Gió Và Trăng - Chương 95 - Kết thúc viên mãn
“Mai bố dắt tụi bây đến chỗ bố làm việc, về sau đừng có mở mồm nói bố thất nghiệp, chuẩn bị tinh thần đi.”
“Đừng bắt nạt con em.” Lệ Thanh đá cậu một cái.
Hai đứa hệt như Chính Phong thế kia mà cô giành hết cho mình, nhất là đôi
mắt, y hệt nhau, lại là đặc điểm cô thích nhất, không uổng công cô ngày
đêm nhìn cậu, hi vọng con mình sẽ được thừa hưởng nét đẹp này.
Gạt ông bô đang đen mặt qua một bên, Đậu Đậu thắc mắc: “Chị ơi, sao bố với
chị tóc màu trắng mà em Đậu với anh Quýt lại tóc đen vậy ạ?”
Chuyện cũng không có gì phức tạp.
Sau khi Chính Phong đăng hình giấy kết hôn lên mạng, Lệ Thanh bấm like, sau đó nhận được hàng tá lượt kết bạn, trong đó có vợ anh Đinh Trí, cô liền đồng ý.
Sở dĩ cô biết được đó là chị Đinh là do ảnh đại diện của chị ấy để hình gia đình, cộng với tên tài khoản là nữ thì rất dễ nhận
ra ngay.
Đồng ý kết bạn không bao lâu thì chị Đinh nhắn tin chúc mừng cô rồi gửi tầm chục tấm ảnh chụp Chính Phong năm cậu mười mấy tuổi.
Lúc ấy, cậu vừa được nhận vào OCEAN, mái tóc nhuộm màu trắng khói cực kì đẹp, ngông cuồng có, phong trần có.
Đinh Trí tiện tay chụp vài tấm ảnh cho cậu rồi cả hai cùng chụp một, hai tấm.
Lệ Thanh xem xong bỗng có hứng muốn đổi màu tóc, cô bây giờ đã khác, đã
nhận ra cả cuộc đời cô chỉ có thể sống một lần, việc gì cô muốn thì chắc chắn cô sẽ cố gắng làm.
Thế là cả hai vợ chồng có tóc mới đi ăn sinh nhật Kiến Minh.
Ba mẹ con to nhỏ, kể chuyện cho nhau nghe, vô tình cố ý bỏ rơi “nóc nhà” bơ vơ giữa trời đông giá rét.
“Ơ kìa…”
Rốt cuộc, cậu cũng trở thành đồ bỏ đi, vị trí trong ngôi nhà này rớt xuống
đáy sâu thăm thẳm, cố gắng níu giữ tiếng nói trong nhà: “Đừng nói nữa,
đi ngủ sớm đi, mai dậy sớm tập thể dục, cả tuần đi học nên bố tạm tha
cho đấy, mau.”
Lệ Thanh cũng rất đồng ý với việc này, mỗi cuối tuần ba bố con đều tích cực tập luyện, điều này rất tốt, cô không hề ngăn cản.
Đột nhiên hôm nay em Đậu lại giở chứng, ôm lấy cô nói: “Chị cũng phải tập
cơ, lần nào có chị tập chung cũng được nghỉ sớm, mai chị nhất định phải
tập.”
Lệ Thanh: “…”
Con trai yêu dấu, mẹ con tập cả đêm chưa đủ sao…
Nỗi đau này không thể nói ra để được bênh vực nữa, cô ậm ừ, ờ ờ vài tiếng, ngước mắt nhìn lão chồng đang hả hê.
“Quyết định vậy đi, tụi con tự đi ngủ, ngày mai gọi mama dậy.”
Chính Long kéo tay Chính Thiên về phòng ngủ, chiều cao có hơi thấp so với tay vịn nên phải nhón chân trông rất đáng yêu, tuy không nói nhưng dường
như ý cậu nhóc cũng giống em trai mình, muốn có mẹ cùng tập để được nghỉ sớm, hoặc cũng có thể tạo thêm niềm vui, sự đông đủ của gia đình.
Bộ dạng lưu manh bày ra khi hai đứa nhóc khuất tầm mắt, tiếng đóng cửa
phòng vang lên cũng là lúc xả vai ông bố đáng thương, từ thỏ con hoá sư
tử.
Một động tác liền nhấc cô vác lên vai, cả người thơm mùi xà
phòng thanh mát, mái tóc chưa khô hết làm ướt một vùng áo ngay thắt lưng của Lệ Thanh.
“Anh có nghe gì không, mai em phải tập cùng, chúng ta thương lượng chút đi…”
Có thể không làm càng tốt…
Lệ Thanh thực sự nghĩ vậy nhưng với Chính Phong thì không thể, chờ cả tuần mới có hai ngày cô rảnh rỗi, không đụng đến thì đừng gọi cậu là đàn ông nữa.
“Sẽ… cố gắng kiềm chế.”
“Hai… lần thôi đấy.” Cái tên này nói chắc cô tin, kiềm chế của hắn cũng đủ khiến cô mệt chết rồi.
“Em còn đếm, anh sẽ cho em không còn tỉnh táo mà đếm nữa.”
Cậu đặt cô xuống giường, ánh đèn mập mờ từ “thị trấn không ngủ” yếu ớt
chiếu sáng căn phòng, trong bóng tối, Lệ Thanh dựa theo tiếng hít thở
gấp gáp mà hình dung ra dáng vẻ của cậu.
Cả đêm dài, Lệ Thanh không biết bao giờ mới hết lần thứ hai đó.
Buổi sáng cuối tuần, trời lạnh -5 độ C, hai cậu nhóc đã thức dậy nhưng vì
thời tiết lạnh lẽo thế này mà lười vận động, trùm chăn đi qua phòng bố
mẹ, tất nhiên hai đứa đều đã cài đặt khuôn mặt nhưng muốn vào được vẫn
phải có sự cho phép từ bên trong.
Vì hai nhóc dậy sớm hơn dự định nên lúc này Chính Phong vẫn còn ôm Lệ Thanh ngủ, nghe tiếng thông báo
liền vươn người nhấn nút ngay đầu giường để mở cửa.
Cử động của cậu cũng làm Lệ Thanh thức giấc, cô mơ mơ màng màng nhìn thấy hai đứa nhỏ đứng bên cạnh lay lay người mình.
“Lên đây nằm.”
Không nghĩ nhiều, cô đỡ tụi nhóc lên giường, nằm giữa cô và Chính Phong, rồi
ôm cả hai chui vào chăn ngủ tiếp, ấm áp đến cực hạn, trẻ con ngủ chưa đủ giấc tìm được nơi thoải mái rất nhanh liền ngủ ngon.
Thôi vậy, hôm nay coi như cậu làm người tốt một lần, nghĩ rồi cũng chui vô chăn nốt, cả nhà ôm nhau ngủ thêm một chút.
Nhiệt độ phút chốc tăng lên trong lồng ngực mỗi người, gia đình lúc nào cũng
là tuyệt nhất, mỗi khi một thành viên lạnh lẽo ngày đông, những thành
viên còn lại vừa hay có thể giúp sưởi ấm, thắp sáng ngọn lửa nồng đượm
rực sáng giữa tiết trời mùa đông.
– —-
“Lệ Thanh, mọi người chuẩn bị xong hết rồi, mày còn làm gì đấy, tới giờ rồi kìa!”
“Đợi… đợi tao một lát.”
Hoàn Mỹ – lớp trưởng 12a1 năm nào giờ đã trở thành một nhà nghiên cứu địa
chất thành công, đang đứng ở cửa phòng cùng với vài cô gái khác nữa, gấp rút hối thúc cô.
Lệ Thanh đeo vội sợi dây chuyền, chỉnh lại
vương miện trên đầu, ngắm lại cả người một lần nữa rồi mới nhìn sang đôi giày cao gót bằng thuỷ tinh sáng lấp lánh.
Tại bờ biển OC, sân
khấu rộng lớn hình chữ T mang sắc trắng, toả sáng giữa biển xanh bạt
ngàn, hàng hoa hồng trải dài hai bên thảm cát cực kì nên thơ.
Chính Phong, Kiến Minh, Lai Vương, Minh Vũ, Hạ Mộc và Dư Cảnh.
Sáu người đàn ông trong bộ vest đen lịch lãm cầm trong tay bó hoa nhỏ xinh
còn đang hồi hộp, Chính Phong lại không kìm được lấy thuốc ra hút, cùng
cậu còn có hai người Hạ Mộc, Dư Cảnh và Lai Vương.
Đám nhóc tì chạy nhảy vui đùa dưới sự giám sát của cặp song sinh Quýt – Đậu.
MC Kim Hải, hiện tại là chủ của một nông trại trái cây lớn nhất cả nước,
đã kết hôn không lâu và sinh được một thằng con trai vào mấy năm trước.
Trên hàng ghế có người nhà, bạn bè và những người thân quen tham dự, ai nấy
đều tươm tất trong bộ trang phục hoàn mĩ theo concept của buổi lễ là màu trắng và xanh dương.
Kim Hải nhìn đồng hồ, chỉnh lại cà vạt trước ngực, lấy hơi sâu, bắt đầu nhiệm vụ.
Sau màn giới thiệu đặc sắc và hài hước đến từ MC, đây là thời khắc nhân vật chính xuất hiện.
Sáu người đàn ông đứng trên sân khấu, tuy mỗi người một vẻ nhưng dường như cảm xúc hiện tại của họ không khác nhau là bao.
Phía đối diện với sân khấu là rèm hoa ngăn cách tầm nhìn.
Sau rèm hoa là chiếc xe lớn vừa đưa người đến.
Sáu cô gái xúng xính trong bộ váy trắng tinh toả sáng dưới ánh mặt trời, là sáu bộ váy cưới độc quyền của nhà thiết kế thời trang nổi danh khắp thế giới – Huyền Hân.
Chính xác!
Hôm nay là ngày 14/2/2029, là ngày diễn ra lễ cưới của họ.
Rèm hoa kéo sang hai bên, thiên thần váy trắng lần lượt xuất hiện, tưởng
chừng như vừa trên tiên giới đáp xuống nơi trần gian này.
Hai bên vừa đúng lúc nhìn thấy nhau, trái tim thổn thức một lần nữa rung động.
Năm nàng dâu đi trước gặp chút khó khăn khi di chuyển trên cát, nhưng khi
lên đến đuôi chữ T liền ổn định, bởi lẽ, họ đang mang giày cao gót.
Còn Lệ Thanh, cô di chuyển rất nhanh gọn, thuần thục đến mức khó tin, tựa
như đứa trẻ khao khát tình yêu mà không màng thế sự, bỏ hết những định
kiến xung quanh mà chạy đến với người mình yêu.
Sáu cặp đôi tay
trong tay, dưới nền trời bao la, tiếng sóng biển rì rào, phông xanh hoàn mĩ, họ trao nhẫn cưới cho nhau, sợi dây thần kinh nối liền với trái tim ở ngay ngón áp út như được khoá chặt lại tình cảm sâu nặng mà ngọt ngào đã bồi đắp suốt thời gian qua.
Màn vỗ tay chúc mừng, những giọt
nước mắt hạnh phúc, những lời chúc phúc tràn đầy yêu thương vang lên, là chứng nhân cho tình yêu của họ.
Hoa cưới tung bay khắp trời, được những thiếu nữ đơn chiếc bắt lấy hi vọng
về một đám cưới linh đình sẽ tiếp tục diễn ra tiếp theo.
Mọi người dần tản ra, đa số đều trở về khách sạn nghỉ ngơi chuẩn bị cho bữa tiệc overnight sẽ bắt đầu sau vài tiếng nữa.
Trung tâm sân khấu hiện tại là Lệ Thanh và Chính Phong, chỉ duy nhất hai người.
Không biết đã ngồi cùng nhau bao lâu, từ lúc trời chiều còn sáng tỏ đến lúc
mặt trời đi ngủ, đốt cháy cả biển trời mênh mông, nhấn chìm hai người
trong ngọn lửa của tình yêu càng lúc càng mãnh liệt.
Hơn mười năm bên nhau, hai đứa nhỏ cũng đã chín tuổi, cậu đã đặt dấu chấm dứt cho sự thiếu sót trong cuộc đời cô bằng một lễ cưới đầy ý nghĩa.
“Sao phải đợi đến bây giờ?” Cô thật sự rất khó hiểu, cứ ngỡ bọn họ sẽ không tổ chức mà cứ như vậy đến suốt đời.
Chính Phong khoác vai cô, hương thuốc lá nhàn nhạt còn vươn vấn nơi đầu mũi
không quá gắt mà cực kì dễ chịu bởi nó gắn trên người cậu cơ mà.
“Để hai đứa nhóc khỏi thắc mắc tại sao bố mẹ chụp ảnh cưới lại không có chúng.”
Ngữ điệu cà lơ phất phơ, gương mặt gợi đòn vẫn không thay đổi, đôi mắt hoa
đào rung rinh thả cánh hoa dịu dàng xuống liền thành công hút hồn cô.
Chính Phong vòng tay qua eo thon nhỏ kéo cô lại gần, gương mặt xinh đẹp làm cậu si mê, yết hầu nam tính khẽ di chuyển.
“Mặt trăng nhỏ, cả đời này anh quyết không phụ em, kẻ phản bội sẽ chết không toàn thây.”
Nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên môi, cảm nhận rõ nét tư vị tình ái, nhịp tim
tăng nhanh, xấu hổ chạy loạn xạ ẩn mình trong ánh hoàng hôn sắp tắt
nhường chỗ cho vầng trăng trên cao gặp gỡ cơn gió của đời mình.
Ngày 13/2/2029 là ngày mồng một tết âm lịch, ngày 14/2/2029 là ngày lễ tình nhân.
Cùng nhau đón năm mới, cùng nhau đóng dấu mộc tình yêu.
1314 – một đời một kiếp.
HOÀN.