Gia Tộc Đối Đầu - Noni28 - Chương 4: Giao kèo hay ép buộc?
Tên Kinn kéo tay cậu làm cậu chợt tỉnh. Lấy lại tinh thần cậu quay mặt chạy ra khỏi đó không dám nói lời nào.
Không phải nói A Minh ngại đến mức nào, lần đầu tiên không suốt cuộc đời trinh nam 23 năm như cậu nhìn thấy cảnh làm tình trực tiếp như vậy. Lại còn là threesome kiểu đó, nếu như có cái hố lúc nãy A Minh đã nhảy xuống tự vùi lại rồi. Anh ta đúng là cái đồ dâm đãng!
Cứ như vậy cậu ta ngồi trong phòng nghĩ đến cảnh tượng khi nãy mà không ngừng than vãn, khuôn mặt cứ đỏ như quả cà. Dự định đêm nay là một đêm mất ngủ.
* * *
“Sáng hôm sau”
Khuôn mặt A Minh cậu ta bây giờ không còn đỏ nữa, nó chuyển hẳn sang đen xì xì rồi. Cả đêm qua cậu ta có chợp mắt được đâu. Chả hiểu suy nghĩ cái gì suốt đêm.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa rồi tiếng nói vọng vào.
“Bá Tước cần gì sao ạ?”
Bên trong phòng A Minh mở to mắt khi nghe có tên Apoll đến, cậu lập tức không nghĩ ngợi liền trùm chăn qua khỏi đầu giả vờ ngủ.
“Ngươi lui ra đi.”
“Vâng.”
Anh ta mở cửa bước vào, càng ngày càng tiến đến gần giường, không nói tiếng nào. Trong chăn A Minh tim đập liên hồi, thầm sợ hãi có khi nào anh ta tính làm gì mình?. Truyện Xuyên Không
Không thể nằm đó chờ được, cậu ta bật người dậy giơ nắm đấm nhìn thẳng vào Apoll khiến anh ta cũng có chút giật mình.
“Anh tính làm gì? Mau tránh xa tôi ra.”
Anh ta nhìn cậu xuýt thì không nhịn được cười, không hiểu sao cậu ta lại xù lông như vậy.
“Nói cho anh biết, tôi đã biết chuyện của tên Min Yo rồi và cũng nói luôn là tôi không hề liên quan đến hắn. Tôi vô tình bị xuyên không đến đây và tôi không làm gì anh hết. Vì thế, anh mau thả tôi đi đi!”
“Cậu không cần tức giận như vậy. Cậu biết như thế nào về chuyện của tên đó, thử nói tôi nghe xem nào.”
“Tôi nghe nói hắn ta phản bội anh và bị phát hiện đúng không. Tôi không cần biết hắn ta làm cái gì nhưng mà người anh cần tìm không phải tôi!”
Apoll ngồi xuống ghế, lại đưa tay rót ly trà ngâm nhi.
“Cậu nói không sai. Hắn ta phản bội, hắn ta bán đứng gia tộc ta cho kẻ thù không đội trời chung. Và hắn ta đã bị phát hiện, chính ta đã giết hắn!”
A Minh bất ngờ nhìn anh ta, mắt tròn xoe: “Anh giết anh ta? Anh ta chết rồi? Không phải anh ta còn sống và trốn thoát nên đang bị truy đuổi sao? Nếu vậy chẳng phải anh thừa biết tôi không phải hắn ta, sao lại còn bắt tôi?”
“Tên Korn Bá tước nước AnBa, hắn ta và ta lúc trước là bằng hữu. Nhưng hiện tại ta và hắn là kẻ thù nhưng vì gian sơn xã tất thì không thể công khai đối đầu. Min Yo là người của hắn, lúc trước hắn ta tặng Min Yo cho ta việc để ngoại giao của hai nước được gắn kết. Ta đã không ngờ là hắn có dã tâm nên từ đầu mới đưa tên Min Yo vào đây. Hắn vẫn chưa biết Min Yo đã chết, chỉ e là nếu biết được thì tên Korn sẽ có cớ nghênh chiến.”
“Anh nói vậy.. là sao?”
Anh ta quay sang nhìn cậu: “Min Yo như vật tượng trưng cho ngoại giao hai nước. Ta giết hắn mà không lý do như việc phá bỏ giao tình. Ta đang chuẩn bi mọi thứ để sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới, có lẽ như tên Korn đã đánh hơi được gì đó rồi.”
“Có nghĩa là sắp có chiến tranh sao? Này đừng như vậy chứ, tôi không muốn chết đâu.”
“Đáng lẽ là như vậy. Nhưng bây giờ thì không!”
A Minh ngơ ngác nhìn anh ta: “?”
“Cậu hãy dùng cái đầu của mình suy nghĩ xem ta giữ cậu lại làm gì.”
“? HẢ? Ý anh là gì?”
“Kể từ nay cậu sẽ là Min Yo Vật ngoại giao và cũng là thân cận của ta. Làm việc cho ta và là giúp ta cắn ngược lại tên Korn.”
“Ha ha, câu chuyện kịch tính hài hước ghê. Anh đúng là biết đùa, tôi không phải là Min Yo, tôi là A Minh. Và quan trọng hơn hết, tôi sẽ không làm việc cho ai hết. Tôi không muốn dính đến chính trị đâu, chuyện của các người thì tự các người giải quyết đi, đừng có lôi tôi vào!”
Lời nói chắc nịt cùng hành động huých ngang kéo chăn qua đầu bất cần. Apoll vẫn phong thái như cũ, bình thản uống thêm một ngụm trà.
“Cậu không có quyền lựa chọn. Nếu cậu không làm việc cho ta, cậu sẽ phải chết. Nếu không phải là ta giết cậu chết thì tên Korn cũng sẽ giết cậu, hắn ta không biết cậu là A Minh và giết cậu nếu cậu không tiếp tục làm việc cho hắn. Hoặc có thể hắn ta biết thân phận của cậu và phát hiện nội gián mà hắn cài vào đã bị ta giết chết thì chiến tranh nổ ra, lúc đó cậu cũng sẽ chết.”
A Minh kéo chăn ra, khuôn mặt đầy khổ tâm. Cậu hậm hực mắng chửi.
“Tổ sư nhà các người đúng là biết gây rắc rối cho người khác. Sao anh hông nghĩ một cậu trai đáng thương vô tội như tôi đã đủ khổ sở rồi sao. Lại còn kéo tôi vào chuyện này, đúng là xui xẻo, xui xẻo, chúa xui xẻo!”
Anh ta không biến sắc, cứ thế đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, nhưng vừa đến cửa thì đột nhiên dừng lại, quay người đi về phía cậu. Tay chống lên thành giường dồn A Minh vào trong. Cự li gần như vậy khiến A Minh nhìn từng chân tơ kẽ tóc của hắn. Đôi mắt phượng hoàng nhìn rất cuốn hút. Thật sự rất xinh đẹp! Hắn ta nhìn cậu nói giọng trêu ghẹo.
“Tối nay nếu cậu muốn tham gia chuyện hôm qua thì cứ việc sang phòng ta, rất hoan nghênh. Hoặc có thể ngay bây giờ chúng ta cũng có thể vui vẻ một chút.”
“Mau biến đi đồ biến thái.” Apoll đưa tay tính chạm vào cậu thì bị cậu ta đẩy mạnh ra, hắn ta cười nhếch mép hài lòng rồi nói thêm.
“Hôm nay bắt đầu công việc, sẽ có người đến dạy cậu mọi thứ. Hãy ngoan ngoãn làm việc cho ta, ta sẽ không bạc đãi cậu.”
Apoll rời đi, bỏ lại A Minh tai vẫn còn ửng đỏ không biết vì tức hay vì ngại.
* * *
Không lâu sau thật sự có người đến nói là sẽ chỉ dạy cậu làm việc. Cái tên Apoll đó làm gì quan tâm cậu có đồng ý hay không chứ, cứ bắt cậu phục tùng, đúng là một tên hống hách.
Thử nghĩ xem đời nào A Minh cậu ta chịu phục tùng, hắn ta muốn cậu làm bản sau của tên Min Yo gì đó sau, đúng là ấu trĩ.
“Bảo ông đây học lễ phép phục tùng ngoan ngoãn sao? Ông đây khinh!”
Không nói cũng biết là cậu ta có tinh thần không hợp tác rồi. Bảo cậu ta đọc nội quy tư gia, cậu ta lăn ra ngủ khò. Bảo cậu ta viết thư pháp cậu ta vẽ hình dương vâ. T còn không quên ghi thật to: “Apoll là tên khốn!”. Bảo cậu ta học trà đạo cậu ta quăng luôn bình trà xuống ao. Chưa kể bảo cậu ta học chữ ngâm thơ, cậu ta làm gì, cậu ta bắn rap diss.
Đúng là rất cứng đầu, gia đinh trong nhà cũng bó tay, không ai nói nổi cậu ta.
Lúc này tên Kinn đi đến, nhìn thấy mấy bức họa bậy bạ nằm rãi rác trên sàn, A Minh thì đang vắt chân lên bàn ung dung thưởng trà. Kinn vẫy tay bảo đám gia đinh lui đi, quay sang A Minh bảo: “Cậu mau theo tôi.”
“Muốn gì nữa đây? Ê, đừng có mà ra lệnh cho ông, ông không sợ các người đâu. Ông đây xuýt chết mà lạc đến đây chẳng lẽ lại sợ các người sao?”
Tên Kinn không trả lời, tiếng đến thúc vào bụng cậu sau đó nhanh tay rút dao ra kề sát vào cổ. A Minh bị thúc một cái mạnh liền đau điếng, con dao kề ngay cổ đã hằn một vết xước: “Khụ khụ.. các người.. chó chết.. Được rồi được rồi thả ra, các người còn gì giỏi hơn không hả?”
“Bọn ta còn giỏi khiến một tên hổn xược như cậu phải ngậm mồm lại và nghe lời. Mau đi theo ta!”
Dù không muốn thì A Minh vẫn phải đi theo tên Kinn, nếu không muốn nói là cậu sợ đến sắp tè ra quần rồi.
Hắn ta dẫn cậu đi vào sau một cánh cửa vô cùng lớn phía sau khuôn viên, ở đây được canh giữ rất nghiêm ngặc. Vừa mở cửa vào thì đã nghe tiếng than khóc van xin, đây chính xác là một lao ngục! Bên trong có rất nhiều tù nhân đang bị giam giữ, nhìn bọn họ chẳng ai được lành lặn cả, có người còn nằm dài trên sàn nhà miệng đã trào bọt trắng. A Minh sợ hãi đi nép sau tên Kinn, có người còn hoảng loạn đến nổi thò tay ra nắm lấy chân cậu làm cậu giật thót cả tim, anh ta không ngừng than khóc: “MIN YO! Cứu tôi làm ơn cứu tôi, tôi không muốn chết! Cậu MIN YO!”
A Minh sợ hãi gạt tay anh ta ra, những người trong ngục vừa nghe tên Min Yo liền bắt đầu nổi loạn, bọn chúng phát điên la hét. Cai ngục lập tức đi vào đánh bọn chúng, cảnh cáo bọn chúng mau im lặng, không khí từ từ lắng xuống trở lại. A Minh cứ đứng như chết trân. Cậu sợ hãi nhìn tên Kinn.
“Anh muốn làm gì? Đừng nói là các người nhốt tôi đấy nhá, tôi.. tôi báo công an bắt các người đấy! Dám bắt người trái phép hả?”
“Theo tôi!”
“Này! Này đợi tôi, đừng bỏ tôi lại đây chứ. Này.” A Minh rối rích chạy theo anh ta.
Lại đi vào một đoạn, đi đến phòng tra thảo phạm nhân. Có một trên cao to bị trói ngồi trên ghế, trên người không chổ nào lành lặn, không biết hắn ta có còn sống không. Tên Kinn và cậu đứng nép vào một góc ở bên cạnh nhìn vào.
Chỉ thấy tên Kinn vừa nhìn một cái, cai ngục liền đột nhiên đi tới tạt thẳng xô nước vào tên phạm nhân kia, hắn ta giật thót người tỉnh dậy. Cai ngục cầm roi quất mạnh vào người hắn, một tên khác đã nun thanh sắt nóng đỏ hồng đi đến in thẳng vào bộ hạ tên phạm nhân. A Minh nhìn thấy liền sợ không dám mở mắt, tiếng hét thất thanh van khắp ngục. Chưa dừng lại ở đó cai ngục vừa lấy thanh sắt ra, trên đó vẫn còn dính một mảng da lớn, sau đó chúng liền chà xát một thứ bọt trắng vào vùng da kia, hắn ta la hét dữ dội rồi bất tỉnh. Thứ đó có thể là muối trắng.
“Các người làm cái gì vậy hả? Tính giết người hay sao? Hắn ta có tội gì chứ?”
A Minh lớn tiếng mắng. Tên Kinn lườm cậu: “Hắn ta là nội gián, trước đây giúp tên Min Yo bỏ trốn. Chỉ có hắn mới biết được con đường liên lạc với tên Korn.”
“Không phải các người đã giết tên đó rồi sao. Sao lại còn hành hạ hắn ta?”
“Ngươi đúng là không biết động não! Chỉ có hắn mới giúp ngươi diễn tròn vai, nếu không có cách liên lạc thì ngươi giả vờ làm cho Korn bằng cách nào?”
“Ai bảo với các người là tôi chịu làm việc cho các người hả? Các người đừng có hòng!”
Tên Kinn cười khẩy: “Mạnh miệng như vậy sao. Hay là ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả? Muốn giống hắn ta sao?”
“…”
A Minh im lặng chợt sợ hãi. Những người này đúng là rất tàn ác, huống hồ gì thời này