Giá Như Em Chưa Từng Yêu - Chương 135 - Không muốn ở cùng
“John ngoan, ba Lâm của con sẽ rất nhanh quay trở về đây thôi! Con không được đòi ba Lâm nhiều! Ba Lâm còn bận công việc của ba Lâm nữa! Con
phải ngoan ngoãn chờ ba Lâm biết chưa? Con cứ mè nheo như thế này làm
sao ba Lâm có thể làm việc được, con biết không hả John?”
“Vâng!
Con biết rồi mẹ!” Tuy không cam lòng cho lắm nhưng John cuối cùng vẫn
không dám cãi lại lời của mẹ mình mà ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Sau ngày hôm đó, John và Bạch Hạc Hiên nằm viện thêm hơn ba ngày nữa thì
được bác sĩ cho xuất viện sau khi chắc chắn tình hình sức khỏe của cả
hai ba con đã ổn định.
Lam Đình Niên ngồi trên giường thay quần
áo cho John, Bạch Hạc Hiên đã chuẩn bị xong từ tờ mờ sáng nên hiện tại
đang ngồi ở sofa phụ giúp Lam Đình Niên một tay xếp lại quần áo, đồ đạc
của John cho vào túi để dễ mang về nhà hơn.
Mặc dù Bạch Hạc Hiên đã hết lời thuyết phục Lam Đình Niên quay trở về Bạch
gia để sống cùng mình nhưng lại bị cô hết lần này đến lần khác từ chối.
Cô thật lòng không bao giờ muốn quay về cái nơi đâu đâu cũng nhìn thấy
toàn là đau thương ấy nữa, cô không muốn nhớ, lại càng không muốn tiếp
tục sống cùng Bạch Hạc Hiên.
Hiện tại lại còn có cả John nữa, cô không đời nào để cho thằng bé lớn lên trong một môi trường như thế được.
Cho nên trước khi Vĩ Tiết Lâm quay trở về Anh Quốc cô đã nhờ anh tìm cho mẹ con cô một chỗ ở yên tĩnh một xíu.
Cuối cùng cũng chốt được chỗ ưng ý là một căn nhà nhỏ có hơi cũ kĩ một chút
nhưng ở đấy cho người ta cảm giác bình yên và thật sự rất hoài niệm, Lam Đình Niên thích cái cách nơi đó tồn tại từ ngay cái nhìn đầu tiên nơi
tấm ảnh mà Vĩ Tiết Lâm đã gửi qua.
Sau khi chuẩn bị xong giấy tờ
xuất viện, đồ đạc cũng đã thu xếp xong, trợ lý Hồng theo lệnh của Bạch
Hạc Hiên mà chờ ở trước cổng bệnh viện.
Hôm nay cuộc sống quá đỗi bình dị, John ở giữa hai tay một tay nắm lấy tay Lam Đình Niên, tay còn lại nắm lấy bàn tay lớn của Bạch Hạc Hiên, trông thật giống một gia
đình hạnh phúc mà rời khỏi bệnh viện.
Mấy ngày nay, John chỉ mới gọi cho Vĩ Tiết Lâm chỉ đúng một lần là lúc anh
vừa đáp máy bay xuống Anh Quốc, nhưng không hiểu vì sao sau lần đó cũng
không nghe thằng bé nhắc nhiều đến Vĩ Tiết Lâm nữa mà ngược lại Lam Đình Niên còn thấy thằng bé bám riết lấy Bạch Hạc Hiên không chịu rời, đến
bây giờ cũng vậy, ngồi trên xe thằng bé lại chui tọt vào trong lòng của
Bạch Hạc Hiên mà ngồi, trong khi trên xe vẫn còn ghế trống.
Bàn
tay nhỏ nghịch nhẹ góc áo của Bạch Hạc Hiên, John ngẩng cái đầu nhỏ của
mình lên mắt đối mắt với Bạch Hạc Hiên mà nũng nịu:”Ba không sống cùng
với con và mẹ sao?”
Câu hỏi ngây thơ của John liền làm cho không
khí trong xe vốn đã ngột ngạt bây giờ lại càng trở nên bí bách đến khó
thở, Bạch Hạc Hiên đưa mắt nhìn sang Lam Đình Niên đã hạ cửa kính xe
chòm đầu ra bên ngoài hít thở khí trời từ khi nào mà vuốt nhẹ sống lưng
của John:”Cái này ba cũng muốn lắm nhưng mà ba không thể tự quyết định
được, hay là John xin mẹ giúp ba nhé?”
Mi mắt nheo lại đầy khó
hiểu, suy tư hệt như một ông cụ non, John nhìn sang mẹ mình không có
chút quan tâm nào đến cuộc trò giữa hai ba con mà lắc đầu, chòm người,
nói nhỏ vào tai của Bạch Hạc Hiên:”Hay là ba tự xin mẹ đi! Việc mẹ không cho con không dám xin đâu!”
Có phần hơi ngạc nhiên về lời của
John nhưng rồi hiện tại có Lam Đình Niên ngồi cạnh cho nên Bạch Hạc Hiên cũng chẳng tiện hỏi vì sao thằng bé lại biết chuyện Lam Đình Niên không đồng ý để Bạch Hạc Hiên anh sống cùng với hai mẹ con cô.
Thì
chuyện là vào cái đêm mà Bạch Hạc Hiên và Lam Đình Niên nói về chỗ ở của hai mẹ con, thì thằng bé vô tình thức giấc mà nghe được nhưng lại rất
hiểu chuyện im lặng mà không xen vào để cho mẹ mình tùy ý quyết định.
Bàn tay véo nhẹ lấy một bên má của John, gục đầu áp sát vành tai thằng bé,
khóe môi thúc dục:”Ba xin mẹ rồi nhưng mẹ không cho thì ba biết phải làm sao đây! Có phải bây giờ John nên giúp ba xin mẹ một chút không?”
“Nhưng mẹ đã không đồng ý rồi, con lại xin, trái ý mẹ, con sợ mẹ sẽ tức giận
lắm ạ! Hay là ba thử xin mẹ thêm một lần nữa đi ạ!” John nửa muốn giúp
xin thay cho ba mình nhưng nửa lại sợ mẹ giận nên đành bất lực.
“John mẹ nghe thấy đấy, con đừng làm ồn nửa!” Những tưởng Lam Đình Niên không để ý đến là không nghe thấy gì nhưng ngờ đâu cô vẫn nghe thấy cuộc trò
chuyện giữa Bạch Hạc Hiên và John một chữ cũng không sót, biết làm sao
được ở khoảng cách gần như thế mà làm sao có thể không nghe thấy gì được chứ, cho nên cuối cùng không nhịn được nửa mà Lam Đình Niên đã quay
sang cố tình nói với John cũng như gián tiếp gửi gắm đến Bạch Hạc Hiên.
Lời Lam Đình Niên như có uy lệnh, Bạch Hạc Hiên và John liền im phăng phắc, ôm lấy John để thằng bé giấu mặt vào trong lòng ngực mình, Bạch Hạc
Hiên vuốt vuốt nhẹ dọc sống lưng của thằng bé trấn an, rồi quay sang
nhìn Lam Đình Niên khóe môi hiện rõ ý cười đầy nịnh bợ:”Không nói
nữa….Anh không nói nữa có được không….Em ngắm cảnh đi…Tiếp tục
ngắm cảnh… Cảnh đẹp… Cảnh bên ngoài đẹp!”