Gãy Cánh - A Tử - Chương 42: Miên miên (Đằng đẵng...)
Sang hè, tiết trời nóng lên rõ rệt. Bộ Thư ngồi trước hiên nhà cắt tỉa rồi cắm từng bông hướng dương vào chiếc bình cổ cao. Vệ Quyết vừa mới ngủ dậy, hôm nay anh ta nghỉ phép, vừa ngái ngủ vừa hỏi: “Hoa đâu ra vậy?”
“Em mua thừa nên chia làm đôi để cắm ở nhà một bình, nửa còn lại thì đem qua kia.”
‘Qua kia’ là qua đâu thì không cần phải bàn, anh ta ngồi xổm xuống ngắm nghía bình hoa: “Hôm nay có chuyện gì đáng chúc mừng sao?”
“Xem như là vậy ạ.” Cậu mỉm cười: “Hôm nay bọn em có khách. Anh ấy nói mình sẽ tự chuẩn bị nên làm việc xong em mới đi qua.”
“Tối em có về không?”
“Phải xem anh ấy có muốn em ở lại hay không.” Bộ Thư gom lá và cành vụn vứt đi, cầm bình đặt lên tủ.
Vệ Quyết rửa mặt chải chuốt xong thì cậu đã đi làm. Anh ta nhìn lướt qua bình hoa mới cắm mấy lần, suy nghĩ một chút thì quyết định chôm một bông mang đến bệnh viện. Hoa tươi sắc thắm, người bệnh nhìn vào có thể cũng cảm thấy khỏe hơn.
Từ ngoài hành lang, Vệ Quyết đã nghe thấy tiếng cười giòn của mẹ mình. Anh gõ cửa ba cái, tằng hắng để gián đoạn cuộc trò chuyện say mê của hội bạn dì cùng phòng.
Tai mẹ anh đã lãng, người đàn bà luống tuổi ở giường bênh phải hét lên thì bà mới chú ý đến anh. Vệ Quyết đặt cặp lồng lên tủ cạnh giường, đưa bông hướng dương cho mẹ. Bà ngạc nhiên: “Hôm nay là ngày gì mà anh mua hoa thế này?”
“Tặng hoa cho mẹ mà còn phải xem ngày nữa sao?” Anh ta ngồi xuống ghế mở cặp lồng, xới cơm trắng ra bát: “Ngày nào mẹ ra viện thì con thuê một xe tải chở đầy hoa diễu hành đưa mẹ về quê.”
Ba người đàn bà cùng phòng nghe thấy thế liền cười phá lên. Mẹ vung tay đánh anh một cái, xấu hổ mắng: “Lại ăn nói nhăn nhở!”
Vệ Quyết phục vụ mẹ dùng bữa xong rồi lùa nhanh những miếng còn thừa vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa mẹ lên xe lăn, đẩy bà ra ngoài hít thở không khí.
Thong thả dạo vài vòng, thấy nắng gắt dần, Vệ Quyết đẩy mẹ vào chỗ bóng râm, vặn chai nước cho bà, đoạn thọc tay vào túi quần cầm bao thuốc. Mẹ vỗ chai nước vào anh, cằn nhằn: “Bố anh sinh thời có bao giờ rượu chè thuốc lá đâu. Mà anh thì tụ đủ một bàn mạt chược thế này?”
Vệ Quyết tung hứng bao thuốc lá: “Mẹ, gần đây có vài chuyện xảy ra với con. Hồi mình còn ở khu cũ, mẹ có nhớ cái hộ ở dưới mình không?”
“Nhớ.” Mẹ anh hít sâu một hơi: “Hộ của ông tài xế và cô vợ ổng.”
“Hai người đó có một đứa con trai nhỏ hơn con sáu, bảy tuổi gì đó. Sau vụ tai nạn vài tháng thì mẹ con nhà đó với mình đều chuyển đi nên con không rõ tình hình nhưng nghe nói là sau khi chồng mất, cô vợ không nuôi nổi đứa con nên đã gửi vào nhà tình thương.”
“Trời đất!” Mẹ anh lấy làm bất bình.
Vệ Quyết điểm qua một số chi tiết để mẹ hình dung phần nào hoàn cảnh của Thẩm Hi Quang nhưng không đề cập đến vấn đề tâm lý, rồi bảo: “Con quen một người thân thiết với cậu ta nên mới gặp lại cậu ta gần đây. Cậu ta cũng nhận ra con, mặc dù thái độ hơi kém. Từ lúc đó, con cứ băn khoăn mãi…
“Mẹ còn nhớ cái ngày con đi học về thì bắt gặp một người đàn ông chờ trước cửa nhà không? Ông ấy tự xưng là luật sư của Công ty vận tải. Con không nghi ngờ gì nên đã mời ông ấy vào nhà nhưng do mẹ đi làm đến tối muộn, ông ấy không chờ được nên đã để lại giấy tờ rồi rời đi trước. Lúc đó con chẳng nghĩ gì cả, tai nạn đột ngột xảy ra rồi lại đến kiện cáo để vòi tiền từ Công ty chịu trách nhiệm cho chuyến xe, sự nhiệt tình của nhóm thân nhân đã chẳng còn bao nhiêu. Suốt ngày con chỉ nghe bọn họ nói ‘tiền, tiền, tiền’ đến phát ngán. Vì vậy, khi người đàn ông đó xuất hiện và đề nghị chúng ta rút lui với tấm séc, con chỉ muốn ngay lập tức làm theo lời ông ta. Và sự thật là chúng ta đã làm như vậy.”
Mẹ đặt tay lên vai anh. Anh nói: “Nhờ số tiền đó nên chúng ta mới có thể chuyển nhà, cũng nhờ số tiền đó nên sau khi mẹ ngã bệnh, viện phí của mẹ lẫn học phí của con được duy trì trong vài tháng. Con cứ nghĩ là bản thân nên im lặng đừng thắc mắc nhưng sau khi gặp lại cậu ta, lương tâm của con không yên ổn…”
Nắng vàng xuyên qua tán lá rơi xuống đất như những mảnh vỡ, Vệ Quyết uống một hớp nước, bẻ khớp tay, sau đó nghe mẹ thở dài, “Anh làm công việc này, mẹ biết anh cũng thấy lắm chuyện phức tạp trên đời. Mẹ không am hiểu bằng anh nên không dám nói tầm bậy. Chuyện cũng qua lâu rồi, anh nghĩ sao thì là thế đó.”
Vệ Quyết vặn chặt chai rỗng, nhìn quanh tìm thùng rác tái chế để vứt rồi đẩy mẹ về phòng, dọn dẹp cặp lồng tạm biệt mọi người.
…
Bộ Thư tới trước cổng ngoài đúng lúc Hà Kiều Dung vừa bước chân ra khỏi nhà. Bà ấy gật đầu chào cậu với nụ cười mỉm. Cậu ngỏ ý muốn mời bà một tách trà nhưng Hà Kiều Dung từ chối khéo, cậu cũng không nài ép.
Tạm biệt bà ấy, Bộ Thư vào nhà gọi: “Anh Hi Quang?”
“Ừ.” Thẩm Hi Quang đáp từ trong bếp, anh đang đổi nước cho bình hoa hướng dương. Bộ Thư thấy nước vẫn còn trong, thắc mắc hỏi: “Em mới cắm sáng nay thôi mà, sao anh đã thay nước rồi?”
“Có con bọ rơi vào.” Anh cau mày đáp, đưa bình hoa đã thay nước cho cậu. Cậu đặt nó về bậu cửa sổ.
Hướng cửa sổ của phòng khách rất đẹp, vừa có thể đón nắng sớm vừa có thể thấy tà dương. Bộ Thư chỉnh sửa hướng của những bông hoa. Thẩm Hi Quang đến bên cạnh cậu, phàn nàn nói: “Màu của chúng chói quá.”
“Đây là màu của anh, không phải sao?”
“Em nói thế chỉ bởi vì tên tôi…”
“Là điều mà những bông hoa này hướng tới.” Cậu nối tiếp trước khi anh kịp kết luận: “Thẩm Hi Quang là một cái tên rất rực rỡ, rực rỡ đến mức em không thể không chú ý đến anh.”
Nhắc đến mới nhớ, lần đầu cậu nhìn thấy bóng dáng anh* ở nhà thi đấu của trường cấp Ba, anh xuất hiện với luồng nắng vàng theo sau bước chân. Lần đầu cậu bắt chuyện với anh cũng là lúc tà dương nung đỏ sân trường. Và từ đó đến nay, cậu vẫn chưa bao giờ lặp lại một mùa hè dài và ấm giống như thế.
* Chương Mở đầu.
“Một lý do nữa là tên của anh có điểm chung với bút danh thời học sinh của em. Anh còn nhớ bút danh đó không?”
“Hướng Thời Quang*.” Thẩm Hi Quang trả lời rất nhanh: “Tôi đã đọc email của em nhiều lần.”
* Bút danh thời học sinh của Bộ Thư được nhắc đến duy nhất ở chương 01.
“Hướng Thời Quang có nghĩa là ‘đi đúng hướng của ánh sáng’.” Bộ Thư mỉm cười nắm chặt bàn tay anh: “Em tin bản thân đã không chọn sai đường để đi, vì không có cuộc phiêu lưu nào có thể thay thế được khoảng thời gian em ở cùng anh. Anh sâu sắc hơn mọi lời đánh giá của người khác và thoát ra khỏi những khuôn khổ thông thường mà em từng biết. Nếu không gặp anh, thế giới của em có lẽ vẫn chỉ mãi nhỏ bé bên cạnh gia đình. Nhờ anh mà một người bình thường như em có được cơ hội để trở nên đặc biệt.”
Trong lúc nói, đôi mắt cậu sáng lên long lanh như mặt hồ phản chiếu những tia nắng cuối ngày.
Trước những đóa hoa xa lạ, Thẩm Hi Quang nhẹ nhàng chạm vào môi cậu. Hiếm khi Bộ Thư thấy tim mình đập rộn bởi vì bọn họ đã hôn nhau phải đến một trăm lần rồi, nhưng có lẽ vì thời điểm chiều tà dễ làm con người ta xao xuyến nên đôi tay đan cài của bọn họ nhanh chóng nóng lên, như tan chảy, hòa vào nhau. Và dù sau đó tách ra, đôi mắt của hai người vẫn hướng về đối phương đắm đuối.
Thật sự rất lạ, ngay khi chúng ta nhận ra bản thân thương mến một ai đó tới mức không thể tả nổi thì cũng là lúc ta thấy như đời mình kết thúc được rồi.
(Vì nếu không phải người ấy thì sẽ chẳng còn gì nữa…)
Bộ Thư bỗng thấy rất xấu hổ, rút tay về chùi vào áo: “Tay em đổ cả mồ hôi rồi.”
Thẩm Hi Quang giữ nguyên tư thế, biểu cảm không mấy đổi khác nhưng cặp mắt sáng lên lạ lùng: “Tay tôi cũng vậy.”
Sự bình tĩnh của anh làm Bộ Thư càng thêm ngượng. Cậu liền trốn vào trong bếp, lấy cốc tưới cho mấy chậu cây của Thẩm Miên. Thẩm Hi Quang đứng cạnh cửa sổ nghịch bình hoa: “Hôm nay tôi đã cho bà Hà nhìn thấy phúc-đảo của tôi. Từ đầu đến cuối bà ấy không phản hồi nhiều, chỉ chăm chú lắng nghe tôi nói. Khi đó, tôi cảm thấy bà ấy rất giống em lúc nãy, không hề chán nản và hoài nghi trước những ảo tưởng của tôi mà lại có biểu cảm như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Điều này khiến tôi tin rằng bản thân mình có giá trị.”
Bộ Thư thẽ thọt đặt cốc xuống, từ sau cái đêm cả hai giãi bày tâm sự, anh đã bắt đầu nỗ lực hơn nhiều để nói ra cảm nhận của bản thân. Tinh thần chủ động này rất quý báu, nó cho thấy anh dần đang vượt qua các mặc cảm về chứng phân ly. Những lúc như vậy, cậu luôn lắng nghe anh, dù có thể anh nói không được mạch lạc và đôi khi phải dừng rất lâu để suy nghĩ.
Tuy nhiên, phải lắng nghe mới biết thực ra cất giấu kỹ bên trong lớp vỏ ngoài lạnh lùng và điên rồ là một Thẩm Hi Quang hết sức nhạy bén với cảm xúc và nghệ thuật. Anh thích học ngoại ngữ và đọc sách ngoại ngữ, và đúng như Bộ Thư cảm nhận, sự tinh tế về hình ảnh của anh là một tài hoa tuyệt vời trong cả hai lĩnh vực hội họa và nhiếp ảnh. Khi anh bắt đầu chia sẻ về cảm nhận riêng thì cũng là lúc anh khám phá ra niềm vui của mình.
Chuyện đó diễn ra một cách rất tự nhiên như lúc ta thấy đói thì ăn, thấy khát thì uống, như một chiếc bánh xe nước đi vào guồng xoay liên tục. Thẩm Hi Quang xuất phát trễ hơn số đông nên anh cũng đi rất chậm. Dù vậy, anh đang bước đi, tiến triển. Như thế là đã là rất tốt.
Đôi khi cậu cảm thấy Thẩm Hi Quang hiện tại thật giống những cái cây nhỏ mà Thẩm Miên đã liên tục ươm mầm và chăm tưới suốt bao năm qua. Dù thường xuyên bị lạnh nhạt và bỏ rơi khi y không xuất hiện nhưng chúng vẫn sống, và chờ ngày nở rộ. (Y thật sự đã rất cố gắng để chăm sóc cho chúng.)
Giống như cách mà y cố gắng để đưa cậu và anh đi đến tận đây…
Sang mùa mới, Bộ Thư cũng bắt đầu xây dựng dự án mới để không nghĩ về vở kịch đã chết yểu nữa. Vở kịch đó ‘xong’ rồi, không còn cứu nổi. Cậu không có thời gian để ngồi tiếc nuối và than trách, khi cơ hội mới đến, cậu sẽ ngay lập tức nắm lấy.
Chỉ một tháng sau, có một nhân vật tìm đến Bộ Thư. Ông ấy nghe lời phàn nàn từ một diễn viên nên biết đến vụ khiếu nại về vở kịch chết non của cậu, sau đó xem thử kịch bản và cảm thấy rất thích. Trước khi kịp tìm hiểu ông ấy là ai, Bộ Thư đã nhận được lời đề nghị tham gia vào một dự án phim truyền hình sắp được triển khai với vai trò là trợ lý của một biên kịch có tiếng.
Khỏi phải nói cậu kích động bao nhiêu, dù chỉ là trợ lý biên kịch nhưng cũng là một cơ hội lớn. Lúc nhận được tin này, cậu đang ở nhà nên nghe tiếng cậu kinh hô, Vệ Quyết liền gõ cửa hỏi: “Chuyện gì vậy? Ổn chứ?”
Bộ Thư vuốt trái tim đập mạnh trong ngực, đáp: “Em ổn!”
Nói rồi cậu đi ra ngoài, mở tủ lạnh khui một lon bia để xua đi cái nóng trong người. Vệ Quyết đang xem TV, nhờ vả: “Lấy giùm anh một lon!”
Bộ Thư lấy bia đến ngồi xuống. Anh ta uống một hớp, dán mắt vào bản tin thời sự hỏi: “Có chuyện gì hay kể anh nghe thử?”
“Em được mời tham gia vào một dự án phim truyền hình.”
“Em không bị lừa chứ?”
“Chắc không đâu. Trong email, họ nói sẽ có một buổi phỏng vấn vào cuối tuần này.” Cậu bảo: “Để đề phòng thì anh mách cho em vài mánh phát hiện kẻ lừa đảo đi.”
Vệ Quyết giảm âm lượng TV, xoa cằm ngẫm ngợi một lúc rồi bắt đầu chỉ cho cậu vài mánh cũng không biết là thật hay là bịa.
Cuối tuần, Bộ Thư dậy sớm ủi đồ, chải chuốt phẳng phiu đi đến điểm hẹn. Dưới sảnh có một nhóm người tay xách nách mang máy móc đang nói chuyện ồn ào, có vẻ là một ekip làm phim. Cậu báo với lễ tân số phòng, lễ tân liền gọi điện báo lên, không lâu sau đó có một chàng trai trẻ như sinh viên bước ra khỏi thang máy, nồng nhiệt bắt tay cậu. Ở trong thang máy, chàng trai trẻ cáo lỗi với Bộ Thư: “Chúng tôi biết là có phần bất tiện khi hẹn anh ở khách sạn nhưng vì cô Mạnh có một cuộc hẹn quan trọng hơn rất sát giờ nên mới chọn nơi này để gặp anh.”
“Tôi hiểu, không sao.” Cậu lễ độ đáp. Lên phòng, cô Mạnh mở cửa chào đón cậu. Chị có dáng người thẳng tắp, đĩnh đạc, toát lên sự nghiêm túc và chuyên nghiệp không lẫn vào đâu được của một tay lão làng. Chị bắt tay cậu, đưa danh thiếp nói: “Tôi là Mạnh Cẩm Tri.”
Khác với dáng vẻ khi vừa xuất hiện, Bộ Thư thầm ngạc nhiên khi thấy chị Mạnh không chút che giấu sự hứng thú với kịch bản của cậu và góp ý để hoàn chỉnh nó như một giáo viên nhiệt tình. Thay vì nói là một buổi phỏng vấn thì đây thật giống như một buổi giao lưu, chia sẻ ý tưởng giữa hai người cùng nghề.
Sau khi bày tỏ cảm xúc xong thì chị lập tức trở nên nghiêm chỉnh khi trao đổi các nguyên tắc làm việc. Cả hai điều chỉnh và đạt được đồng thuận với nhau rất nhanh, và có thể nói rằng Bộ Thư đã hoàn toàn có được công việc này. Cậu thả lỏng cơ thể khi bọn họ nói sang kịch bản phim. Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa, chàng trai nọ lại chạy ra đón một người vào.
“Ơ hay! Cậu mò đến đây làm gì?” Mạnh Cẩm Tri đứng bật đậy kéo người đàn ông bịt kín mặt dưới mũ và khẩu trang vào một góc, sốt sắng tra hỏi: “Phim còn chưa công bố diễn viên đâu, có bị phóng viên theo dõi không?”
Người đó cởi các vật che chắn ra, tuy rằng tóc tai rối bời nhưng vẫn khiến Bộ Thư suýt thì kêu lên – minh tinh màng ảnh lớn Ôn Dữ! Anh ta có hơi ngạc nhiên: “Chị có khách à?”
“Ừ, là cộng tác viên cho dự án của chị. Cậu đến đây làm gì?” Chị quay lại với Bộ Thư: “Tôi xin lỗi.”
Đại minh tinh tránh khỏi tay chị Mạnh, làm một cử chỉ lịch sự với Bộ Thư rồi bĩu môi nói: “Anh ta không nghe điện thoại của em nên em đến để nhờ chị gọi báo với anh ta là em bị kẻ xấu bắt cóc rồi.”
Mạnh Cẩm Tri á khẩu, sau đó bực mình đánh vào vai Ôn Dữ: “Cậu đi chỗ khác mà dỗi chồng cậu! Chị đang bận lắm! Cậu tránh vào phòng ngủ đi!”
Ôn Dữ nghịch ngợm le lưỡi, nghe lời đi vào phòng ngủ.
Chị Mạnh thở hắt ra vuốt trán, lại ngồi xuống cáo lỗi với Bộ Thư, nói tiếp chuyện dang dở.
Tầm hai mươi phút sau, lại có tiếng chuông cửa. Cậu trợ lý trẻ măng đi mở cửa, đón một người đàn ông khác. Y có một vừng trán thông minh và tầm vóc cao ráo, trên thân mặc một bộ com-lê đắt tiền, dưới khóe mắt đã có dấu vết tuổi tác. Y lịch sự gật đầu với Bộ Thư và chị Mạnh, thì thầm hỏi ‘Ôn Dữ đâu?’. Chị chỉ tay vào phòng ngủ.
Người đàn ông gật đầu với bọn họ lần nữa rồi hướng về phía phòng ngủ. Mạnh Cẩm Tri xoa xoa trán, nói: “Hôm nay chúng ta bàn tới đây thôi, tôi rất xin lỗi vì mọi sự bất tiện.”
Bộ Thư đáp ‘không sao’: “Đây là lần đầu tiên em gặp người nổi tiếng, tính ra em mới vớ của hời mới đúng.”
Chị bật cười, bắt tay cậu để kết thúc buổi phỏng vấn đầy trắc trở. Bộ Thư ghé vào nhà vệ sinh một lúc, khi đi ra thì vô tình thấy đại minh tinh cùng với người đàn ông cao kều kia đang nép ở cuối hành lang thầm thì to nhỏ.
“Sao anh không nghe điện thoại? Em làm mất chìa khóa nên phải đứng ở ngoài cửa suốt nửa tiếng đó anh biết không?”
“Trong vòng nửa tiếng mà em gọi đến mười ba cuộc, gửi hai mươi tin nhắn liên tiếp, anh tưởng em lại làm mất điện thoại nên bị nghịch, suýt thì chặn luôn rồi.” Người đàn ông giơ tay vuốt vuốt tóc Ôn Dữ, thở dài đến là ngán ngẩm.
Đại minh tinh giận dỗi dùng hai tay bóp má người ta: “Em không quan tâm! Em chỉ biết là anh không nghe điện thoại của em. Về đến nhà anh phải làm món gì đó ngon ngon cho em mới được!”
Bộ Thư nhận ra trên ngón áp út trái của bọn họ vòng qua hai cánh cung giống y đúc. Chúng tỏa sáng dịu dàng như hai đầu của sợi tơ hồng buộc chặt hai cuộc đời vào nhau. Tự nhiên cậu thấy vừa khao khát vừa phát ghen. Và còn có một nỗi buồn sâu thẳm dâng lên bóp lấy trái tim cậu.
Cậu đứng lặng người chờ hai người kia đi khuất rồi mới rời khỏi chỗ nấp, bắt taxi về nhà. Nhìn cảnh vật ngoài cửa kính, suy nghĩ của Bộ Thư trôi nổi vẩn vơ. Cậu biết Thẩm Hi Quang cực kỳ không thoải mái với việc bị nhìn chằm chằm, vì vậy cậu vẫn luôn cố gắng kiềm chế cái khao khát được thân mật với anh như bao cặp đôi bình thường: ăn cùng một món trên đường phố, trao ra cái hôn ở một địa điểm lãng mạn, ngồi tựa vào nhau hàng giờ đồng hồ trước một phong cảnh hữu tình… Cậu thích làm những điều đó và còn hơn nữa. Song, cậu biết rằng anh sẽ không thoải mái.
Tìm nơi không người để ở bên anh không phải là chuyện không thể. Nhưng cậu không thích kiểu hành động lén lút đó; vả lại đôi khi, chỉ đôi khi thôi, cậu cũng muốn được nuông chiều. Vì vậy, vừa rồi cậu đã cảm thấy phát ghen.
Thẩm Hi Quang lại ở trong phòng vẽ, thế giới an toàn của anh. Hôm nay Bộ Thư thấy lòng chùn xuống vô cùng khi bước vào ngôi nhà ‘không đèn’ này. Đi đến đâu là cậu mở hết đèn lên, kể cả đèn trong nhà vệ sinh và phòng giặt là.
Thẩm Hi Quang nghe tiếng bước chân rảo khắp nơi của cậu, thắc mắc đi ra ngoài mà phải giật mình vì nhà cửa sáng tưng bừng như hội dù trời chưa tối. Thấy Bộ Thư đang nằm thu lu trên sofa, anh lại gần chạm vào cậu: “Sao vậy? Có gì không thuận lợi ư?”
Hôm nay giọng của anh nhẹ và tình cảm đến mức Bộ Thư tưởng là Thẩm Miên đang nói chuyện, nhưng cậu biết là anh nên phụng phịu bảo: “Em đang dỗi nhưng không nói cho anh biết em dỗi gì đâu. Dù vậy, anh phải dỗ em.”
Thẩm Hi Quang ngạc nhiên và rất bối rối, sau đó chìm vào suy nghĩ. Anh suy nghĩ lâu như sắp khám phá ra hành tinh mới của hệ Mặt trời. Bộ Thư đang tính xem mình có nên ngủ một giấc hay không thì anh rốt cuộc cũng lên tiếng: “Ta đốt pháo hoa đi.”
Cậu chớp chớp mắt nhìn anh. Anh nói: “Em hay nuối tiếc vì chúng ta không xem được pháo hoa giao thừa cùng nhau, tôi không quan tâm hôm nay có phải giao thừa hay không, tôi muốn đốt pháo hoa cùng với em.”
Mấy năm nay trong nước siết chặt quản lý pháo nổ, mấy thùng pháo lậu hồi ở hiệu sách hoa giấy của chị Sương đố ai còn dám tàng trữ. Bộ Thư và Thẩm Hi Quang tìm kiếm trên mạng rồi đặt ship cấp tốc mấy bịch cây hoa lửa không loại nào giống loại nào. Sau khi đập hộp, bọn họ kéo nhau ra ngoài sân ngồi đốt từng cây một.
Gió thổi hiu hiu, ve kêu ra rả. Những tia sáng muôn màu tản ra, rơi xuống mặt đất rồi tàn lụi, tuy chỉ rực rỡ trong thoáng chốc mà để lại dư âm biết mấy. Bộ Thư lại nhớ về thời học sinh, lòng rộn ràng đến mức muốn hát ca. Cậu gom bốn năm cây hoa lửa thành một bó, đốt tất lên, vừa ngân nga hát một giai điệu cũ vừa nhìn ngắm bó hoa ánh sáng trong tay tàn lụi.
Thẩm Hi Quang hiếm khi thấy cậu vui vẻ như vậy. Anh cứ nhìn cậu suốt bằng ánh mắt ngạc nhiên. Phát hiện ra pháo càng to thì cậu càng vui, anh liền gom nhiều loại hoa lửa thành bó, đốt cho cậu xem chúng có thể biến hóa muôn hình vạn trạng như thế nào.
Hôm nay, Bộ Thư cứ như một đứa bé vậy, cứ nhìn chằm chằm vào làn pháo màu trong tay anh với vẻ thích thú. Vừa làm, Thẩm Hi Quang vừa nỗ lực ghi nhớ mọi biểu cảm của cậu. Anh muốn hiểu cậu hơn, giống như cậu đã cố gắng để thấu hiểu anh. Anh sẽ làm mọi thứ để thấu hiểu cậu.
“Em được nhận vào kịch bản đó rồi.” Bộ Thư tựa đầu vào vai anh: “Em muốn anh là người đầu tiên biết tin. Anh thấy có ổn không?”
Thẩm Hi Quang đáp ‘ừ’ một tiếng, sau đó giật mình nhìn cậu. Cậu mỉm cười đến cong cong khóe mắt và anh bỗng nhiên thấy cậu thật giống như một phép màu trên trần gian. Anh rướn môi đáp: “Tôi sẽ ổn.”
Tôi sẽ ổn. Anh chợt nhận ra bản thân không hề nghĩ tới Thẩm Miên hay Thẩm Dã khi nói. Dù thế, anh có thể thốt ra ba chữ đó một cách bình tĩnh đến vậy.
“Lâu rồi tôi không nghe thấy giọng của Thẩm Miên.” Anh nói.
“Có lẽ y đang nghỉ ngơi. Xuất hiện nhiều cũng khiến bọn họ mệt mà nhỉ?”
Cây hoa lửa trong tay anh tàn lụi. Anh hơi chần chừ hỏi cậu: “Em và Thẩm Miên có… chuyện gì giấu tôi không?”
Bộ Thư rủ mắt đốt một cây mới: “Có một lời hứa giữa em và y.”
“Lời hứa gì?”
“Em nói y hãy giúp anh, sau đó em cũng sẽ giúp y thực hiện mong muốn.”
“Mong muốn của Thẩm Miên là gì?”
Cậu nhìn anh. Anh nhận ra sự cô đơn đượm trong mắt cậu.
Cây hoa lửa cuối cùng trong tay cả hai cùng tắt lịm. Gió đêm thổi qua khiến Thẩm Hi Quang rụt mình dựa vào người bên cạnh, khàn khàn nói: “Suốt bấy lâu nay, có một số bức tranh tôi vẫn đang cố gắng hoàn thành. Tôi thường xuyên tự hỏi: nếu như tôi có thể hoàn thành chúng; nếu như tôi có thể giải thoát cho họ, Thẩm Miên, Thẩm Dã, Thiên Sứ… và cả ‘nó’ thì liệu rằng tôi đã có thể chuộc hết tội chưa?”
Bộ Thư biết anh đang nói đến những bức tranh nào: những bức chân dung của từng nhân dạng mà anh đã đang vẽ suốt hai năm qua. Anh vẫn đang cố gắng hoàn thành chúng, tựa như… cố gắng để chạm vào ‘từng người’ ở trong mỗi bức tranh.
Ngày hôm nay, lần đầu tiên Thẩm Hi Quang nói với cậu: “Tôi muốn hiểu em hơn. Tôi cũng muốn hiểu bọn họ hơn.”
Cậu hôn phớt môi anh, đáp: “Rồi anh sẽ hiểu.”
Rồi anh sẽ hiểu vì sao Thẩm Dã nói: “Em không muốn mình xuất hiện nữa. Mỗi khi em xuất hiện đều là lúc anh hai không vui.”
Rồi anh sẽ hiểu vì sao Thẩm Miên trăn trở: “Tôi biết mình chẳng là gì và cũng chẳng vì gì mà tồn tại ngoài cậu ấy. Tôi luôn sẵn lòng trả lại cho cậu ấy tất cả của tôi.”
Và còn Thiên Sứ chưa bao giờ cố gắng để sống phần đời của cậu ấy…
Tất cả bọn họ đều hiểu rõ bản thân sinh ra vì ai và cũng vì ai mà tồn tại.
Suốt con đường đằng đẵng này, họ đang chờ đợi Thẩm Hi Quang chấp nhận, chấp nhận bọn họ, cũng như nhớ lại và chấp nhận các ký ức đau khổ nhất của anh.
Họ đang chờ đợi. (Em tin rồi anh sẽ hiểu…)
Thẩm Hi Quang nắm tay cậu đứng dậy trở vào nhà. Vặn cửa mở ra, anh chợt hỏi: “Cho dù tôi có trở thành một người khác và không nhớ gì về em, em vẫn sẽ ở bên tôi chứ?”
Bộ Thư kéo tay anh bước vào nhà, cười đáp: “Em chỉ sợ anh đuổi em đi thôi!”
Đột ngột tiến vào ngôi nhà đèn đóm sáng trưng, anh giật người và co rúm như bị thiêu đốt, song đôi chân vẫn bước tiếp.
Dù có phải trải qua lửa luyện ngục* đến hết đời, anh vẫn ao ước được ở gần cậu hơn.
* Nơi linh hồn con người bị nhốt lại để nhận sự trừng phạt cho các tội lỗi của mình; khác với địa ngục là ngục tù vĩnh viễn, sau khi hết thời gian ở trong luyện ngục thì linh hồn sẽ được rước lên thiên đàng.