Gấu Nhỏ Và Anh Hai - Tuệ Vũ - Chương 1
“Oa! Oa!”
Có tiếng trẻ con ré khóc lên, cô giáo hớt hơ hớt hải chạy vào lớp. Cô vừa ra ngoài nghe điện thoại một chút xíu xiu thôi.
Giữa lớp có một thằng bé đang ngoắc miệng lên khóc lớn, bên cạnh là thằng bé khác chỉ đứng đó nhìn, trên tay là con gấu bông màu hồng. Cô giáo nhìn qua cũng đoán sơ được tình hình rồi, vội chạy vào ôm lấy đứa nhỏ đang khóc lên dỗ dành:
“Bé Gấu ngoan nào! Ôi chao! Sao lại khóc rồi?”
“Huhu!” Bé con tên Gấu ôm lấy cổ cô giáo, ấm ức, càng khóc càng thương tâm, khóc đến mức thở gấp, ấy vậy mà cứ khóc mãi không chịu nín.
“Ngoan nào! Đừng khóc nữa mà! Gấu là em bé ngoan mà..”
Ai nhìn cảnh đó cũng phải xót xa, trừ nhóc con đang cầm trên tay con gấu bông màu hồng.
Cô giáo quay xuống hỏi ngay:
“Hoàng Quân! Có chuyện gì vậy? Con lại đánh bạn đúng không?”
“Con không đánh nó.”
“Thế có chuyện gì?” Cô giáo dỗ không được bé con trên tay mình, bắt đầu nóng ruột.
“Cô kiểm tra camera là biết thôi.”
Cô giáo đơ ra trước câu trả lời của bạn nhỏ tên Hoàng Quân. Đây không nên là câu trả lời của một đứa bé năm tuổi chứ nhỉ?
Thấy cô giáo đờ ra, bạn nhỏ còn lại ôm chặt cổ của cô hơn, chỉ chỉ vào vật trên tay của Hoàng Quân:
“Gấu bông.. Gấu bông..”
Cô giáo bắt đầu quay xuống dỗ dành:
“Hoàng Quân à! Con cho bạn Gấu mượn gấu bông nhé? Đồ chơi còn rất nhiều mà. Nhé?”
Lưu Hoàng Quân nhìn chằm chằm thằng nhóc Vũ Gia Khang tức là Gấu đang được cô giáo bế, đàn ông con trai gì mà cứ hở chút là ngoắc mồm ra mà khóc, nhìn chỉ muốn đánh cho vài phát, chả hiểu người lớn thấy nó đáng yêu chỗ nào, lúc nào cũng thiên vị nó cơ.
Cậu nhóc đưa gấu bông màu hồng lên, bé Gấu sụt sịt đưa tay ra lấy, nhưng chưa kịp chạm vào thì Hoàng Quân nghịch ngợm đã thả tay, gấu hồng rơi xuống đấy.
Ai kia lại gào lên khóc.
Cô giáo thiếu điều muốn xỉu ngang.
“Thôi mà! Thôi mà! Gấu đừng khóc!”
Mãi đến khi cục Gấu được chuyền từ tay cô giáo này sang cô giáo kia để dỗ, cuối cùng bạn nhỏ cũng ngừng khóc, vì mệt.
Đưa mắt nhìn Lưu Hoàng Quân bị cô giáo phạt đứng dựa vào tường, Gấu Vũ Gia Khang chớp chớp mắt. Cậu nhóc chỉ muốn cùng chơi với anh thôi, nhưng anh thì cứ đẩy cậu ra, thế là tủi thân khóc, chứ không phải cậu khóc vì con gấu hồng đâu.
Gấu ta ôm lấy cổ cô giáo, phụng phịu nói:
“Cô ơi!”
“Ời! Con có muốn uống sữa không? Cô lấy nhé?”
“Không ạ! Con xin lỗi cô! Con không ngoan..”
Cô giáo nghe mà cảm động muốn rớt nước mắt. Ôi đứa nhỏ hiểu chuyện này!
Cô giáo ôm lấy Gấu, thơm lấy thơm để, còn hít hít mùi sữa trên người cậu bé:
“Không! Gấu là đứa trẻ ngoan mà! Cô lấy sữa cho con uống nhé? Uống sữa thì mới cao được..”
Hoàng Quân đang đứng chịu phạt, nhìn cảnh đó chỉ muốn cười “khinh bỉ”.
Gớm! Nếu ngoan thì đã không phải khóc bù lu bù loa lên chỉ vì một con gấu bông rồi. Vừa “nịnh” cô một câu, cô liền khen ngoan các kiểu, quên ngay lúc nãy mọi người đã chật vật dỗ nó như thế nào.
Lưu Hoàng Quân như ông cụ non cho hai tay vào túi quần, tặc lưỡi, lắc đầu bó tay.
Đến chiều, Hạnh Nguyên đến đón hai con.
Gấu chạy ùa ra ôm lấy mẹ, cái miệng nhỏ bắt đầu ríu rít kể chuyện cho mẹ nghe hôm nay con tô màu được cô khen, con nặn được hình siêu nhân các kiểu.. Mặc nhiên không hó hé gì đến chuyện mình khóc nhè một trận long trời lở đất.
“Con thì sao? Quân!” Hạnh Nguyên quay sang hỏi.
Hoàng Quân nghe mẹ kế hỏi, nhưng cố tình phớt lờ, tự động mở cửa xe ngồi vào, mặc kệ hai mẹ con ôm ôm ấp ấp ngoài kia.
Hạnh Nguyên không lạ gì phản ứng của cậu nhóc, dù sao thì cũng không phải con ruột, cô không dám dạy dỗ nhiều, kẻo người đời lại bảo “mẹ ghẻ con chồng”.
Thật ra Lưu Hoàng Quân là con riêng của Lưu Bình, còn Gấu – Vũ Gia Khang là con riêng của Hạnh Nguyên.
Chuyện sẽ không có gì to tát nếu hai đứa trẻ hợp nhau hơn.
Nếu như Gia Khang là đứa nhỏ hồn nhiên, người gặp người yêu, mỗi tội hay khóc nhè, thì Hoàng Quân lại là kiểu tính cách không đoán nổi tâm tư, vui buồn cũng không thể hiện ra nhiều.
Hoàng Quân hơn Gia Khang hai tuổi nhưng lại học chung một lớp. Do chuyển nơi ở sau khi bố mẹ li hôn thì vô tình Hoàng Quân nhập học bị trễ một năm, suy đi nghĩ lại, mẹ Hạnh Nguyên quyết định cho con trai ruột đi học sớm một năm để có anh có em, còn đỡ đần lẫn nhau luôn.
Vậy nhưng em bé Gấu luôn là người chủ động làm thân với anh, mặc dù anh trai cứ như cục nước đá.
Cho đến một ngày cuối năm, cả hai chỉ mới học lớp ba, bé Gấu đòi mẹ mua quà Noel để em tặng cho anh Hai.
Hạnh Nguyên bật cười với ý tưởng của con trai. Thường thì trẻ con hay đòi quà Noel mới phải, nhưng với Gấu thì Gấu lại muốn tặng cho anh Hai cơ.
Đôi tay nhỏ xíu đang bắt chước mẹ cột cái nơ xiêu vẹo, đột nhiên nhớ đến một chuyện, bé ngẩng đầu nhìn mẹ:
“Mẹ ơi!”
“Ời”
“Tại sao tên của con với anh Hai không giống nhau nhỉ? Bạn Nhím nói anh em thì tên phải giống nhau cơ.”
Hạnh Nguyên nhìn đôi mắt long lanh của con trai nhỏ liền phì cười. Cô hiểu thằng bé đang hỏi đến “họ”, chứ không phải “tên”. Anh Hai họ Lưu, còn em bé lại họ Vũ, hai đứa mang tiếng là anh em nhưng lại khác cả cha lẫn mẹ.
Ừ thì..
“Vì con được sinh ra từ bụng của mẹ, còn anh Hai được sinh ra từ trái tim của mẹ, nên hai đứa mới mang họ khác nhau.”
“Thế mẹ yêu anh Hai nhiều hơn hay yêu Gấu nhiều hơn?” Gấu lại chu môi hỏi.
“Mẹ yêu anh Hai giống như Gấu yêu anh Hai vậy?”
“Gấu yêu anh Hai nhất!”
Hạnh Nguyên bật cười ôm lấy con trai hôn một cái thật kêu lên má.
Lưu Hoàng Quân đứng gần đó nhìn cảnh tượng vừa rồi, ánh mắt cậu bé nhìn thằng nhóc “mít ướt” kia có phần thay đổi, khi nhìn đến cái nơ màu đỏ xiêu vẹo được đính trên hộp quà Noel.
* * *
Một buổi chiều nọ, lúc đó hai anh em đang học cuối cấp hai, Hoàng Quân đi qua đi lại ở cổng trường, thỉnh thoảng còn ngoái đầu nhìn vào trong. Đã đến giờ tan học mà không thấy “cái đuôi” của mình đâu.
Bảo vào lấy sách để quên gì mà lâu thế không biết.
Anh chả muốn chờ thằng nhóc ấy đâu, nhưng ngày nào cũng có người lẽo đẽo theo sau để mình bắt nạt, nay không có là thấy thiếu thiếu ngay.
Quái lạ.
Rút điện thoại ra muốn gọi nhưng nghĩ tới nghĩ lui rồi lại cất vào túi. Muốn bỏ về trước, nhưng vừa đi được ba bước lại đứng khựng lại.
“Phiền thật đấy!” Vẫn là không bỏ mặt cậu em khác cha khác mẹ được.
Hoàng Quân bực bội buông một câu rồi quay lại lớp học tìm “cái đuôi” của mình.
May thay, mới bước vào cổng không bao lâu đã thấy người kia lủi thủi đi ra. Vừa thấy người, anh liền quát:
“Tan học từ mấy đời rồi, sao giờ mới ló cái mặt ra? Không muốn về nhà à?”
Có lẽ Gia Khang bị người nọ mắng nhiều cũng thành quen, cậu vẫn lủi thủi lách người qua đi tiếp. Hoàng Quân tóm lấy tay cậu nhóc giật lại, nhưng vừa chạm vào cậu liền nhăn mặt đau đớn.
“Sao vậy?” Nhìn nét mặt của người kia, anh hỏi.
“…”
Im lặng.
“Trả lời!” Vẫn cái giọng như ra lệnh thường ngày.
“Mặc kệ em!” Gia Khang hất tay anh ra.
“Đứa nào đánh?” Hoàng Quân hỏi lại lần nữa. Nhìn quần áo lấm lem bụi bẩn thế này anh đoán thế.
“Đã bảo mặc kệ em mà!”
“Kệ cái gì mà kệ? Một là nói, hai là ăn đòn.” Anh cốc vào đầu bạn nhỏ một cú không hề nhẹ.
“Anh Hai không nhẹ nhàng với em được à?” Gia Khang ôm đầu, chu môi, phụng phịu, giương đôi mắt cún càm ràm.
Lưu Hoàng Quân cứng họng.
Thằng nhóc trước mặt này luôn xem lời của anh không ra cái đinh gì.
Anh cầm tay của em trai nhỏ đẩy tay áo lên thì thấy một vệt xước khá dài. Gia Khang rụt tay về, dùng tay còn lại nắm tay anh, kéo đi:
“Bỏ đi! Về nhà ăn cơm anh Hai!”
“Bỏ cái gì mà bỏ?”
“Thế anh định đi đánh nhau à?”
“Thì..”
“Em đói bụng rồi..” Gia Khang lại trưng ra bộ mặt cún con – vũ khí lợi hại của bản thân, dùng âm mũi mè nheo, còn cầm tay anh trai mà lắc lắc..
Vậy mà..
Hai anh em muốn bỏ qua chuyện này, nhưng ông trời đã không cho phép. Cả hai vừa đi khỏi trường không bao lâu, đã gặp ngay mấy đứa đầu xỏ vừa bắt nạt Gia Khang.
“Ồ! Lưu Hoàng Quân!” Một tên nhóc mặc áo đồng phục đi cùng hai tên khác, vừa thấy hai anh em đã cười hô hố lên.
Vũ Gia Khang nhanh chóng nấp sau lưng anh trai.
“Haha! Tụi mày xem nó kìa!”
“Mới bị dọa một phen liền như con chuột nhắt.”
Hoàng Quân nghe là hiểu ra vấn đề, anh liếc nhìn mái đầu đang nấp sau lưng mình, sau đó bước mấy bước về phía trước, hất mặt hỏi:
“Đứa nào đánh em tao?”