Gấu Nhỏ Và Anh Hai - Tuệ Vũ - Chương 4
“Tìm ra rồi!” Hồng Tiểu Linh reo lên.
Hoàng Quân nhìn qua, thở phào.
Lúc tính tiền cô ngạc nhiên khi trên tay anh là 4, 5 quyển dày cộm..
Khi cả hai đã ra khỏi cửa hàng, Hồng Tiểu Linh bĩu môi thất vọng vì nghĩ rằng anh sẽ mua những quyển sách đó cho mình, nhưng hóa ra là không phải. Cô giả lả hỏi:
“Mình không biết là cậu cũng thích đọc sách đấy.”
“Không, mình mua cho Gấu.” Hoàng Quân trả lời như là chuyện đương nhiên.
Phải một lúc lâu sau mới có tiếng đáp lại:
“Anh em cậu quả nhiên thân thiết.” Hồng Tiểu Linh cảm thán. Đột nhiên cô có cảm giác cứ sai sai nhưng lại không nhận ra sai chỗ nào.
Ring!
Hoàng Quân có có điện thoại.
“Gấu?”
Hồng Tiểu Linh nhìn lên khi nghe đến cái tên kia.
“Cánh gà nướng? Tối rồi, em ăn dầu mỡ không sợ béo à?” Anh nói với người ở đầu bên kia.
“Được rồi.”
Hồng Tiểu Linh cười cười:
“Em trai cậu lại đòi ăn cánh gà à?”
“Ừ, đi thôi, mình đưa cậu về trước.”
“Không cần đâu, còn mấy bước nữa là tới rồi. Cậu đi công việc của cậu đi!” Cô xua tay.
“Vậy.. mình đi trước nhé?”
“Bái bai!”
Hoàng Quân quay lưng bước đi, đi được vài bước là co giò chạy luôn. Hồng Tiểu Linh cứ đứng nhìn theo bóng lưng ấy cho đến khi người khuất hẳn.
Cô có cảm giác mãnh liệt là tên Gấu kia cố tình phá đám.
Mỗi lần ra ngoài với Hoàng Quân, không sớm thì muộn anh cũng sẽ có điện thoại từ cậu em trai, lúc thì đòi ăn tokbokki, lúc thì đòi khoai tây chiên, hôm thì cánh gà, hôm lại hạt dẻ nướng.. Lúc nào cũng có việc mè nheo cậu bạn trai.. Mà tên Quân kia rõ ràng không hề phiền, cằn nhằn vài tiếng cho có rồi cũng co giò chạy đi mua, cứ làm như đến trễ thì người ta bán hết không bằng.
Một lần nữa nhìn về phía hướng anh vừa chạy đi, cô chép miệng một cái rồi lững thững đi về.
Một lần khác, cả nhau hẹn đi ăn kem. Kem vừa được nhân viên bê ra, Hoàng Quân đã có điện thoại.
“Gì thế Gấu?”
“Anh Hai! Help me!” Lại là chất giọng mè nheo dinh dính quen thuộc.
“Hả? Có chuyện gì?”
Hồng Tiểu Linh vừa mới múc muỗng kem đưa vào miệng đã thấy cậu bạn trai đứng dậy:
“Xin lỗi, nhưng mình có việc gấp phải đi rồi! Hẹn cậu lại hôm khác nhé?”
Đang còn ngơ ngác chưa kịp mã hóa thông tin thì người đã biến mất sau cửa quán rồi.
“Ghét thật chứ!”
Nhìn xuống hai ly kem, cô nàng thở dài rồi lại tiếp tục ăn. Sau đó lấy điện thoại gọi cho bạn..
Hoàng Quân chạy đến quán gà rán gần trường, vừa đến nơi liền thấy thân ảnh ngồi chèo queo ở góc quán. Vừa nhìn thấy anh, Gia Khang mắt sáng rỡ đứng dậy.
“Sao không ở lại rửa chén cho người ta đi? Gọi anh làm gì?” Hoàng Quân buông một câu “lạnh lùng”.
Hóa ra cu cậu đi ăn mà quên mang tiền, đành phải gọi anh trai tới trả.
Cu cậu nghe anh nói xong còn chẳng buồn lên tiếng, chỉ bĩu môi ngồi xuống lại, thái độ có vẻ đang dỗi.
Anh cười khẩy một cái, đi đến quầy thanh toán trước. Còn cái người kia liếc thấy người ta đi trả tiền thì tủm tỉm đứng dậy lẽo đẽo theo sau.
Trên đường về.
“Anh đến đây Tiểu Linh có giận anh không?” Gia Khang vừa đá đá mấy cái lá khô vừa hỏi.
“Sao em biết anh đang đi với Tiểu Linh?” Hoàng Quân hỏi lại.
“Thì.. anh ra ngoài giờ này thì chỉ có đi chơi với bạn gái thôi.”
“Anh cũng không hề nói anh đang ở ngoài nha.”
“Thì..”
Chết, lộ tẩy rồi.
Cậu mím môi, im lặng.
“Hửm?” Anh vẫn hỏi tới.
“Em đoán. Không phải thì thôi.”
“Thế à? Anh lại tưởng bở có người cố tình kéo anh đến đây.”
“Để làm gì? Ai.. ai rảnh thế?” Cậu trừng mắt nhìn anh.
Hoàng Quân chỉ cười mà không nói.
Một lúc sau.
“Anh thích Hồng Tiểu Linh lắm à?”
“Sao em cứ hỏi câu này hoài vậy?”
“Thì anh có trả lời đâu.”
“Chuyện của người lớn, con nít đừng xen vào.”
“Gớm! Người lớn! Chúng ta học cùng một lớp đấy người lớn ạ!”
“Nhưng anh vẫn lớn hơn em. Nhóc con!”
Hoàng Quân đưa tay vò lấy đầu cậu thật mạnh làm cậu nhóc la làng. Sau đó anh bỏ chạy trước làm ai kia vừa đuổi theo vừa mắng vừa dọa mách bố..
* * *
Gia Khang đang soạn sách vở để ra về thì có tiếng gọi từ đằng sau:
“Này Khang!”
Cậu giật mình quay lại, thì ra là Hồng Tiểu Linh, cô nàng đang ngồi khoanh tay dựa vào thành ghế, nhìn cậu như muốn chất vấn.
“Có chuyện gì thế?”
“Cậu đang phá đám chúng tôi đấy à?”
Chúng tôi?
“Thì làm sao?” Gia Khang bỏ balo xuống, quay người lại, cũng chả muốn giấu giếm.
Ban đầu Tiểu Linh có chút bất ngờ, tưởng đâu cậu bạn này sẽ chối bay chối biến cơ. Ai có ngờ..
Cô hắng giọng:
“Cậu thích tôi à?”
Gia Khang nghe mà suýt sặc nước bọt:
“Ôi giồi ôi! Bà chị đừng tưởng bở nhé. Mơ à?”
Hồng Tiểu Linh cười khẩy:
“Vậy là cậu thích Hoàng Quân.”
Cậu cứng miệng, đứng chết trân nhìn người ta.
“Hai cậu cũng không phải anh em ruột, chuyện này rất có thể xảy ra mà. Đúng nhỉ?” Tiểu Linh nói tiếp.
Cậu vẫn đứng đấy, mắt nhìn thẳng vào mắt Tiểu Linh. Cậu không muốn giấu, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
“Ôi hai anh em nhà này! Đáng ghét thật đấy!”
Cô nàng buông một câu cảm thán rồi vác balo lên vai bỏ đi. Lúc đi ngang Gia Khang còn huých vai cậu một cái rõ đau.
Đi được một đoạn, Hồng Tiểu Linh có điện thoại. Cô nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, đảo mắt một cái mới bắt máy.
“Có chuyện gì?”
“Mình có chuyện muốn nói.”
Dưới tán cây rộng ở phía sau trường học, có hai người nam nữ đang đứng, Hoàng Quân hẹn Hồng Tiểu Linh ra nói chuyện. Anh nghĩ mình phải chấm dứt chuyện này ở đây, bản thân anh vì muốn chối bỏ tình cảm với “em trai” mà chấp nhận hẹn hò với cô bạn, cho dù có mang tiếng “khốn nạn” thì cũng phải chấp nhận.
“Tiểu Linh! Mình xin lỗi, nhưng..”
Đối phương chưa kịp nói hết câu, Hồng Tiểu Linh đã cướp lời:
“Chia tay đi!”
“…”
Hoàng Quân có chút bất ngờ, mặt thộn ra.
“Mặc dù nói câu chia tay có hơi buồn cười vì chúng ta vốn dĩ còn chẳng giống một đôi. Nhưng cậu phải ghi nhớ cho tới già là bà đây đá cậu đấy! Đồ tồi!” Cô nàng hất mặt.
“Mình xin lỗi!”
“Đi về với em trai yêu dấu của cậu đi! Cứ dính lấy nhau cả đời đi! Đừng làm phiền người khác.”
Hồng Tiểu Linh buông thêm một cậu, lườm thêm một cái rồi quay đầu đi thẳng.
“Bị đá..” Anh bật cười, lẩm bẩm. Còn ngước nhìn theo cô “bạn gái cũ”, gãi gãi đầu.
Qua ngày hôm sau Hồng Tiểu Linh công khai bạn trai mới.
Cả trường đồn ầm lên Lưu Hoàng Quân bị bạn gái đá, riêng chỉ có chính chủ cảm thấy rất nhẹ nhõm vì một phút bốc đồng và cái quyết định dở hơi của mình đã không làm người khác phải khó xử. Hồng Tiểu Linh được vui thì anh sẽ không cảm thấy áy náy nhiều nữa.
Thế nhưng tối hôm ấy Gia Khang mãi không thấy về, dù lớp học nâng cao đã kết thúc từ lâu. Cả nhà nóng ruột gọi điện thì không nghe máy, Hoàng Quân phải vác xe đạp đi kiếm.
Kết quả là cu cậu ngồi một mình ở công viên giải trí.
“Gấu!” Anh vừa thấy người liền quát.
“Tại sao học xong không về nhà? Lại còn không nghe điện thoại. Biết mọi người lo không hả?”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn anh một cái rồi quay lại nhặt balo, đứng dậy.
“Đứng lại!”
Hoàng Quân giữ lấy tay em trai, thấy thái độ cậu nhóc như thế, anh liền đoán chắc chắn có chuyện nên nhẹ giọng:
“Em sao vậy? Có chuyện gì thì nói anh nghe.”
“Bỏ ra!”
Anh đâu dễ dàng bỏ qua như thế.
“Cái thái độ của em là gì vậy? Có gì thì nói ra người ta mới biết được chứ!”
“Không cần anh lo!” Gia Khang hất tay anh ra, dợm bước đi.
“Anh cứ thích lo đấy! Có đứng lại không?” Anh quát lớn.
Gia Khang dừng chân. Cậu cúi đầu, mãi không ngẩng lên.
Hoàng Quân đi đến, dùng hai tay áp lên má cậu, kéo lên một gương mặt bí xị, môi mím chặt.
“Đứa nào bắt nạt em? Nói anh nghe!”
“…”
“Hửm?” Anh xoa xoa hai ngón tay vào má cậu, ép đối phương phải nhìn mình.
Một lúc sau mới có một giọng nói lí nhí cất lên:
“Có phải.. vì em không? Vì em mà Tiểu Linh và anh.. anh..”
“Chia tay?” Anh hỏi.
Khi nhận được cái gật đầu xác nhận của cậu nhóc trước mặt, Hoàng Quân thở hắt ra nhẹ nhõm.
Tưởng chuyện gì.
“Nhóc con! Em nghĩ vì em mà anh bị đá nên không chịu về nhà đấy à?”
“…”
“Nếu anh không đến thì em định ngồi đây đến bao giờ?”
“…”
“Hư!”
Khi bị anh mắng như thế, Gia Khang ngẩng đầu lên, phản bác một cách yếu ớt:
“Em không có hư.”
“Vậy thì ngoan chỗ nào?”
Cậu không trả lời mà ngước lên nhìn anh, hỏi lại một câu không liên quan:
“Anh thích Tiểu Linh lắm à?”
Cứ tưởng anh sẽ đánh trống lãng như mọi lần, nhưng cậu không ngờ anh lại trả lời dứt khoát:
“Không thích. Chuyện anh với Tiểu Linh là do anh sai, lúc đấy anh đang rối vì không xác định được tình cảm của bản thân nên mới lợi dụng cô ấy. Anh cũng muốn thử xem nếu mình có bạn gái thì sao, có thể quên được người ấy hay không..”
“Người ấy?”
“Kết quả là không thể được. Không quên được. Người đó luôn nằm trong tâm trí anh, làm cái gì cũng nhớ tới, đi đâu cũng nghĩ tới, chỉ là anh không biết người ta có tâm ý với mình hay không nên cứ lần lựa mãi.”
Gia Khang mở to mắt nhìn anh, trống ngực đập thình thịch.
Liệu “người ấy” trong lời anh nói có phải là mình không?
Hoàng Quân lại hỏi, tay anh còn vén vén mấy cọng tóc rơi trước trán cậu:
“Học chung lớp, Tiểu Linh có nói gì với em không?”
Cậu nhóc chớp chớp mắt nhớ lại:
“Cái gì mà chúc cho hai người sinh cùng khâm, tử cùng huyệt, hạnh phúc khoẻ mạnh, bạc đầu giai lão!”
Anh bật cười lớn:
“Haha! Hồng Tiểu Linh cũng đáng yêu thật đấy! Em.. Ơ hay! Đợi anh với!”
Anh chưa nói hết câu thì cậu nhóc kia đã phủi mông bỏ đi trước.
“Sao vậy? Dỗi đấy à?”
Gia Khang không trả lời, chỉ hứ một tiếng rõ to rồi mặc kệ, đi tiếp. Nhưng đi một khoảng nữa không còn nghe tiếng bước chân đuổi theo, cậu liền quay đầu lại, thấy anh đứng đó, hai tay cho vào túi quần và nhìn mình cười.
Nhìn cậu nhóc bĩu môi hờn dỗi, Hoàng Quân nói lớn:
“Vậy Vũ Gia Khang có muốn cùng anh sinh cùng khâm, tử cùng huyệt, hạnh phúc khoẻ mạnh, bạc đầu giai lão không?”
Gia Khang lần nữa mở to mắt, lại chớp chớp nhìn anh.
Cái này có xem như là tỏ tình không?
Tỏ tình đúng không?
Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, rồi cảm xúc như vỡ òa khi anh nói ra ba tiếng cậu luôn mong chờ:
“Anh thích em!”
“Anh đã từng suy nghĩ có thể nào mình nhầm lẫn giữa tình yêu và tình cảm anh em hay không. Nhưng bây giờ anh có thể dõng dạc nói với em, anh yêu em! Bé Gấu!”
Hai mắt cậu ướt nhẹp, mờ đục, đưa tay lên quẹt qua một cái, nói lớn:
“Em ghét anh! Em cứ nghĩ là anh thích Hồng Tiểu Linh, làm em phí hết bao tâm tư, huhu!”
Phí hết tâm tư để đi phá đám.
Không kiềm chế được nỗi tủi thân dâng lên càng ngày càng lớn, có người bật khóc ngon lành.
Hoàng Quân nhìn cái miệng mếu mà buồn cười.
Lại khóc nhè rồi!
Anh đi từng bước lớn đến, ôm lấy mặt Gia Khang hôn xuống. Một nụ hôn miên man thay cho bao lời nói. Hai người yêu nhau là chuyện cả hai đã xác định, chẳng qua không ai đủ dũng khí để đối mặt nên mới phải vòng vo. Từ tình cảm anh em phát triển thành tình yêu lúc nào không hay, chuyện tương lai thì để sau này hẵng tính, còn hiện tại, anh chỉ biết rằng mình không thể thiếu cậu, cậu cũng chắc chắn rằng mình không thể rời xa anh.
Đêm vào hạ, gió thổi hiu hiu, trên con xe đạp nhỏ, có người còng lưng ra đạp, còn người ngồi phía sau thì líu lo nói chuyện..
“Vậy là anh không thích Hồng Tiểu Linh đúng không?”
“Người Lưu Hoàng Quân thích chỉ có Vũ Gia Khang thôi. Em hỏi câu này hơn chục lần rồi đấy.”
“Nhưng mà Tiểu Linh đá anh chứ không phải anh đá cậu ấy.”
“Thì sao? Như nhau cả.”
“Nếu cậu ấy không đá anh thì hai người vẫn tiếp tục quen đúng không?”
“Không đâu.”
“Chứ còn gì?”
“Này Gấu! Em có tin anh ném em xuống xe không hả?”
“Nhưng mà chắc chắn đúng không?”
“Chắc chuyện gì?”
“Anh không thích Hồng Tiểu Linh đúng không?”
“Này Vũ Gia Khang!” Hoàng Quân hét to đến rung cả xe.
“Haha!” Gia Khang cười lớn, hóa ra trêu “ông anh Hai” cũng vui phết.
“Còn cười? Em dám trêu anh?”
Hoàng Quân khom lưng, lấy gồng ra đạp, còn chạy đánh võng làm con gấu con ngồi đằng sau la oai oái, ôm chặt lấy hông anh.
Tiếng cười của “hai anh em” giòn tan trong gió..