Giả Vờ Ngoan Ngoãn - Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử - Chương 65: Rất yêu
Vẫn là khu nghĩa trang ấy. ngôn tình hài
Cơn mưa phùn không ngớt đã ngừng rơi, ánh nắng vàng rực chiếu rọi tấm bia mộ, chiếu sáng bức ảnh.
Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình mặc tây trang đen đứng trước bia mộ, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trên đường tới đây Ninh Chu đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi cậu thật sự nhìn thấy mộ của Úy Tê Bạch, trong lòng Ninh Chu vẫn cảm thấy chua xót.
Theo lý mà nói cậu chưa từng gặp mặt chủ nhân của ngôi mộ, cũng chỉ mới nghe đến tên bà cách đây vài ngày, nhưng giờ đây đứng ở đây, cậu cảm thấy một nỗi buồn khó tả bao trùm lấy mình.
Ninh Chu cúi người đặt một bó hoa cúc lên bia mộ.
“Rất xin lỗi vì bây giờ mới đến gặp người.” Ninh Chu nói chuyện với bia mộ của người kia, giọng nói dịu dàng hơi khàn khàn.
Một cơn gió thổi qua, những cánh hoa cúc đung đưa trong gió.
Người trong ảnh đang mỉm cười rạng rỡ nhưng vĩnh viễn sẽ chỉ dừng lại ở khoảng khắc đó.
Ninh Chu nhìn thật sâu.
Cậu đứng dậy và cúi đầu chào.
Cậu không đứng thẳng lưng ngay mà cúi đầu một lúc lâu.
Tưởng Hàng Đình đứng bên cạnh Ninh Chu, cũng cúi đầu giống Ninh Chu, trong lòng cảm ơn người phụ nữ đã sinh ra Ninh Chu.
Chắc là bà rất yêu Ninh chu, nếu không bà sẽ không lựa chọn sinh ra Ninh Chu rồi mới rời đi.
Có lẽ vì quá đau đớn không tìm được lối thoát nên bà đã chọn cách tìm kiếm sự giải thoát một cách cực đoan như vậy.
Thời gian dường như đã dừng lại vào lúc này.
Một lúc sau, Ninh Chu mới đứng dậy, lại lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ảnh của Úy Tê Bạch.
Có một làn sóng dâng lên trong lòng cậu, cánh tay buông thõng bên hông khẽ run lên.
Cuối cùng, cậu nghẹn ngào nói: “Mẹ, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm người.”
Lời vừa được nói ra, mắt cậu đã đẫm lệ.
Tưởng Hàng Đình vươn tay nắm lấy tay Ninh Chu, nắm thật chặt tay cậu nói: “Chúng ta về thôi.”
Ninh Chu gật đầu.
Sau đó mỗi bước đi cậu đều ngoảnh lại nhìn bia mộ Úy Tê Bạch, cho đến khi không còn nhìn thấy nó nữa.
– –
Lúc họ rời khỏi nghĩa trang là khoảng ba giờ, họ hẹn Thẩm Ngọc Phi cùng đi ăn tối.
Lần trước Thẩm Ngọc Phi đến tìm Tưởng Hàng Đình, chuyện xảy ra năm đó cô không hoàn toàn kể hết mà chỉ nói đại khái, vẫn có rất nhiều nghi vấn, rất nhiều chuyện chưa hiểu.
Cho nên hôm nay Ninh Chu trở lại thành phố A, ngoại việc đến thăm Úy Tê Bạch ra, cậu còn hẹn gặp Thẩm Ngọc Phi.
Cậu muốn lấy thêm thông tin từ Thẩm Ngọc Phi.
Họ hẹn nhau gặp nhau tại một nhà hàng tư nhân ở thành phố A, nhà hàng này được mở bởi một diễn viên đã rút lui khỏi làng giải trí. Y không tạo dựng được tên tuổi trong làng giải trí nhưng nhà hàng riêng do y mở đã trở thành nhà hàng nổi tiếng trong làng giải trí vì chú trọng đến chất lượng và hương vị thơm ngon. Có một số nghệ sĩ lúc ra ngoài ăn tối rất thích đến nhà hàng này vì nó có sự riêng tư.
Vị trí của nhà hàng tư nhân hơi xa, nằm trong một con hẻm nhỏ, cửa ra vào có kích thước tương đương với cửa phòng ngủ bình thường, không có biển hiệu, trông giống như một ngôi nhà dân.
Nhưng sau khi bước vào lại là một thế giới khác.
Phong cách trang trí mang đến cho mọi người cảm giác trở về thoải mái tự nhiên.
Thẩm Ngọc Phi và Lâm Chính Bình rõ ràng là khách hàng quen của nhà hàng, họ bước vào không bao lâu, chủ nhà hàng đi ra chào đón.
Ninh Chu cảm thấy ông chủ rất quen mắt, hình như cậu đã từng thấy trong một bộ phim truyền hình nào đó.
Ông chủ kia nhìn thấy Ninh Chu thì có hơi ngạc nhiên, quay người hỏi Thẩm Ngọc Phi: “Đây là con trai của Úy Tê Bạch?”
“Vâng.” Thẩm Ngọc Phi gật đầu, giới thiệu với Ninh Chu rằng ông chủ đây đã từng hợp tác với Úy Tê Bạch.
Chẳng trách Ninh Chu lại cảm thấy quen mắt, ông chủ hiện giờ ngày càng tròn trịa, nều gầy đi một chút, Ninh Chu chỉ cần nhìn qua đã có thể nhận ra đây là ai.
Ông chủ nhìn ra đằng sau họ: “Úy Tê Bạch không đến hả?”
Thẩm Ngọc Phi hơi sửng sốt, lắc đầu nói: “Cô ấy còn có việc.”
Đây là câu trả lời mà cô đã phải nói ra trong nhiều năm qua.
Ông chủ cũng quen rồi, dù sao trong số những người mà Thẩm Ngọc Phi dẫn đến bao năm qua cũng không có Úy Tê Bạch, y cho rằng lần này nếu con trai của Úy Tê Bạch đến đây, Úy Tê Bạch cũng sẽ đến.
Nhưng không ngờ vẫn là không đến.
Như trước, ông chủ cũng không bận tâm đến vấn đề này nữa, nhiệt tình chào hỏi: “Phòng riêng đã chuẩn bị xong, sáng nay tôi mới mua được mớ mang xuân tươi ngon lắm, sẽ nấu cho mọi người một nồi măng hầm thịt.”
Nhà hàng tư nhân không có thực đơn, hôm nay ăn gì đều phụ thuộc vào nguyên liệu mà ngày hôm nay nhận được.
Ông chủ dẫn bọn họ vào phòng riêng.
Nói là phòng riêng, nhưng thực ra là sân, bàn ăn được đặt trên chòi giữa hồ.
Sau khi tiếp đón khách ngồi xuống, ông chủ tự mình đi chuẩn bị nguyên liệu.
Xung quanh không còn người ngoài nữa.
Ninh Chu nhìn Thẩm Ngọc Phi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Một Tôn Bội Dung và vừa rồi là ông chủ, họ dường như không biết rằng Úy Tê Bạch đã qua đời hai mươi năm trước.
“Cô biết cháu muốn hỏi gì.” Thẩm Ngọc Phi cầm cốc nước lên uống một ngụm, dùng cốc nước để che đi cảm xúc: “Thật ra không có nhiều người biết mẹ cháu đã qua đời.”
Năm đó tin tức về cái chết của Úy Tê Bạch không được công khai, ngoại trừ một số bạn bè thân thiết, không ai biết rằng Úy Tê Bạch đã qua đời..
Bà ra đi một cách lặng lẽ.
“Vì sao?” Ninh Chu hỏi, giọng nói có chút khô khan.
Giọng điệu của Thẩm Ngọc Phi chợt lạnh xuống, cốc nước trong tay nặng nề rơi xuống bàn, “Bởi vì có kẻ muốn khiến cô ấy trở nên ‘không danh chính’.”
Cô lập tức nhận ra sự hớ hênh của mình, sau khi nói “Xin lỗi”, ánh mắt cô rơi xuống mặt nước lấp lánh bên dưới chòi, cô bắt đầu kể lại chuyện của quá khứ.
Dù đã hai mươi năm trôi qua nhưng những chuyện đã qua vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cô, mỗi lần nghĩ đến đều sẽ để lại trong lòng Thẩm Ngọc Phi nỗi đau vô tận.
– –
Úy Tê Bạch và Ninh Trường Hùng là bạn cùng lớp đại học, lên đại học họ bắt đầu yêu nhau và tình yêu kéo dài được ba năm.
Mọi người xung quanh đều nghĩ họ sẽ kết hôn, nhưng khi đang bàn đến chuyện cười hỏi, mẹ của Ninh Trường Hùng xuất hiện.
Bà không hài lòng về xuất thân của Úy Tê Bạch, nhất quyết phản đối của hôn nhân của họ và dùng mọi cách để lăng mạ Úy Tê Bạch mà Ninh Trường Hùng không hề hay biết.
Úy Tê Bạch là người tâm cao khí ngạo, tuy yêu Ninh Trường Hùng nhưng cô cũng không phải người sẽ ép dạ cầu toàn.
Cô đưa ra lời chia tay với Ninh Trường Hùng, một người đàn ông có thể để cho mẹ mình xúc phạm cô và giả vờ như không biết, quả thật không đáng để cô tiếc nuối.
Nhưng Ninh Trường Hùng lại cho rằng Úy Tê Bạch nói lời chia tay là để ép gã ta, gã cảm thấy uy quyền của mình đang bị thách thức, vì để cho Úy Tê Bạch biết gã cũng đang đấu tranh, cũng đang nỗ lực vì tình yêu của họ. Thế nên ông ta đã cưỡng ép Úy Tê Bạch khiến cô mang thai bất chấp mong muốn của cô.
Lúc ấy Úy Tê Bạch đã trở nên nổi tiếng với bộ phim đầu tiên của mình và việc quay bộ phim thứ hai cũng sắp hoàn thành.
Vốn dĩ cô sẽ có một tương lai tốt đẹp nhưng lại bị Ninh Trường Hùng cản trở.
Ninh Trường Hùng dùng đứa bé để uy hiếp mẹ gã, mẹ Ninh cuối cùng cũng đồng ý cuộc hôn nhân của Úy Tê Bạch và Ninh Trường Hùng.
Úy Tê Bạch vốn không muốn kết hôn với Ninh Trường Hùng nhưng chính Ninh Trường Hùng đã nhiều lần hứa hẹn sẽ cho cô và con một tương lai hạnh phúc.
Đứa nhỏ là điểm yếu của Úy Tê Bạch, bản thân cô là trẻ mồ côi nên đương nhiên biết một gia đình trọn vẹn đối với đứa nhỏ quan trọng như thế nào.
Hơn nữa lúc ấy cô còn bị ảnh hưởng bởi việc quay phim và rất mong manh về mặt cảm xúc nên theo bản năng cô cần tìm một người để nương tựa.
Cho nên, cuối cùng cô cũng đồng ý nguyên kết hôn với Ninh Trường Hùng.
Cô tưởng rằng sự nhượng bộ của mình sẽ mang đến một cuộc sống mới hạnh phúc cho cô và con nhưng cô không biết rằng đây chính là khởi đầu của bi kịch.
– –
Lúc nói đến đây, Thẩm Ngọc Phi đã nói không thành tiếng.
Cô không tiếp tục nói nữa mà cúi người nhặt chiếc hộp bìa cứng vừa mang theo bên mình lên.
“Tiểu Chu, cháu có thể mở ra nhìn xem.” Thẩm Ngọc Phi khụt khịt nói.
Ánh mắt cô nhìn Ninh Chu chất chứa nỗi lo lắng, thật ra cô cũng có chút do dự khi kể ra toàn bộ sự thật năm đó cho Ninh Chu biết. Cô sợ sau khi Ninh Chu biết được chân tướng, cậu sẽ để trong lòng, cho rằng mọi chuyện năm đó đều do mình mà ra
Nhưng cậu hoàn toàn vô tội.
Vì lẽ đó, cô cũng hỏi ý kiến của Tưởng Hàng Đình.
Tưởng Hàng Đình trả lời cô, “Chu Chu không yếu ớt như cô nghĩ đâu. Úy Tê Bạch là mẹ của Chu Chu, Chu Chu nên được biết chuyện xảy ra năm đó.”
Thẩm Ngọc Phi lại hỏi: “Cậu không sợ Tiểu Chu sẽ nghĩ quẩn trong lòng sao?”
“Không phải còn có cháu ở đây sao?” Tưởng Hàng Đình trả lời rất tự nhiên, nhưng lại vô cớ khiến người ta cảm thấy an toàn.
Vì vậy Thẩm Ngọc Phi quyết định kể lại tất cả những gì mình biết, nhưng cô vẫn không quên mang theo hộp bìa carton.
Thẩm Ngọc Phi hoàn hồn, nói với Ninh Chu: “Mặc dù sự xuất hiện của cháu là ngoài ý muốn đối với Tê Bạch nhưng cô ấy thật sự yêu cháu. Cô ấy đã rất nhiều lần mộng tưởng về sự ra đời của cháu……”
Lúc Thẩm Ngọc Phi đang nói chuyện, Ninh Chu đã mở hộp đựng ra.
Những món đồ đựng trong thùng carton lần lượt được bày ra trước mặt Ninh Chu.
Có những bộ quần áo được may bằng tay, nhiều loại đồ chơi và những bức tranh đã phai màu…
“Bộ quần áo này là do chính tay Tê Bạch may cho cháu, bởi vì không biết là bé trai hay bé gái, cho nên cô ấy đã may hai bộ. Mấy món đồ chơi này là lúc cô ấy đi tuyên truyền phim nhìn thấy nên đã mua về, cô ấy luôn giữ cháu trong lòng. Mà những bức tranh này cô ấy đã cố gắng học tập sau khi nghỉ ở nhà và chúng đều là những gì cô ấy tưởng tượng về cháu……”
Thẩm Ngọc Phi nói xong những lời này nghẹn ngào rơi nước mắt.
Có lẽ Úy Tê Bạch đã có ý định rời đi khi bà học vẽ, bà biết mình không thể nhìn con mình lớn lên nên đã vẽ tất cả dáng vẻ của đứa trẻ mà bà tưởng tượng từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành.
Bà đã đồng hành cùng con trong suốt cuộc đời theo cách đặc biệt này.
Úy Tê Bạch vô cùng yêu thương đứa con của mình nhưng mọi thứ xung quanh đều buộc bà phải kết liễu cuộc đời mình.
Ninh Chu tựa như đã nhìn thấy bọn họ, động tác cẩn thận trân quý, vô cùng sợ mình sẽ làm hỏng món quà quý giá nhất mà Úy Tê Bạch để lại cho mình.
Cậu vừa nhìn vừa hỏi: “Sau này thì sao ạ? Sau khi bọn họ kết hôn đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói như bị ép ra từ kẽ răng của Ninh Chu.
“Mẹ của Ninh Trường Hùng đã mua chuộc người của đoàn phim, để mấy người đó chụp vài bức ảnh thật giả lẫn lộn……” Thẩm Ngọc Phi nói đến đây thì không chịu nổi nữa, đợi một lúc lâu cô mới nói tiếp: “Bà ta lợi dụng các quan hệ có trong tay làm cho những bức ảnh đó lên men để biến Tê Bạch trở thành một người phụ nữ lả lơi ong bướm.”
Trong xã hội hai mươi năm trước, một khi phụ nữ bị gắn mác “đĩ” thì hậu quả sẽ như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Bao lời chỉ trích của giới truyền thông và người đời đã làm đứt cọng rơm cuối cùng của Úy Tê Bạch.
Hơn nữa mẹ Ninh còn vận dụngquan hệ để cấm toàn bộ tác phẩm của Úy Tê Bạch, phá hỏng mọi công sức của toàn thể ê-kíp hàng trăm người.
Với cảm giác tội lỗi mãnh liệt và tất cả những cảm xúc trước đó, Úy Tê Bạch cuối cùng cũng không thể chịu được nữa.
“Mà lúc này, Ninh Trường Hùng lại đang ở nước ngoài công tác làm một dự án, không hoàn thành trách nhiệm làm chồng của mình. Gã ta thậm chí còn tin vào những bức ảnh đó, cho rằng Tê Bạch thực sự đã làm điều gì đó có lỗi với gã, lúc Tê Bạch cần gã nhất, gã đã cố tình bạo lực lạnh với Tê Bạch.”
Thẩm Ngọc Phi nhắc đến Ninh Trường Hùng, trong lòng vừa tức giận nhưng cũng vừa hối hận.
Hối hận vì sự ích kỷ của bản thân năm đó.
——-
Do sai sót đọc thuận miệng của tôi mà tên của cô Uý Tê Bạch tôi cứ edit thành Uý Tề Bạch =))) Tôi sẽ soát và sửa lại rồi he ?