Giá Như Em Chưa Từng Yêu - Chương 140 - Bất cẩn nghiêm trọng
Bạch Hạc Hiên liền đặt đôi đũa xuống mà chạy ra ngoài phòng khách mang
chiếc laptop vào trong bếp, tra cứu ít thông tin mà mình còn chưa biết,
nhưng thực chất cái gì cũng phải tra vì anh vốn dĩ chẳng biết một chút
gì về chuyện bếp núc cả…
Đặt laptop lên kệ bếp, Bạch Hạc Hiên
bắt tay vào việc tra cứu, đứng nghiên cứu được một lúc thì cuối cùng anh cũng mở được bếp, nhưng rồi lại không biết điều chỉnh lửa sao cho hợp
lý, quá tay mà làm hư luôn rau xào của Lam Đình Niên, nửa sống nửa cháy
Bạch Hạc Hiên đặt rau của Lam Đình Niên sang một bên.
Tự cảm thấy cũng không đến nổi quá tệ, Bạch Hạc Hiên nhìn rau trong chảo mà gật gật nhẹ đầu.
Sau đó bắt tay vào nấu món canh cà chua trứng, nhưng rồi lại loạng choạng
mãi loay hoay mãi vẫn không biết bắt đầu từ đâu, thấy trên mạng người ta hướng dẫn phải chuẩn bị nguyên liệu trước, nhân viên siêu thị vừa nảy
cũng bảo thế, cho nên Bạch Hạc Hiên liền lôi dao thớt ra để thái nguyên
nguyên liệu.
Nhưng rồi không ngờ anh lại bỏ qua luôn bước làm
sạch, anh không rửa cà chua mà đã trực tiếp mang lên thớt thái ra, dao
cầm không chắc hình thù của quả cà chua được thái ra có chút kì quái,
nhưng trong mắt của Bạch Hạc Hiên thì cũng được xem như một thành tựu
đáng tự hào.
Thái cà chua xong, Bạch Hạc Hiên lại cúi đầu vào laptop xem qua một chút
nữa, xem xong anh liền đi tìm một cái nồi cho nước vào mà bắt lên bếp,
nhưng lại không đợi nước sôi lên Bạch Hạc Hiên đã vội đem cà chua bỏ hết vào trong nồi, rồi lại tiếp tục cho trứng vào luôn ngay sau đó rồi lại
chọc đũa vào nồi khuấy khuấy không ngừng.
Nhìn nồi canh anh nấu….
Trông có chút đáng sợ!
Chờ cho đến khi nước sôi lên, Bạch Hạc Hiên lại cật lực mà nêm nếm, mỗi khi nêm thêm chút muối, chút mắm,… đều thấy anh múc lên một muỗn nhỏ nếm
thử mà gật gật đầu lia lịa tỏ ý vừa lòng, nêm xong anh lại ngắt ngắt ít
rau mùi bỏ vào cho thơm rồi tắt bếp, và tất nhiên rau mùi này Bạch Hạc
Hiên vẫn chưa hề rửa qua…
Xong xuôi, Bạch Hạc Hiên tiến hành dọn cơm canh ra chờ Lam Đình Niên dỗ John, tắm rửa cho thằng bé xong là có thể dùng bữa ngay.
Loay hoay mãi một lúc lâu cuối cùng cũng dọn đủ cơm canh ra bàn ăn, may thay từ lúc bắt đầu cho đến lúc này hiện tại vẫn không có bất kì một tiếng
đổ vỡ nào phát ra từ trong bếp, nhưng bừa bộn lại là thứ không thể tránh khỏi trong căn bếp nhỏ.
Chính ngay cả Bạch Hạc Hiên cũng nhận thấy rõ mà bắt tay vào dọn dẹp, nhưng
rồi lại quên cái laptop của Lam Đình Niên vẫn còn đang ở trên kệ bếp mà
xoay xoay mãi không hiểu làm sao mà ống tay áo lại vướng vào một góc của chiếc laptop khiến cho nó bị tác động lực mà rơi xuống dưới sàn nhà.
Cho dù có ngã người ra đỡ, nhưng cuối cùng vẫn không đỡ được chiếc laptop,
chiếc laptop cứ thế mà rơi xuống va chạm mạnh với nền nhà làm cho màn
hình laptop tắt liệm đi, đen xì.
Vừa hay Lam Đình Niên lại nắm
tay John từ trong phòng thằng bé đi ra, tiếng đỗ vỡ trong bếp vọng đến
tai, cau mày, bước chân hối hả Lam Đình Niên đi vào trong bếp thì nhìn
thấy Bạch Hạc Hiên cầm chiếc laptop của mình đứng lên, nhìn màn hình đen xì, Lam Đình Niên phần nào cũng đoán được mà chạy lại chỗ của Bạch Hạc
Hiên giật đi chiếc laptop từ trên tay anh liên tục ấn nút nguồn khởi
động, nhưng tất cả đều trở nên vô nghĩa.
Ngẩng đầu nhìn lên, mi
mắt đã đỏ hoe, ánh lên đầy vẻ giận dữ, là do bản thiết kế công việc chưa hoàn thành hiện tại vẫn còn đang nằm trong máy rất nhiều, bao nhiều
công sức của cô, bây giờ chỉ vì một chút bất cẩn của Bạch Hạc Hiên mà
đều đổ sông đổ bể hết hay sao, Lam Đình Niên không kiềm chết nổi cơn tức giận trong mình mà quát thẳng vào mặt Bạch Hạc Hiên:”Ngoài phá anh còn
có biết làm cái gì khác nữa không?”
“Nếu anh không làm được thì làm ơn ngồi im một chỗ giúp tôi, đừng có lộn xộn rồi phá hết cái này đến cái kia…”
Lòng mang đầy chất vấn, Lam Đình Niên chỉ vài chiếc laptop:”Anh có biết bao
nhiêu tâm huyết của tôi ở trong này hay không? Anh thì hay rồi…”
“Phá hỏng hết rồi đấy!”
“Vừa lòng anh chưa?”
Thái độ cực kì dứt khoát, Lam Đình Niên mang chiếc laptop của mình đi thẳng ra phòng khách ngồi, vẫn cố mà khỏi động lại máy.
Bạch Hạc Hiên bị Lam Đình Niên mắng cho một tràng thì cũng chẳng nói gì, vì
vốn dĩ bất cẩn là do lỗi của anh, chỉ là lòng có chút buồn khi nghe Lam
Đình Niên nói về mình như vậy mà thôi.
“Ba ơi! Ba đừng buồn nữa!
Mẹ tức giận nên mới nói thế thôi! Mẹ hết giận sẽ không như thế nữa ạ!”
John đứng ở cửa bếp chứng kiến hết tất cả, thấy mẹ mình lớn tiếng, lòng
thằng bé cũng cảm thấy rấy sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy Bạch Hạc Hiên
không vui vì bị Lam Đình Niên mắng thì John lại dũng cảm mà chạy đến ôm
lấy Bạch Hạc Hiên an ủi anh.