Gian Phi: Tướng Gia Thật Khó Trêu - Công Chúa Tại Thượng - Chương 25: Chân tướng!
Còn hai kẻ vu khống kia không một chút lo sợ, ngược lại vô cùng tự tin là đằng khác. Bởi vì vị thái y kia đã bị hắn mua chuộc rồi, chẳng lẽ hoàng thượng lại đi tin lời của một nữ tử không tinh thông y thuật hơn thái y sao? Mỏi mắt mong chờ xem hai tỷ đệ này giãy chết như thế nào? “”Mộc Nghi Hoa” a “Mộc Nghi Hoa”, bọn ta còn chưa tìm ngươi tính sổ ngươi đã tự tìm đến thì đừng trách.”
Quan sát tỉ mỉ mọi vết tích, trạng thái da, tóc…. Tô Diêu tự tin cất tiếng:”Hoàng thượng hãy xem, thi thể đã xuất hiện vết ban rồi. Mà thi ban thường là phải sau khi chết từ hai tới ba thời thần mới có thể xuất hiện.” Vừa nói tay vừa chỉ vào vết thâm tím trên da nữ tử đã chết.
Rồi quay phắt sang Ngô thái y, trừng một cái làm ông ta đâm ra sợ hãi.
“Ngô thái y, chuyện này hẳn phải rõ hơn một người không hiểu y thuật như ta chứ nhỉ?” Ngô tháu y sắc mặt tái mét, tay chân không ngừng run. Ngay lập tức tìm cứu viện, nhìn về phía Uyển Kiệt. Bên kia cũng lo lắng không thôi chứ cứu cái nỗi gì!
“Hoàng thượng, cung nữ này trên người không chỉ có thi ban, mà hơi nước bốc đi quá nhiều, lại còn có dấu vết hủ lạn.”
“Thần nữ dám dùng tính mạng để đảm bảo, nàng ta đã chết hơn một ngày, mong hoàng thượng minh giám”.
Lo sợ sự thật bị vạch trần, bọn họ cùng quẩn bách bao biện cho nhau, dùng những lời khó nghe đè áp lên Tô Diêu. Ngô Thái y, ông ta nói nàng không thể nghi ngờ phán đoán của ông ta được. Với hai mươi mấy năm làm thái y trong cung, không tin ông ta cũng đồng nghĩa nàng không có lòng tin vào Thái y viện của hoàng thượng. Ông ta cứ thế mà lôi cả danh nghĩa của những vị thái y khác để che lấp cho sai phạm của bản thân.
Còn Uyển Kiệt, hắn cũng chẳng vừa, bao nhiêu lời ác cứ thể đổ lên đầu nàng. Nàng ác tâm, nàng giảo biện, nàng vì bao che cho đệ đệ mà nhẫn tâm bịa đặt câu chuyện để thoát tội, để nữ tử kia chết oan uổng không minh bạch.
Chửi xong rồi? Giải thích của xong luôn rồi? Vậy tới nàng:” Thần nữ nói thật hay giả, hoàng thượng chỉ cần tìm thêm một vị thái y “đáng tin” tới kiểm nghiệm liền biết!” Dửng dưng mà nhìn bọn người kia đang nhảy dựng lên vì sắp bị lộ kìa!
Lời đề nghị vừa rồi Tô Diêu làm hoàng thượng suy tư một chút. Thực ra, thân là người chủ trì cuộc tranh luận, từ lúc đầu đến giờ sắc mặt của Ngô thái y này không ổn cho lắm, lời nói và hành vi đều mang theo sự lấp lửng, không rõ ràng. Hẳn là có điều ẩn giấu đi. Nếu đúng như vậy, thái y viện, tới lúc chỉnh đốn rồi!
Thế là hoàng thượng liền cho triệu thêm một vị thái y nữa. Thái y bước vào cửa điện và được tên lính gác nhắc nhở kiểm tra thi thể nữ hài đang nằm ở đằng kia. Sau một lượt nhìn tổng thể, xong liền báo cáo cho hoàng thượng.
“Bẩm hoàng thượng, qua kiểm tra của thần thì thi thể này đã chết hơn mười ba thời thần rồi. Thi thể đã có thi ban, lại có dấu vết bị hủ lạn nữa…
Khanh Thần nãy giờ lo lắng đến mức dây thần kinh sắp đứt luôn rồi. Bây giờ có thêm một lời biện minh, có khả năng kéo hắn ra khỏi tội danh “kẻ giết người”, thực sự mừng quá đi! Suýt thì không giữ được bình tĩnh mà đứng dậy hỏi thái y kia một câu “Thật sao?” trong khi vẫn chưa có lệnh cho phép đứng! May mà còn lại tia lý trí kéo hắn xuống kịp thời. Không lại thêm tội!
Uyển Kiệt với Mộc Dương Lễ đơ người! Ngô thái y sợ tội, ngay lập tức quỳ xuống xin sự thứ lỗi của hoàng thượng.
“Hoàng thượng, vi thần tuổi tác đã cao, có đôi khi hoa mắt, xin hoàng thượng thứ tội, xin hoàng thượng nể tình thần cống hiến hai mươi mấy năm cho thái y viện,….” Ngô thái y bây giờ mới cảm thấy lo sợ và hối hận, sợ vì ông ta phạm một lỗi lớn như vậy, còn hối hận vì một phút tham lam đã nhận số bạc từ vị tông thất kia. Giờ thì tự chuốt họa vào thân.
Người hoàng thượng cho gọi đến khám nghiệm thi hài là Vương thái y, là lão thần có tư lịch sâu nhất, y thuật cao siêu, và rất được hoàng thượng tín nhiệm.
Đã đến lúc lật ngược thế cờ rồi!
“Hoàng thượng minh giám, thần nữ trước khi tới đây có nghe ngóng, hôm nay Khanh Thần luôn ở An Phúc cư, nửa thời thần trước mới đi Hiên Viên Trai, nhất định là bị người bày mưu hãm hại rồi!”
Hoàng đế tức giận đến gân xanh cũng nổi lên luôn. Không phải giận vì có người bị mưu kế hãm hại. Mà thấy giận vì dưới mí mắt ông ta, ngay trong hoàng cung này, thế mà có người dám không coi uy quyền của hoàng đế ra gì, lại còn nói lời gian dối suýt nữa thì hàm oan cho người khác. Vậy chẳng phải phần trách nhiệm này ông ta cũng có phần? Thế nên cơn giận này không giải quyết tới cùng thì không yên, triệt để tìm ra kẻ chủ mưu dám giở trò quỷ trong thâm cung của hoàng đế.
“Ngô Thái y, Trẫm chính vì nể tình ngươi làm việc trong cung lâu năm như vậy, mới tin tưởng ngươi, thật không ngờ ngươi lại cấu kết với người khác lừa dối trẫm! Người đâu, nhốt hắn lại để thẩm vấn! Trẫm muốn xem xem kẻ nào dám làm chuyện này dưới mí mắt của trẫm!”
Câu cuối của hoàng thượng khiến kẻ có tật phải giật mình! Liếc mắt nhìn nhau tìm cách cho qua chuyện này, tránh hiềm nghi càng nhanh càng tốt.
Thế là Mộc Dương Lễ xông ra nói lời giảng hòa.
“Hoàng thượng, xem ra chuyện này là chúng thần vội vàng, nên oan uổng Khanh Thần. Dương Lễ trong lòng hổ thẹn, không bằng để thần điều tra chuyện này, bắt lấy hung thủ, coi như tạ tội đi!”
Tô Diêu không nhanh không chậm đáp lời ngưòi kia.”Vội cái gì? Hoàng thượng, theo như thần nữ thấy, hung thủ đang ở trong đại điện này!”
Một kẻ giết người giá họa, một kẻ muốn làm ngư ông đắc lợi? Các ngươi nằm mơ đi!