Giá Như Em Chưa Từng Yêu - Chương 141 - Đêm bào mẹ cũng hay khóc
Khóe môi gượng cười, Bạch Hạc Hiên cúi người bế John lên, véo nhẹ lấy một bên má của thằng bé:”Ngoan, ba không sao cả!”
Bước chân bắt đầu di chuyển Bạch Hạc Hiên bế John về cửa phòng của thằng bé, đặt John xuống trước cửa, xoa nhẹ lấy đầu của thằng bé dặn dò:”Con về
phòng chơi một lúc nhé! Ba nói chuyện với mẹ một lát!”
Ánh mắt
hướng về phía Lam Đình Niên vẫn còn đang giận dữ ngồi ở sofa, John vẫy
vẫy nhẹ ra hiệu cho Bạch Hạc Hiên cúi xuống ngang tầm của mình để nói
cái gì đó, Bạch Hạc Hiên cũng rất hợp tác mà ngồi xổm xuống, John liền
cúi đầu mà nói nhỏ vào tai anh:”Ba nhớ nhé, dù mẹ có mắng ba nhiều ba
cũng không được mắng lại mẹ đâu đấy!”
“Mẹ hay khóc lắm! Ba mà mắng mẹ, mẹ khóc, không có ba Lâm ở đây không ai dỗ được mẹ đâu ạ!”
Cau nhẹ mày, Bạch Hạc Hiên cũng rất nhỏ tiếng mà hỏi lại John:”Sao con lại biết mẹ hay khóc?”
“Con thấy ạ!” Không chút suy nghĩ John liền thành thật mà nói.
“Con thấy?” Bạch Hạc Hiên thắc mắc.
“Vâng ạ!” John gật đầu khẳng định lại lần nữa.
“Con thấy lúc nào?”
“Mỗi đêm ạ!”
“Lúc nữa đêm mẹ hay lén khóc một mình lắm ba, nhưng mà có ba Lâm, ba Lâm vào chỉnh lại nhiệt độ phòng, ba Lâm thấy thì ba Lâm sẽ dỗ mẹ, dỗ một lúc
mẹ sẽ không khóc nữa ạ!”
“Nhưng con vẫn không hiểu tại sao mẹ lại hay khóc như vậy ạ. Ba có thể hỏi mẹ được không? Con có hỏi ba Lâm rồi
nhưng ba cũng không biết. Còn mẹ con không dám hỏi đâu ba!”
John
thành thật mà kể lại hết tất cả những gì mà mình biết cho Bạch Hạc Hiên
nghe, còn không quên nhờ anh hỏi luôn thắc mắc trong lòng mình từ chỗ
của Lam Đình Niên.
“Ba biết rồi, con vào phòng chơi đi!” Mi mắt
trầm ngâm, dường như đã thấu được nguyên nhân từ những lời nói của John, Bạch Hạc Hiên xoa nhẹ đầu thằng bé mà bảo.
Đợi cho đến khi John
vào hẳn trong phòng, Bạch Hạc Hiên mới đóng cửa phòng lại, dáng vẻ có
phần hơi e dè, Bạch Hạc Hiên đi lại phòng khách, ngồi đối diện với Lam
Đình Niên:”Hay là anh mua cho em một cái máy khác nhé!”
Lời của
Bạch Hạc Hiên liền làm cho Lam Đình Niên càng trở nên tức giận hơn, ánh
mắt mang theo nhiều phần giận dữ cô nhìn anh đầy đay nghiến:”Mua một cái máy khác? Anh nói hay quá ha? Anh nghĩ tôi tiếc cái máy này đến nổi bắt anh phải đền cho tôi à?”
Khóe môi cong nhẹ đầy châm chọc, Lam
Đình Niên lại tiếp lời:”Mà nếu anh đã có lòng như vậy thì dữ liệu trong
máy anh đảm bảo nó vẫn còn nguyên đi, như thế tôi còn suy nghĩ lại mà
mang ơn anh hơn đấy!”
“Anh sẽ nhờ người cố gắng khôi phục máy lại cho em!” Bạch Hạc Hiên trong tư
thế của một kẻ vừa mắc phải sai lầm mà đưa ra cách bào chữa cho chính
sai lầm của mình.
“Cảm ơn anh, nhưng thôi tôi không cần, mắc công lại hư hỏng thêm gì đó nữa thì khổ!” Lời đề nghị của Bạch Hạc Hiên ngay lập tức liền bị Lam Đình Niên từ chối.
“Đưa cho anh đi!” Dù cho
Lam Đình Niên đã từ chối, nhưng Bạch Hạc Hiên vẫn nhất quyết muốn mang
chiếc laptop này đi sửa mà chòm người muốn lấy chiếc laptop đi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Đông Vì Huyền Anh, Xuân Vì Thanh Dương
3. Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu
4. Tước Đăng Tiên
=====================================
Chỉ là Lam Đình Niên lại lần nữa không cho phép Bạch Hạc Hiên động vào
chiếc laptop của mình thêm lần nào nữa:”Tôi bảo không cần, anh không
nghe thấy à?”
Nói rồi Lam Đình Niên trực tiếp ôm chiếc laptop đi
vào trong phòng, tìm điện thoại gọi cho Vĩ Tiết Lâm nhờ anh tìm người
sửa giúp, chứ nhất quyết cũng không chịu đưa cho Bạch Hạc Hiên.
Thất vọng, Bạch Hạc Hiên đứng cách trước cửa phòng của Lam Đình Niên một
khoảng mà nhìn vào trong:”Niên Niên, em vốn dĩ có thể để anh mang đi sửa nhưng tại sao cứ phải là Vĩ Tiết Lâm mới được chứ? Cậu ấy đang ở tận
bên Anh Quốc, em không thấy….”
Nghe thấy tiếng của Bạch Hạc
Hiên từ bên ngoài vọng vào bên trong căn phòng, Lam Đình Niên ngay lập
tức dùng tay che lại phần loa điện thoại, cau mày mà đi đến cửa phòng
đối diện với Bạch Hạc Hiên:”Tôi đang nói chuyện điện thoại. Anh không
thấy mình rất bất lịch sự hay sao?”
“Chỉ là anh…”
“Ba mẹ, con đói rồi!”
Lời Bạch Hạc Hiên vẫn còn chưa biết phải giải thích như thế nào mới phải,
thì may thay John từ trong phòng chạy ra nói rằng mình đang đói bụng,
tình huống trùng hợp đến nổi Bạch Hạc Hiên còn nghĩ là do John cố tình
giải vây cho mình.
“Ba dọn cơm ra cả rồi con vào ngồi trước đi rồi ba mẹ vào sau!” Xoa nhẹ đầu John, Bạch Hạc Hiên mỉm cười mà bảo.
John nghe Bạch Hạc Hiên nói thế thì cũng liền gật đầu mà chạy vào trong bàn ăn tìm chỗ ngồi trước.
Bạch Hạc Hiên vẫn còn đứng trước của phòng Lam Đình Niên nhìn cô:”Vừa rồi cho anh xin lỗi!”
“Em nói chuyện cho xong đi rồi vào trong ăn cơm luôn, trưa rồi…”
Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền quay lưng đi thẳng vào trong bếp, nhìn thấy John đã ngồi sẵn ở trên bàn thì kéo ghế ngồi cạnh thằng bé, tay lấy cái
chén, vừa múc ít canh ra chén vừa nói:”Ba nghe ba Lâm của con nói con
thích ăn canh cà chua trứng cho nên ba đã tự tay nấu cho con!”
“Nhưng hông biết có ngon như của ba Lâm của con nấu không? Con ăn thử nhé rồi
cho ba xin ý kiến!” Dứt lời Bạch Hạc Hiên đặt nhẹ chén canh cà chua
trứng xuống bàn trước mặt John.