Giám Đốc Xin Đừng Yêu Tôi - Mể Mể - Chương 28: Trèo cao
Mai Hà chuẩn bị từ rất lâu, nhìn cô chưng diện mẹ và ba không khỏi thắc mắc.
“Con đi đâu mà chưng diện chỉnh chu quá vậy.”
Mai Hà mỉm cười nói.
“Con đi làm việc.”
Ba mẹ nhìn nhau đầy nghi hoặc.
“Hôm nay là cuối tuần con cũng phải đi làm sao.”
Mai Hà bật cười nói.
“Con chỉ đi chơi thôi.”
Tiếng động cơ xe đã dừng trước nhà Mai Hà cô tạm biệt ba mẹ rồi đi ra bên ngoài, ba mẹ bắt đầu hoài nghi vì dạo gần đây Mai Hà rất yêu đời còn hay tự cười một mình, ông bà cũng không biết cô tìm đâu ra được số tiền lớn để trả tất cả tiền chữa bệnh cho mẹ cô.
Mai Hà vội vàng ngồI vào xe hối thúc Bách Niên Phong.
“Đi thôi anh.”
Bách Niên Phong không chịu đi quay sang hỏi cô.
“Em làm gì gấp gáp thế, để anh vào chào hỏi hai bác.”
Mai Hà liền ngăn cản anh lại.
“Không cần đâu đi thôi anh, có dịp em sẽ giới thiệu anh sao.”
Vốn dĩ cô không muốn công khai mối quan hệ của hai người vì Mai Hà mang một nỗi sợ rất lớn cô sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, sợ ba mẹ biết Bách Niên Phong đã giúp đỡ gia đình mình trả tiền viện phí chắc chắn bọn họ sẽ rất giận, Mai Hà không biết đây có phải là tình yêu hay chỉ là sự lợi dụng.
Hai người đến khu vui chơi, thuở còn đi học cô, Nhã Tịnh và Việt Bân thường đến đây chơi, đúng là càng trưởng thành sẽ càng đánh mất đi những kỉ niệm đẹp.
Mai Hà thích thú kéo Bách Niên Phong đi vào bên trong, Nhã Tịnh bảo với cô đã đưa Tần Ngôn đến đây rất hiệu quả, Bách Niên Phong là một người đàn ông nghiêm túc anh hơi bất ngờ trước yêu cầu đến khu vui chơi của Mai Hà.
“Em muốn chúng ta hẹn hò ở đây sao?”
Mai Hà gật đầu nói.
“Đúng Nhã Tịnh bạn thân của em cũng đưa chồng của cô ấy đến đây chơi, hai người đã hết giận nhau đấy.”
Bách Niên Phong chao mày nói.
“Nhưng hai chúng ta có cãi nhau đâu.”
Mai Hà vẫn cứ lôi kéo anh đi vào bên trong.
“Đi thôi đừng nói nữa, nhìn trò chơi em thật sự rất muốn chơi cả người háo hức hết rồi này.”
Mai Hà mua vé để hai người cùng trải nghiệm cảm giác mạnh, cô luôn liều lĩnh nhí nhảnh đáng yêu, Bách Niên Phong cảm thấy hơi lo lắng anh cứ đứng khự lại không muốn đi vào bên trong chơi.
“Em chắc chưa, thật sự là muốn chơi trò này sao?”
Mai Hà hơi bực dọc nói với anh.
“Anh sợ có đúng không, nếu vậy thì ở đây đi em vào bên trong chơi.”
Bách Niên Phong vẫn còn mạnh miệng.
“Ai bảo anh sợ để anh vào chơi cùng em.”
Hai người ngồi cùng nhau, Bách Niên Phong cứ tìm kiếm thứ gì đó bám vào còn Mai Hà thì la hét thật sảng khoái, anh cảm thấy bản thân sắp không ổn rồi muốn thoát khỏi trò chơi này ngay lập tức, đến khi trò chơi hoàn toàn kết thúc, Bách Niên Phong liền chạy ra bên ngoài, anh nôn thốc nôn tháo, Mai Hà vội vàng đi đến vuốt lưng của anh.
“Phong anh sao vậy, em xin lỗi không ngờ anh lại không chịu được những trò chơi như vậy.”
Bách Niên Phong đứng lên gương mặt bơ phờ, Mai Hà lấy khăn tay ra đưa cho anh lau.
“Anh ổn không em thấy mặt của anh tái nhợt rồi đấy.”
Bách Niên Phong lắc đầu nói.
“Không sao anh ổn.”
Mai Hà cảm thấy người đàn ông này quá đáng thương vì chiều theo ý thích của cô mà lại thành ra thê thảm như thế.
“Chúng ta đi nơi khác đi.”
Bách Niên Phong thắc mắc hỏi.
“Đi đâu?”
Mai Hà mỉm cười tiếp tục nói.
“Đi đâu cũng được miễn là anh đưa em đi.”
Một lúc sau cô thật sự rất hối hận vì đã nói ra những lời nói đó, Bách Niên Phong đưa cô đi xem nhà, Mai Hà không muốn đến biệt thự của anh để ở anh đành phải mua cho cô một căn nhà mới xem như là nơi để hai người vun đắp tình cảm.
“Anh bá đạo thật đấy.”
Bách Niên Phong đắc ý nói.
“Anh là tổng tài của cuộc đời em còn gì, Mai Hà đừng từ chối anh nữa, anh muốn chúng ta sống cùng nhau, em không muốn đến nhà của anh thì chỉ còn cách anh bí mật mua cho em một căn nhà mới mà thôi.”
Mai Hà nắm lấy tay của Bách Niên Phong.
“Cảm ơn anh nhiều lắm nhưng thật sự em không cần anh đã cho em quá nhiều.”
Bách Niên Phong đưa bàn tay đang nắm lấy tay của mình lên môi hôn nhẹ lên.
“Trước sau gì anh và em cũng sẽ về chung nhà mà thôi, trước tiên cứ như thế này đi sau này anh sẽ nói chuyện với ba mẹ đưa em về ra mắt bọn họ.”
Thật sự cô muốn yêu anh theo cách đơn giản nhất, chỉ bình dị cùng nắm lấy tay nhau đi qua những ngày giông bão, bình yên ở bên cạnh nhau, nhưng thật sự giữ hai người có một khoảng cách rất lớn về giai cấp, anh là một tổng giám đốc của tập đoàn lớn, còn là thiếu gia độc nhất, cô cũng chỉ là một con người bình thường, đáng lẽ ra cô không nên đòi trèo cao, một ngày nào đó vì sự trèo cao này cô sẽ ngã một cách đau đớn.