Giá Như Em Chưa Từng Yêu - Chương 139 - Sự cố ngoài ý muốn
Khóe môi cong lên đầy cưng chiều, vì tay đang bận xách khá nhiều đồ nên
Bạch Hạc Hiên không tiện ôm lấy John mà chỉ cúi nhẹ đầu đối diện với ánh mắt trong veo của thằng bé:”Điện thoại của ba không biết đã vứt linh
tinh ở đâu nữa! Ba xin lỗi John nhiều nhé! Để con mong rồi!”
“John là ai vậy con? Sao con không mời vào nhà mà đứng ở cửa sầm sì to nhỏ
mãi vậy!” Trong bếp khuất, chỉ nghe mỗi tiếng của John là to nhất, nhưng rồi tiếng kêu của bếp cùng tiếng xào nấu thức ăn lấn át đi, nên Lam
Đình Niên cũng nghe tiếng được tiếng mất, mà không hề biết người đến là
Bạch Hạc Hiên.
“Dạ, ba tới mẹ à!” Nghe thấy mẹ hỏi, John liền ngửa đầu nhìn vào hướng trong bếp mà đáp.
Nghe John nhắc đến Bạch Hạc Hiên, bàn tay đang xào nấu thức ăn bỗng nhiên
dừng lại, ba ngày trôi qua rồi không thấy Bạch Hạc Hiên đến, Lam Đình
Niên những tưởng anh đã hiểu ra và không đến làm phiền hai mẹ con của cô nữa, nào ngờ đâu hôm nay lại đến…
“Em đang nấu cơm sao?”
Vẫn còn đang mãi mê suy nghĩ, bỗng có âm thanh ở sau lưng đánh úp làm cho
Lam Đình Niên giật thót cả lên mà xoay người lại đối diện với Bạch Hạc
Hiên, tay vẫn còn ôm lấy tim của mình cau mày:”Anh định dọa chết tôi à?”
Khóe môi cong nhẹ, Bạch Hạc Hiên vừa đặt số nguyên liệu đã mua lên kệ bếp
vừa nói:”Mấy hôm nay hơi bận công việc tí, nay rảnh anh mua ít đồ qua
nấu canh cà chua trứng cho John!”
“Anh nấu ăn sao?” Khóe môi cong lên đầu châm chọc, Lam Đình Niên tiếp tục xào rau.
Ánh mắt có dừng lại trên người của Lam Đình Niên trong giây lát, Bạch Hạc
Hiên soạn nguyên liệu ra đặt lên kệ bếp, nhưng chẳng hiểu anh soạn kiểu
gì mà khiến cho kệ bếp của Lam Đình Niên lộn xộn hết cả lên, còn có cả
trứng bể chảy ra bám đầy lên kệ bếp và cả dưới sàn nhà.
John
không biết, từ trong phòng mang theo con robot vừa được Vĩ Tiết Lâm gửi
từ Anh Quốc về, định chạy đến khoe với Bạch Hạc Hiên thì ngờ đâu lại
trượt chân bởi trứng dưới sàn nhà mà ngã ra đầy đau đớn, con robot trên
tay cũng vì thế mà vỡ ra.
John dưới chân Bạch Hạc Hiên cứ thế mà
khóc nất lên, làm cho anh quýnh quá mà lúng túng không biết phải làm thế nào, dù sao cũng chẳng có kinh nghiệm gì, anh cứ thế mà thẩn người đứng ì ra nhìn John.
Lam Đình Niên nhìn Bạch Hạc Hiên cực kì thù địch, vì dù sao cũng là do anh
làm đổ trứng ra sàn nên John mới ngã, sau đó ngay lập tức tắt bếp Lam
Đình Niên ngồi xuống bồng lấy John đứng lên, tay vuốt dọc sống lưng
thằng bé dỗ dành:”John ngoan không khóc nữa…. Con trai thì không nên
khóc nhè biết chưa… John của mẹ ngoan nào…”
Vừa dỗ dành Lam
Đình Niên vừa bế John đi ra phòng khách, trước khi đi còn không quên
quay sang nhìn Bạch Hạc Hiên rồi lại nhìn xuống sàn nhà:”Anh gom con
robot đấy lại đi, mai tôi mang đi sửa, là đồ của Lâm Lâm tặng John đấy
đừng làm hỏng!”
“Xong rồi thì lau luôn sàn nhà đi, tôi dỗ thằng bé một lúc, còn tắm cho nó nữa, người thằng bé bẩn hết cả ra rồi!”
Dứt lời Lam Đình Niên bế John một mạch đi vào phòng của thằng bé, để lại
mình Bạch Hạc Hiên đứng đấy, lòng đầy rối bời và tự trách, là do anh nên John mới như thế.
Lặng lẹ ngồi xuống dọn lại con robot, nhặt lại từng mảnh từng mảnh một, Bạch Hạc Hiên âm trầm mà nhìn con robot đã vỡ, lòng mang đầy phức tạp, dù sao cũng là quà do Vĩ Tiết Lâm tặng, mà còn
lại nhìn thấy hai mẹ con Lam Đình Niên ra mặt trân trọng như thế thì làm sao một người đàn ông như Bạch Hạc Hiên có thể không có chút buồn lòng
nào được.
Nhặt xong Bạch Hạc Hiên mang đặt gọn sang một bên, rồi
vào nhà vệ sinh mang ra ít nước để lau sàn, nhưng rồi anh lại đổ mồ hôi
hột với việc làm sao để sử dụng được cây lau nhà, rồi chẳng hiểu vì sao
mà cây lau sàn lại bị anh phá tung lên, dường như là đã hư.
Lòng
lại được tô điểm thêm phần bực tức, hai tay chống ngang hông, Bạch Hạc
Hiên xụ mặt đứng nhìn cây lau sàn nứt làm đôi nằm lăn lóc dưới sàn nhà
vệ sinh, đứng nhìn được một lúc, Bạch Hạc Hiên lại cúi người nhặt cây
sau sàn lên cất gọn vào một gốc rồi rút bừa một chiếc khăn trong nhà vệ
sinh nhúng nước mang ra bếp lau sàn.
Lau xong Bạch Hạc Hiên không mang lại nhà vệ sinh giặt mà lại vứt bừa ra ở một góc bếp rồi rửa tay
xào nốt rau trên chảo, tuy nhiên loay hoay mãi đến cách khởi động bếp
cũng chẳng biết phải làm như thế nào, trong ánh mắt của Bạch Hạc Hiên
bây giờ mang theo đầy vẻ cầu cứu, anh nhìn xung quanh căn nhà, cuối cùng lại nhìn thấy laptop của Lam Đình Niên đang đặt ở trên bàn trong phòng
khách.
Chiếc laptop hiên tại cứ như một vị cứu tinh vậy!
Bạch Hạc Hiên liền đặt đôi đũa xuống mà chạy ra ngoài phòng khách mang chiếc laptop vào trong bếp, tra cứu ít thông tin mà mình còn chưa biết, nhưng thực chất cái gì cũng phải tra vì anh vốn dĩ chẳng biết một chút gì về
chuyện bếp núc cả…