Giả Ngốc Cùng Vai Ác Mù Kết Hôn - Niệm Tứ - Chương 8
“Meo”
Bàn tay nhỏ nhỏ của chú mèo chạm lên mắt cá chân của hắn, cảm giác vừa mềm vừa nhột làm hắn nhớ tới lúc Bùi Ý thoa thuốc cho mình.
Nói mới nhớ, đi nguyên một buổi mà đến bây giờ bác Khải vẫn chưa đưa cậu ta trở về?
Suy nghĩ của Bạc Việt Minh lệch hướng, hắn im lặng không nhúc nhích.
Trợ lý Lâm Chúng thấy ông chủ của mình ngồi thất thần, vội vàng lên tiếng, “Bạc tổng, con mèo này không biết từ đâu ra chạy tới bên chân ngài, để tôi giúp ngài mang nó đi nhé?”
Vừa dứt lời thì có tiếng bước chân chạy đến. Bùi Ý bị bé mèo thu hút, không để ý bác Khải đuổi theo phía sau, cậu khom lưng dứt khoát ôm chú mèo lên.
“Tiểu tiên sinh à…”
Cao Khải sợ mèo nhỏ giãy giụa cào loạn, nhanh chân bước lên, “Cậu mau bỏ xuống đi, lỡ mèo này là mèo hoang chưa tiêm phòng bệnh, để nó cào lung tung gây bệnh thì sao?”
Bác Khải lo lắng vừa mới nói xong, chú mèo đen trong ngực Bùi Ý làm nũng với cánh tay cậu, không chút sợ hãi mà cọ lấy cọ để, còn kêu vài tiếng meo trông rất đáng yêu.
Cả người nó đen thui, chỉ có phần lông ở cổ có màu trắng.
Bùi Ý ôm bé mèo đen, trong mắt ngập tràn ý cười, “Bác ơi, nó ngoan lắm.”
“Vừa nhìn là biết rất thích người rồi, đầu nó lớn vậy chắc cỡ hai ba tháng tuổi.” Bác Khải cũng vui vẻ theo cậu, nhìn thoáng qua Bạc Việt Minh đang ngồi ở kia, “Mèo đen này có đôi mắt một xanh một vàng, hai bên mắt không hề có gì giống nhau.”
Khu vườn của Bạc gia chiếm diện tích rất lớn. Hai năm trước đó, Bạc lão khu nhân còn sống rất thường xuyên nuôi mèo, mèo đen nhỏ này chắc là được sinh ra từ đám mèo kia
Bùi Ý nhỏ giọng khen, “Dễ thương.”
Mèo con như nghe hiểu được cậu nói gì, đáp lại, “Meo~”
Bạc Việt Minh nghe một người hỏi một mèo đáp hơi buồn cười, tâm trạng tốt hơn chút, “Được rồi, đặt con mèo xuống đất đi, chút nữa nó cũng chạy đi thôi.”
Bùi Ý nhìn bé mèo trong ngực mình, vừa nhìn liền bị rung động làm cậu không nỡ bỏ.
Trợ lý cũng nhìn thấy điều này, ngập ngừng hỏi, “Tiểu tiên sinh, cậu muốn chăm sóc con mèo này à?”
Chỉ chờ có vậy, Bùi Ý mừng còn không kịp, nhanh nhẹn gật gật đầu vài cái.
Nếu cậu nhớ không lầm thì nguyên tác có giới thiệu sơ lược về hoàn cảnh của Bạc Việt Minh.
Sau khi hắn bị mù thì gặp được mèo đen có đôi mắt khác màu, lúc nào cũng canh me đeo bám hắn không buông. Bạc Việt Minh cũng không để ý lắm, hắn cho mèo ăn đúng giờ, còn lại thì một người một mèo chung sống hoà thuận.
Nhưng rồi sau này, mèo đen bị người ta ác độc làm gãy cổ, chết rất đáng thương, còn bị vứt trước biệt thự của hắn, như gửi lời đe doạ cho hắn.
Khi hay tin về chú mèo hắn đã âm trầm rất lâu, tính cách cũng vặn vẹo hơn trước, mà vụ này cũng gián tiếp góp phần vào làm cho hắn hắc hoá.
Khu vườn của Bạc gia rất lớn, có nhiều đất để cho mèo chạy nhảy hơn, nhưng mèo con làm sao có thể chống lại đám người xấu tính kế hại mình? Thà cậu mang mèo con bên mình mỗi ngày, như vậy an toàn hơn nhiều.
“Nuôi mèo?”
Bạc Việt Minh không biết trong lòng Bùi Ý nghĩ gì, chỉ là hắn không đồng ý chuyện này nên nhăn mày.
Cậu đã từng nuôi mèo nên cậu biết, nếu không thể chăm sóc tốt cho thú cưng thì không nên nghĩ đến chuyện nuôi chúng.
Bùi Ý lên tiếng, “Nuôi, tui nuôi mà.”
Dù cho có yêu thích mèo con hay không, nhưng cậu không muốn cái cốt truyện này xảy ra, không muốn bé mèo tội nghiệp này có kết cục bi thảm.
“Bùi Ý, cậu không nuôi nổi.”
Ngữ khí của hắn không nặng, nhìn từ góc độ của biết bao nhiêu người, một tên ngốc bản thân lo chưa xong mà còn đòi nuôi thêm một con mèo?
Cao Khải hiểu ý của Bạc Việt Minh, cũng lên tiếng khuyên bảo Bùi Ý.
Lâm Chúng không dám chen ngang cuộc trò chuyện này, hắn nhìn Bùi Ý còn đang ôm chú mèo trên tay, không nhịn được mà nghĩ. Bạc tổng luôn là người có nguyên tắc, một khi đã từ chối chỉ sợ tiểu tiên sinh vừa mới đến phải thất vọng rồi.
Bùi Ý không biết những người khác nghĩ gì, cậu nhanh chóng đi tới bên cạnh Bạc Việt Minh, cúi người đẩy con mèo vào trong ngực hắn, “Anh ôm nó đi.”
“……”
Lông mèo mềm mại cọ cọ cánh tay hắn, dấy lên cảm giác ngứa quen thuộc.
Bùi Ý đã muốn giữ chú mèo ngay từ đầu rồi, dù không có Bạc Việt Minh, sau này cậu cũng có đủ khả năng nuôi nó, “Nó, nó ngoan lắm á, tui nuôi nó được.”
Cậu sợ nói nhiều sẽ lộ, một là không làm, nếu lỡ làm rồi thì phải chơi đến cùng. Vì thế cậu ngồi xổm xuống nắm lấy tay Bạc Việt Minh, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận năn nỉ hắn, “Xin anh đó.”
“Meoww.”
Mèo đen nhỏ mở to đôi mắt hai màu, tròn xoe, tư thế cũng giống Bùi Ý, cánh tay nho nhỏ nhúc nhích, ấn đệm thịt lên cánh tay của Bạc Việt Minh.
“……”
Bạc Việt Minh trong lòng giật mình.
Trong nháy mắt vừa nãy, hắn không phân biệt được hai xúc cảm truyền đến tay.
Một người một mèo giống nhau đến khó tả, ngoan ngoãn, lanh lợi, làm người khác không nỡ buông lời từ chối.
Bạc Việt Minh đổi ý, “Được rồi, cậu giữ nó thì giữ đi.”
Bác Khải và Lâm Chúng nhìn nhau, không ngờ Bạc Việt Minh lại dễ dàng thay đổi ý định như vậy.
Bùi Ý nhận được đáp áp mong muốn, cười rút tay về, “Vâng.”
Lực ở trên cánh tay biến mất, Bạc Việt Minh cảm thấy có chút khó chịu, hắn giả vờ bình tĩnh tháo tai nghe xuống, nói, “Bác Khải, lát nữa bác mang con mèo này đi khám bệnh với mua thức ăn mèo đưa cho Bùi Ý.”
Hắn nói, mặt thì không thể hiện gì nhưng tay thì cứ vuốt nhẹ lông chú mèo.
Bùi Ý đứng gần thấy hành động của hắn, cậu cũng không gấp gáp bưng mèo con về mà để vậy.
Ít nhất hắn vẫn còn tình người.
Bên ngoài thì giống như hắn miễn cưỡng đồng ý, nhưng bên trong chắc cũng rất muốn giữ lại bé mèo rồi.
Thân là quản gia, hiệu suất làm việc của Cao Khải rất tốt, ông đã sắp xếp chỗ ngủ cho mèo và vật dùng cần thiết khác, ngoài ra còn có mộ chiếc máy tính và điện thoại mới.
Buổi chiều trong xe, Bùi Ý lấy cớ xem phim hoạt hình có thấy máy tính nên đòi bác Khải mua cho một cái. Ông tuy hơi ngạc nhiên vì bỗng dưng cậu xin máy tính, nhưng may mắn ông không từ chối, vừa quay đầu đã làm xong xuôi.
Cao Khải đối xử với Bùi Ý như đứa con của mình, cố ý bật phim hoạt hình trước khi rời khỏi phòng cho cậu.
Cửa phòng đóng lại.
Bùi Ý bấm dừng phim hoạt hình, cậu mở máy tính lên rồi kiểm tra thuộc tính và cấu hình của nó.
Quả nhiên được gả vào nhà giàu cũng có cái lợi của nó, đến việc cậu muốn mua máy tính cũng phải giao về hàng xịn chất lượng cao.
Nhưng mà đây là điều mà Bùi Ý muốn.
Cậu phải dùng máy tính này để kiếm được đồng vàng đầu tiên trong thế giới này.
“Meoww”
Bé mèo đen nhìn quanh này trí căn phòng, xong lại cọ cọ lăn lộn bên chân cậu. Bùi Ý bỗng dưng xách mèo con lên trên đùi mình, một tay vuốt lông mèo con, một tay thì lướt xem trang web
Những năm trước, Bùi Ý vô tình tiếp xúc với nghề lập trình viên, sau một khoảng thời gian lăn lộn, cậu cùng vài người bạn xây một căn phòng làm việc nhỏ. Bùi Ý làm người phụ trách chủ yếu của trò chơi, còn vài người bạn kia phụ trách tuyển nhân viên, tối ưu hóa và giao tiếp với người kinh doanh bên ngoài.
Bảy tám năm trời, studio game của họ từ một trò chơi giải trí dần dần phát triển thành trò chơi trực tuyến quy mô lớn, từ một game vô danh trở thành game nổi khắp Hoa Quốc. Mà Bùi Ý cũng trở thành nhà lập trình game được mọi người chú ý.
Bây giờ việc xuyên không là thật, Bùi Ý đương nhiên phải cân nhắc cho lựa chọn tương lai của mình.
Bùi Ý xem qua các thể loại trò chơi và các đánh giá chung về thể loại thu hút, cậu phát hiện trong đây không khác gì ngoài đời thực của cậu. Nhưng với cái máy tính này thì không thể dễ dàng thành lập công ty game được.
Nhưng mà mọi việc đều có thể gầy dựng nên từ hai bàn tay trắng.
Mini game hiện giờ đang rất nổi, đối với nhiều người, mini game không cần tải xuống mà có thể vào chơi trên trang web, khi chán cũng dễ dàng mở lên chơi giết thời gian. Đối với các nhà phát triển, mini game rất dễ tạo, chỉ cần có người nhấp chuột vào game là sẽ có một khoản tiền được cấp cho nhà sáng lập.
Ngoài ra, Bùi Ý giỏi nhất là sáng tạo dự án khái niệm trong game, cũng như có thể lên các diễn đàn đề nghị hợp tác với công ty lớn để họ sản xuất, phát hành là chia lợi nhuận cho đôi bên.
Sau khi xác định được tình huống ở đây, Bùi Ý hoàn toàn yên tâm, viết ra một vài chương trình trò chơi không khó, huống hồ trong đầu cậu chứa toàn IP tạo ra trò chơi quy mô lớn.
Nhìn cậu làm gì giống một tên vô dụng không giúp được gì?
Bùi Ý cười cười dùng sức xoa đầu mèo con, tự tin nói, “Bé ngoan, chờ sau này tao có tiền sẽ mua cá hộp loại ngon nhất cho mày!”
Mèo con quay đầu, liếm liếm lên ngón tay cậu, kêu một tiếng như trả lời, “Meo!”
…
Bùi Ý có năng lực dám nghĩ dám làm, sau khi tìm hiểu quy tắc chạy chương trình trò chơi, cậu nhanh chóng bắt tay vào công việc, cũng chẳng thèm ra khỏi phòng.
Dù sao trước kia nguyên chủ cũng hay chui rúc trong phòng tự kỷ một mình, cho nên cậu không ra ngoài cũng không ai để ý.
“Meoww.”
Ngoài cửa sổ mặt trời đang lên, mèo con trên đầu gối của cậu tỉnh dậy, Bùi Ý còn đang đắm chìm trong công việc đột nhiên ý thức được điều gì, nhanh chóng thay đổi giao diện trên máy.
Quả nhiên cánh cửa cậu quên khóa dần hé mở.
Bác Khải mở nhẹ cánh cửa, đập vào mắt là hình ảnh Bùi Ý đang chăm chú trước màn hình máy tính, trên đó chiếu bộ phim hoạt hình nổi tiếng “Cảnh sát trưởng Mèo Đen”
Không chỉ có một mình Bùi Ý đang chăm chú xem hoạt hình mà còn có bé mèo đen nằm cạnh đó.
Cao Khải gõ cửa nhưng không có tiếng đáp lại, giờ mới hiểu nguyên do, ông vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, “Tiểu tiên sinh, ta nên xuống nhà ăn ăn sáng thôi, xem máy tính nhiều không tốt cho mắt đâu.”
Bùi Ý gật đầu, bấm dừng phim hoạt hình, nhịp tim cũng đang bình ổn lại.
Nguy thật! Chút xíu nữa là bị phát hiện rồi!
Cậu ôm mèo con theo bác Khải xuống lầu, khi xuống tới nhà ăn, Bạc Việt Minh vẫn ngồi ở ghế chính giữa, cũng đã ăn xong từ lâu.
Bạc Việt Minh với những người trong Bạc gia có quan hệ không thân thiết mấy, từ sau khi Bạc lão phu nhân ra nước ngoài dưỡng bệnh, hắn dường như chưa một lần đến nhà chính của Bạc gia dùng bữa.
Bạc Việt Minh nghe thấy tiếng bước chân, “Giờ mới chịu bỏ máy tính ra à?”
Bùi Ý làm việc đến quên mất thời gian ăn cơm hơi chột dạ, cậu im lặng ngồi phía đối diện hắn.
Bác Khải nhớ tới cảnh tượng mình vừa thấy khi vào phòng của cậu không khỏi buồn cười, ông múc một bát canh cá đưa Bùi Ý, giải thích, “Nhị thiếu, cậu Bùi vẫn chưa hết tính trẻ con đâu, mê xem phim hoạt hình đến mức không để ý gì luôn mà.”
“……”
Chưa hết tính trẻ con?
Bùi Ý cầm lấy bát canh, bị nói đến đỏ cả mặt.
Bạc Việt Minh không ngờ được việc này, cảm thấy hơi kì lạ, “Phim hoạt hình?”
Cao Khải nghiêm túc nói ra tên phim ‘Cảnh sát trưởng Mèo Đen’ làm cho Bùi Ý muốn úp mặt vô bát canh cho rồi.
——
Biết vậy lúc đó không lấy lý do xem hoạt hình để để xin mua máy tính rồi, bây giờ bị chăm sóc như một đứa con nít, mất hình tượng quá đi!
Cao Khải cảm thấy việc này rất thú vị, tiếp tục nói ra, “Nhị thiếu, con mèo trong bộ phim đó nhìn không khác gì con mèo cậu Bùi đang ôm.”
“Meow”
Bạc Việt Minh ôm con mèo đang chạy đến bên chân mình lên, thử tưởng tượng ra hình ảnh Cao Khải miêu tả, hắn chợt dâng lên cảm giác muốn trêu cậu.
“Bùi Ý, cậu đặt tên cho con mèo chưa? Là Cảnh Sát Trưởng hả?”
“……”
Bùi Ý bỗng nghẹn không nói nên lời.
Vốn dĩ cậu định đặt tên như vậy cho bé mèo, nhưng nhìn thấy ánh mắt cười cợt của Bạc Việt Minh, cậu mạnh mẽ lắc đầu “Không, không phải.”
Cao Khải rất thích những cuộc trò chuyện trong giờ cơm, thay vì sự im lặng não nề như hồi trước, vì thế ông lập tức góp vui, “Tiểu tiên sinh, vậy cậu tính đặt tên cho mèo con là gì?”
Bùi Ý trong cái khó ló cái khăn, nhanh chóng thay đổi cái nick name của bé mèo, “Là Thanh Tra.”
Bạc Việt Minh không hé răng, ly nước trên tay cũng không che được khoé miệng đang cong lên của hắn.
Cái tên đó với Cảnh Sát Trưởng có gì khác đâu?
Coi hoạt hình để đặt tên cho mèo? Đúng là cách suy nghĩ của mấy cậu bé. Bạc Việt Minh đưa tay xoa đầu mèo con, bên tai nghe thấy tiếng Bùi Ý đang im lặng húp canh, “Thanh Tra?”
Ừm, có chút đáng yêu thật.