Gió Và Trăng - Chương 89 - First day
Sức chứa nơi này khủng khiếp thật, vị trí của Lệ Thanh và Chính Phong
đang đứng khá cao nên có thể quan sát được tình hình phía dưới.
Chính Phong khoác vai cô, ngước nhìn nền trời quang đãng: “Mặt trăng nhỏ, có ước nguyện gì không?”
Lệ Thanh cảm nhận được tay cậu đang rất run, nhịp tim cũng trở nên gấp gáp, chẳng lẽ mong ngóng câu trả lời của cô đến thế sao?
Không gian ồn ào phút chốc trở nên yên tĩnh, sau vài giây, tiếng đếm ngược bắt đầu vang lên, mọi người háo hức đếm cùng nhau.
Còn mười giây cuối cùng.
Lệ Thanh quay sang nắm lấy cổ áo cậu kéo xuống, đồng thời hơi nhón chân,
hai gương mặt đẹp đẽ đối diện nhau với khoảng cách gần chưa từng thấy.
“Em muốn cùng anh ngắm bình minh vào sáng sớm, ngắm hoàng hôn vào chiều tà, cùng anh trải qua ngày dài vô nghĩa, cùng nhau làm hao mòn vũ trụ mong
manh và già cỗi, cùng…”
Tiếng pháo hoa nổ ầm trời, thời khắc đó, cậu không nhịn được hôn xuống.
Nụ hôn nhẹ nhàng, tinh tế, chỉ đơn thuần là va chạm giữa hai đôi môi nhưng để lại xúc cảm nồng nàn, khó phai.
Thời điểm giao thừa qua đi, mọi người cũng dần tản ra, biển người thưa thớt dần.
Chính Phong đứng thẳng, tay đút trong túi quần, chậm rãi hút thuốc.
Lệ Thanh ngồi trên chân cậu, ngắm nhìn con sông lấp lánh dưới ánh đèn lồng.
“Đi thôi.”
Sau khi dập điếu thuốc còn dở dang, cậu hít sâu đỡ cô đứng dậy.
Xe để cách đó khá xa, mất tầm 30 phút đi bộ mới đến nơi.
Vẫn còn sớm nên cậu không gấp, còn Lệ Thanh do hôm qua vẫn chưa ngủ đủ giấc nên bây giờ có chút buồn ngủ, leo lên ghế phụ liền lăn ra ngủ ngay.
Cậu lấy áo khoác của mình đắp cho cô rồi lái xe đi.
Đến nơi, cậu cũng không vội xuống, gác tay sau đầu chợp mắt một chút.
Quả nhiên hồi hộp đến mức không ngủ được bao lâu, gần năm giờ sáng thì tỉnh giấc.
Chính Phong nhẹ nhàng đóng cửa xe, dưới cái lạnh cuối đông, cậu lại châm thuốc.
Trường Đại Hoa vắng tanh, bảo vệ cũng đã trở về đón tết cùng gia đình, cổng
chính mở toang hoang, chiếc Lambo đen nhánh đậu giữa sân trường rộng
lớn.
Cậu nhấc máy lên gọi.
Chính Phong: Đến đi.
– —-
Ngủ trên xe cũng không thoải mái gì, Lệ Thanh cũng nhanh chóng thức giấc, tìm chai nước suối trong xe uống vài ngụm.
Cô cứ tưởng là về nhà ngủ kia chứ.
Lệ Thanh mở cửa xuống xe, bắt gặp Chính Phong đang ngồi gần đó bấm điện thoại, thấy động tĩnh cậu cũng nhìn sang.
“Học sinh cá biệt nhớ trường à?”
Cảnh vật nơi đây vẫn y như cũ, chẳng thay đổi là bao, từng hàng cây, từng
khóm hoa, bảng thông báo, hàng ghế dài, sân thể thao tràn ngập sức sống
trong sắc xuân.
Bao nhiêu kỉ niệm phút chốc ùa về.
Lần đầu gặp gỡ, những cái nhìn vẩn vơ, cuộc trò chuyện kết thúc ở vài câu ngắn ngủi.
Cùng nhau làm bài tập, cùng sống hết mình vì tập thể, chữa lành cho đối phương, mang đến những cảm xúc ngây ngô, chân thành.
Mặc dù chỉ mới xảy ra thôi nhưng quãng thời gian đó dường như dài vô tận,
lưu giữ khoảnh khắc thanh xuân, hồi ức tốt đẹp, tình đầu ngây ngô dưới
vườn trường.
Cuối hành lang, đôi nam thanh nữ tú tay đan chặt vào nhau chầm chậm tiến về phía trước.
Lớp 12a1 nằm ở đầu dãy.
Cửa lớp đã mở sẵn, hai người thuận lợi tiến vào, bàn học quen thuộc hiện ra trước mắt.
Chính Phong ngồi vào vị trí gần cửa sổ của mình, bàn ghế qua mấy tuần không
có học sinh đến vươn chút bụi nhưng không đáng kể, cậu đã dùng tay lau
qua.
Dáng vẻ tên này y hệt tên nhóc cứng đầu năm ngoái, chỉ khác là tên nhóc này bây giờ trông có vẻ trưởng thành hơn nhiều rồi.
Lệ Thanh đứng bên cạnh bàn học, nắm hai tay sau lưng, mỉm cười, đột nhiên nhớ lại: “Mình ngồi ở trong được không?”
Chính Phong phì cười, đôi mắt hoa đào hướng về lúm đồng tiền bên má trái của cô.
“Được.” Ngay sau đó liền đứng dậy nhường chỗ cho cô.
Lệ Thanh nhíu mày: “Anh quên thoại à? Phải nói không chứ, mặt còn phải căng căng chút nữa.”
Cậu kéo cô vào ghế ngồi, cô chỉ kịp “a” lên một tiếng.
“Ít ra anh phải phối hợp chơi cùng em chứ.”
“Anh không chờ được nữa.” Cậu ngồi trên bàn, hướng ánh nhìn ra sân cỏ ngoài cửa sổ.
Lệ Thanh chớp chớp mắt, trên mặt hiện lên dấu chấm hỏi to lớn.
“Chờ gì?”
Chính Phong nhướng mày, ý chỉ cô nhìn ra bên ngoài, Lệ Thanh nhanh chóng hiểu ra, quay lưng về phía cửa sổ.
Sân cỏ xanh mướt được rải đầy hoa hồng, vừa vặn xếp thành hình trái tim đỏ
thắm nổi bật, trái tim cô khẽ thắt lại, đứng hình mất vài giây, cơn gió
nhè nhẹ thổi qua đưa hương thơm nồng nàn qua mũi.
Từng đoá hoa đều được chọn tỉ mỉ, bông nào bông nấy đều tươi rói, nở rộ.
Cô lấy tay che miệng, ngăn không cho sự bất ngờ lan toả ra ngoài, tay còn
lại vịnh lên bàn học, vô tình lướt qua ngăn bàn, nơi đây rải đầy những
tấm ảnh của cả hai, từ những tấm tự chụp, đến những tấm bị chụp trộm,
tất cả đều được lồng khung rất đẹp, mọi khoảnh khắc, ngày tháng sự việc
đều được ghi bằng nét chữ nguệch ngoạc cố nắn nót của cậu.
Mũi cô hơi cay cay, cảm giác như không nhịn được nữa, cái này, cái này có phải là…
“Lệ Thanh.” Giọng nói trầm ấm của cậu vang lên như xé tan mớ cảm xúc hỗn độn trong cô.
Cô theo thói quen ngước mắt lên nhìn, Chính Phong đã quỳ một chân xuống từ đời nào, trong tay cậu là một chiếc hộp thuỷ tinh trong suốt, thứ bên
trong lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Gả cho anh nhé…”
Đôi mắt hoa đào kiên định, bàn tay nắm lấy tay cô có phần run nhẹ nhưng đã ổn định hơn so với hôm qua rất nhiều.
Mười tám năm cuộc đời, trải qua bao nhiêu chuyện cô vẫn dũng cảm đối đầu,
vượt qua, ấy vậy mà lần này, mọi sự mạnh mẽ vốn có trong cô đều hoàn
toàn sụp đổ trước cậu.
Lệ Thanh cắn chặt môi, đôi mắt tràn ngập thuỷ phúc, giọng nói vì thế trong hơn: “Chỉ muốn gả cho anh.”
Chính Phong khựng lại hai giây, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, đeo nhẫn vào ngón áp út cho cô.
Chiếc nhẫn kim cương được cẩn thận đính từng hạt, tuy không được chuyên
nghiệp nhưng đối với cô, đây là chiếc nhẫn đẹp nhất trên thế giới này.
Cô ôm chầm lấy cậu, khóc ướt tấm lưng rộng.
Chính Phong dịu dàng xoa lưng như xoa dịu cảm xúc trong cô.
“Nín đi, anh khóc theo bây giờ.”
Tiếng sụt sịt theo đó cũng dần nguôi ngoai.
Ngoài cửa sổ có người đem hoa đến, cậu vươn tay, hướng về phía trước một
chút, thuận lợi nhận lấy, Lệ Thanh cũng theo đó buông cậu ra, lấy tay
quệt nước mắt.
Ánh mắt vừa ổn định, một bó hoa tulip rực rỡ hiện hữu trước mắt, từ màu sắc, mùi hương đều khiến cô rất thích.
Lại muốn khóc nữa, cái tên Hứa Chính Phong chết tiệt, cứ đưa cô đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Vốn dĩ biết trước và chuẩn bị tâm lí từ lâu nhưng vụ việc này gấp mấy trăm lần suy nghĩ trong cô.
Lệ Thanh ôm bó hoa vào trong lòng, nở một nụ cười hạnh phúc, cậu dùng hai
tay lau sạch nước mắt còn sót lại trên gương mặt thanh tú, ngón tay lướt qua má lúm liền nhéo một cái.
“Anh sẽ không để em chịu thiệt
đâu, ở bên anh, anh cho em tất cả, anh dùng sinh mạng này đảm bảo, phản
bội em, sẽ chết không toàn thây.”
“Anh nói gì vậy!!” Lệ Thanh nhanh tay bịt miệng cậu lại.
Chính Phong kéo tay cô ra, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên, ánh mắt không thể nào dịu dàng hơn.
“Gả cho anh phải nghe anh, anh chỉ thề một lần duy nhất trong đời thôi đấy.”
Cô gật gật đầu, tâm trạng bình ổn hơn đôi chút, bắt đầu xuất hiện những tia vui vẻ.
Nơi gặp gỡ đầu tiên với vai trò bạn bè, cũng là nơi kết thúc tình bạn ấy, chuyển thành tình yêu đậm sâu.
“Đưa em đến một nơi ý nghĩa.” Chính Phong đứng dậy, kéo tay cô đi.
“Còn… còn mấy cái này, em phải mang về nhà.”
“Yên tâm, có người đến mang về cho em.”
Hạ Mộc đứng ngoài cửa sổ chống hông, đầu năm đầu tháng bị cho ăn cơm chó
ngập mặt đã đành, lại phải hầu hạ hai vợ chồng nhà này từng chút một, kì này cậu ta phải đòi tăng lương mới cam lòng.
Lệ Thanh được đặt ngay ngắn trong xe, sau khi gài dây an toàn giúp cô, cậu liền trở về ghế lái.
Mải ôm hoa chìm trong suy nghĩ bay bổng, cô quên mất ý định hỏi cậu cả đang đi đâu, ngay lập tức bày tỏ.
“Cục dân chính.” Khoé môi cong cong hoàn mĩ, đạt được mục đích không khỏi vui vẻ.
“Cái gì? Anh muốn đăng kí kết hôn sao?”
“Ồ, thì ra em muốn thế, anh đây chỉ đành nghe theo thôi.”
Cô nghiêng đầu, vẻ mặt thoáng chút ưu tư: “Cần phải có sổ hộ khẩu, của em…”
“Nó đây.” Cậu nhấc tay phải lên, phía dưới là một ngăn nhỏ đựng đồ linh tinh, vừa khéo nhét trọn hai quyển sổ hộ khẩu đỏ tươi.
Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Sao cậu lại có sổ hộ khẩu của cô??
Chính Phong mỉm cười, tất cả đều trong tầm kiểm soát của cậu: “Đợt về thăm
nhà, chú dì đưa cho anh. Còn của anh là ông Hứa trộm về.”
Sổ hộ
khẩu vẫn luôn đươc bố cậu giữ, khi cậu nói ý định này với ông Hứa, ông
liền đến nhà lấy cớ tham quan thăm con cháu, lén trộm về cho cậu.
Ông biết người bố này cậu thà không nhận còn hơn, đến ông còn không chịu
nổi thằng con trai của mình mà đuổi ra khỏi nhà kia mà, nhưng mọi việc
vẫn phải tuân theo pháp luật, muốn đăng kí kết hôn đó là một phần không
thể thiếu.
Chính Phong còn định đến nói thẳng nhưng đã rất lâu
rồi cậu không gặp mặt bố mình, cũng không nhận ông ấy nên mới phải nhờ
đến ông nội, may mà quyền uy của ông vẫn rất cao, dù có bị phát hiện
cũng không sao, ông nội chống lưng cho cậu.
Trên đường đi, họ ghé vào một cửa hàng mua áo sơ mi trắng rồi mới thẳng tiến đến cục dân chính.
Đứng trước ống kính, hai người nắm chặt tay nhau, gương mặt thoải mái mỉm cười tươi tắn.
Dấu mộc được ấn xuống, ghi dấu cuộc đời cả hai là của chung.
Lệ Thanh ngồi trên ghế đá, dưới tán cây cổ thụ to lớn, mắt cô chăm chăm vào ảnh trên giấy đăng kí kết hôn.
“Nhìn nữa là cháy ảnh luôn đấy.” Cậu giành lấy đồ vật từ trong tay cô giơ lên cao.
“Hứa Chính Phong, trả em, anh muốn làm gì hả?”
Lệ Thanh vươn tay giành lại, cậu liền giơ cao hơn, tay còn lại vòng qua eo kéo cô lại, hàng mày rậm khẽ nhếch lên.
“Gọi anh là gì?”