Gặp Em Ở Một Thế Giới Khác - Chương 1 - Góc nhìn Cố Phán
Năm 6 tuổi lần đầu tiên tôi phát hiện ra bản thân có thể nhìn thấy một số thứ không thuộc về thế giới này.
Năm ấy ông nội tôi q.ua đ.ời, chúng tôi dọn vào sống trong căn nhà được cục quản lí lương thực cấp phát xây dựng.
Một tuần sau khi ông nội tôi q.ua đ.ời tôi lại nhìn thấy ông, ông chống một chiếc gậy hình đầu rồng run lẩy bẩy đi vào nhà vệ sinh.
Tôi đi theo ông nhưng lại phát hiện ra trong nhà vệ sinh trống không.
Tôi nói chuyện này với bố mình nhưng ông ta lại cho tôi một cái t.át thật mạnh.
Bà nội nói có lẽ là do tôi có thể nhìn thấy được thứ đồ không sạch sẽ.
Nhưng mà sau này tôi phát hiện ra không những tôi có thể nhìn thấy được người đã c.hết mà cũng có thể nhìn thấy được một số người sống.
Ví dụ như dì Trần ở trong khu nhà đi Bắc Kinh mấy ngày, nhưng có vài ngày tôi lại có thể nhìn thấy thoáng qua dì ấy ở dưới tầng.
Tôi chạy đi nói với mấy người lớn đang hóng gió chuyện này khiến cho sau này khi dì Trần quay về đã c.ãi nhau một trận gay gắt với chồng.
Tôi tên là Cố Phán, trong Hồng lâu mộng có một câu thế này tuấn mi tu nhãn, cố phán thần phi.
Trước đây khi đi học các bạn khi nghe thấy tên của tôi sẽ nghĩ rằng bố mẹ tôi là người rất có học thức.
Nhưng thực ra ngụ ý khi họ đặt cho tôi cái tên này là mong rằng tiếp theo tôi sẽ có một người em trai, đứa con tiếp theo của mẹ tôi sẽ là con trai.
Bố tôi không có tài cán gì cả, công việc cũng không có công việc ổn định gì, ngày nào cũng ở bên ngoài rượu chè chơi bời cùng với đám bạn của ông ta.
Có lẽ ông ta cảm thấy mẹ tôi không thể sinh con trai được thế nên khiến cho ông ta mất mặt trước bạn bè.
Hồi còn trẻ mẹ tôi là một người phụ nữ rất đẹp, tôi cũng không biết tại sao mẹ tôi lại nhìn trúng bố mình nữa.
Hồi còn nhỏ tôi còn nói mấy chuyện kì quái mình nhìn thấy được cho bố mẹ nghe nhưng mà dường như những chuyện này càng khiến cho bố ghét tôi hơn thì phải.
Ông ta còn ra ngoài nói đầu óc tôi có vấn đề, bị đ.iên.
Mẹ tôi sợ ông ta thế nên cũng không dám nói lại.
Lâu dần cộng thêm việc tôi là một người hướng nội thế nên ngay cả bản thân cũng cảm thấy đầu óc mình có vấn đề.
Tóm lại dần dần như thể mọi người đều không thích tôi nữa.
Thời thơ ấu của tôi không có bạn bè, không có búp bê barbie, không có chuyện cả gia đình hòa thuận cùng đi du lịch.
Điều vui nhất đối với tôi đó chính là nhân lúc họ không có nhà tôi sẽ t.rộm xem ti vi một lúc.
Thứ ngon nhất tôi được ăn đó là cây kẹo bông gòn một tệ một cây.
Có lẽ cô bán kẹo bông gòn chính là người duy nhất quan tâm tôi trên thế giới này.
Có một lần, tôi cũng quên đó là chuyện gì rồi, bố tôi khóa cửa bỏ tôi ở bên ngoài.
Một mình tôi ngồi ở trước cửa nhà khóc, cô ấy nhìn thấy tôi thì chủ động cho tôi ăn kẹo bông còn ngồi cùng tôi rất lâu.
Cô ấy nói với tôi rằng sau này nếu bị bắt nạt thì đi tới gian hàng ở con đường phía trước tìm cô ấy.
Nhưng mà đừng nói với bất cứ ai đặc biệt là bố của tôi.
Tôi gật gật đầu.
Sau khi ông nội tôi q.ua đ.ời bố tôi càng trắng trợn hơn, chúng tôi đều rất sợ ông ta.
Năm tôi học lớp 11 cuối cùng mẹ tôi cũng mang thai rồi.
Bố mẹ tôi bắt đầu vui vẻ, tôi cũng rất vui bởi vì tôi nghĩ nếu như có em trai rồi có lẽ bố sẽ đối tốt với tôi hơn một chút.
Nhưng mà không bao lâu đột nhiên thái độ của bố tôi thay đổi.
Có lẽ ông ta bị đám bạn xấu nào đó xúi giục cảm thấy hơn mười mấy năm trước mà mẹ tôi cũng không mang thai, tại sao đột nhiên bây giờ lại mang thai chứ? Chắc chắn đứa trẻ trong bụng kia không phải là của ông ta.
Thế nên ông ta bắt đầu đập phá đồ đạc, nổi cáu, đưa đám bạn của ông ta về nhà ăn uống tụ tập, khiến cho người mẹ đang mang bụng bầu phải bận tới bận lui.
Ông ta uống say rồi thì lớn tiếng chửi mắng tôi và mẹ.
Bụng của mẹ tôi càng ngày càng lớn, bà nghĩ nếu cứ như thế này thì bà định trước khi sinh em bé sẽ chuyển tới nhà cậu của tôi sống.
Bố tôi lại nghĩ mẹ tôi chột dạ nên muốn trốn ông ta thế nên ngăn cản không cho bà đi.
Bố tôi uống say ngất ngây rồi ép mẹ tôi lên trên bàn mà đánh.
Tôi tiến lên ngăn cản nhưng bị ông ta nắm tóc rồi đẩy xuống đất.
Mẹ chạy qua đỡ tôi dậy, bố đạp một cước vào bà sau đó bắt đầu không ngừng đạp vào bụng mẹ tôi, nói rằng phải đá cho thứ nghiệt chủng này ra ngoài để đi làm giám định.
Tôi khóc chạy ra ngoài đập cửa nhà dì Trần hàng xóm cầu xin họ cứu mẹ tôi.
Nhưng mà họ không mở cửa.
Tôi khóc lớn ở trong tiểu khu thu hút sự chú ý của mấy đồng nghiệp cũ của ông nội tôi.
Họ nhanh chóng chạy tới nhà tôi, cuối cùng bố cũng dừng tay để mẹ tôi tới bệnh viện.
Nhưng mà bà bị sinh non, đứa bé ấy là một bé trai.
Bố tôi đi cùng tới bệnh viện, lúc mẹ tôi vẫn còn đang hấp hối trên giường bệnh thì ông ta xách theo cái nôi bên trong là đứa bé đã c.hết kêu gào ầm ĩ muốn các bác sĩ làm giám định cho ông ta.
Sau đó bác hai tôi tới bệnh viện, khi đó bác ấy đã là một người có máu mặt, ông thuyết phục các bác sĩ và y tá ở bệnh viện để họ mau chóng làm xét nghiệm AND cho bố tôi.
Bác sĩ nói bệnh viện của họ không có năng lực để làm giám định nhưng mà vì thân phận của bác hai tôi thế nên vẫn giúp lấy mẫu xét nghiệm AND cho đứa bé đã mất kia rồi gửi tới trung tâm giám định của tỉnh.
Sau này có kết quả xét nghiệm đứa bé vẫn chưa kịp ra đời kia quả thực là con của bố tôi.
Sau khi mẹ tôi xuất viện được đón về nhà cậu.
Dường như bố tôi bị đả kích thế nên đã đỡ hơn trước.
Khoảng thời gian đó căn nhà này yên tĩnh rất lâu.
Không bao lâu sau tới sinh nhật lần thứ 17 của tôi, mẹ tôi không quay về.
Vốn dĩ tôi cũng không định đón sinh nhật nhưng mà không ngờ tới bố tôi lại nhớ sinh nhật của tôi lại còn mua cho tôi một chiếc bánh kem.
Buổi tối ông ta bày chiếc bánh sinh nhật đã cắm nến trước mặt tôi.
Tắt đèn, tôi vừa mới thổi tắt nến thì lại phát hiện ra bố vòng qua sau người tôi muốn c.ưỡng b.ức tôi.
Tên súc sinh đó nói có lẽ mẹ mày thực sự không thể sinh con được nữa rồi.
Mày là con gái của bà ta thì mày nên thay bà ta sinh con nối dõi tông đường cho nhà họ Cố bọn họ.
Tôi sống c.hết vùng vẫy, trong bóng tối tôi mò được con d.ao cắt bánh kem.
Tôi bật đèn lên dùng d.ao kề vào cổ mình gào thét bảo ông ta cút đi.
Tên súc sinh đó lại bất động, tôi nói: “Hiện giờ tôi vẫn còn chưa thành niên, nếu như c.ưỡng b.ức tôi ông sẽ bị phán t.ử h.ình đấy.”
Ông ta ngẩn người rồi đột nhiên cười nói: “Được, vậy thì đợi mày 18 tuổi rồi sẽ làm sau.”
Nói xong ông ta quay người đi ra khỏi cửa để lại một mình tôi khóc lóc trong phòng khách bừa bộn.
Đêm hôm đó tôi chạy tới nhà cậu tìm mẹ tôi.
Không bao lâu ông ta cũng đi tới, la hét ầm ĩ bên ngoài nhà cậu tôi.
Cậu và mợ của tôi đều là công nhân bị nghỉ việc bày bán một sạp hàng ở phố đi bộ.
Mẹ tôi lo chúng tôi sẽ liên lụy tới cả nhà cậu thế nên đêm hôm đó không thể không theo bố tôi về nhà.
Cho dù mẹ tôi có ở nhà, tên súc sinh đó cũng vẫn thường động tay động chân với tôi.
Mẹ tôi phát giác ra ý của bố tôi nhưng dường bà thực sự sợ bố tôi rồi.
Thế nên không những bà không ngăn cản mà thậm chí còn ngầm khuyên tôi sau khi tròn 18 tuổi thì chấp nhận tên súc sinh đó.
Điều này khiến tôi thực sự tuyệt vọng về gia đình này.
Tôi từng nghĩ tới cái c.hết nhưng mà cuối cùng vẫn quyết định phải sống, tôi không thể chấp nhận số phận được.
Thế giới này rất rộng lớn.
Tôi phải thi vào một trường đại học tốt, thi vào một trường ở ngoài thoát khỏi cái nhà b.ệnh h.oạn này.
Chớp mắt tôi đã lên lớp 12 rồi.
Năm ấy trong lớp có một nam sinh chuyển từ Thượng Hải tới.
Cậu tên là Trần Niệm.
Rất nhiều năm trước cậu bạn ấy từng là bạn cùng bàn thời tiểu học của tôi.
Khi đó tôi gọi cậu ấy là Viên Đá Nhỏ.
Trần Niệm vẫn cởi mở như trước đây, tôi và cậu càng ngày càng thân thiết, dần dần tôi cảm giác như cậu ấy trở thành một người mà tôi có thể dựa dẫm trên đời này.
Thế nên vào một ngày nọ tôi kể cho cậu ấy những người đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất trước mặt tôi.
Trần Niệm không cười tôi thậm chí không nghĩ rằng tôi có bệnh mà còn nói với tôi rằng:
“Cậu có từng nghĩ có lẽ những thứ cậu nhìn thấy là thế giới song song không?”