tranh thủ sửa chữa những điều còn thiếu sót trong phần lập trình.
“Mama ra kia chơi đi, để con làm cho.” Tuy có chút lạnh lùng nhưng cậu Quýt nhỏ này rất tình cảm.
“Chơi thì cùng chơi.”
Hai mẹ con nhảy lên ghế sofa xem hoạt hình.
Cùng tắm nhưng Chính Long lại chạy ra ngoài trước vì muốn giúp mẹ làm việc lại thành ra nằm xem phim rồi.
Nhưng không sao, đoá hoa duy nhất trong nhà phải được nâng niu.
“Chị ơi!!!”
Chính Thiên mặc bộ pijama tay dài màu xanh nước cùng tông với cả nhà nhảy lên người Lệ Thanh: “Chị bảo bố đi kiếm việc làm đi ạ, bố lười biếng quá,
đã thất nghiệp rồi còn vui vẻ được như vậy, chị nghỉ chơi với bố đi rồi
qua ngủ với con.”
“Không đời nào, muốn thì tự mà đi lấy vợ.”
Chính Phong bế nhóc con khỏi người cô thế chỗ của nó liền bị Lệ Thanh phản kháng đẩy lùi về sau.
“Không quen biết với người thất nghiệp.” Cô cười tươi, ôm hai nhóc nhỏ vào lòng.
Ở căn penthouse sang trọng, đồ hiệu chất thành đống, xe hơi một gara
không đủ, Lệ Thanh chỉ vì muốn đẩy nhanh những vấn đề khác trong công ty nên mới đến phụ một tay, có cô giúp liền khác hẳn, đội ngũ dần được đào tạo chuyên nghiệp và khả năng lập trình tốt hơn, cùng với sự dẫn dắt
của Tường Vũ, chắc chỉ cần vài tháng nữa cô cũng sẽ thất nghiệp như
Chính Phong thôi.