Gặp Anh Là Ác Mộng - Sở Nghinh - Chương 172: Tôi không thích cô
Hôm nay lại giống như mọi lần, vừa mới kết thúc buổi biểu diễn và trở về phòng thay đồ thì Mục Nhiễm lại mở điện thoại nhắn tin cho Ân Pháp, đây đã là tin thứ mười trong ba ngày rồi, mà anh vẫn chưa có bất cứ phản hồi nào.
– Trời à, tiểu tổ tông. Em chạy nhanh như vậy, còn chưa nói một câu xin lỗi với đội ghi hình nữa đấy.
Mục Nhiễm đang mải soạn tin nhắn và gọi cho Ân Pháp mà chẳng còn tâm trạng gì để ý đến bộ dạng hấp tấp vội vã của trợ lý Đinh Hương.
Đinh Hương vừa thở dài bất lực vừa nóng vội quở trách.
– Em xem cả buổi chụp ảnh hôm nay em đã mắc lỗi bao nhiêu lần rồi, trước giờ em chưa từng mắc nhiều lỗi cơ bản như vậy đâu.
Cảm thấy lời mình nói chẳng hề được Mục Nhiễm bỏ vào tai, Đinh Hương thực sự đã trở nên cáu gắt hơn, thẳng tay giật lấy điện thoại của Mục Nhiễm.
– Cả ngày thẩn thờ như người mất hồn. Tiểu Nhiễm, bây giờ trong đầu em ngoại trừ tiểu thiếu gia Ân Dạ đó thì còn nghĩ được gì khác nữa không?
Bị Đinh Hương giật điện thoại lại còn bị dạy dỗ một phen, Mục Nhiễm cũng sốt ruột muốn lấy lại nhưng Đinh Hương đã kiên quyết một phen thắng thua với cô, tiếp tục một tràng giáo huấn.
– Em có biết vừa rồi vì em khăng khăng thực hiện buổi ghi hình ở Tây Tạng mà đã gây ra chuyện gì không? Em tưởng cộng đồng mạng là đồ ngốc không nhìn ra ý tứ của em đối với tiểu thiếu gia Ân Dạ đó sao? Bây giờ trên khắp các trang báo lớn nhỏ đều xuất hiện các từ khóa tìm kiếm liên quan đến mối quan hệ của hai người rồi. Tiểu Nhiễm, chị đã nhắc nhở em rất nhiều lần rồi. Bây giờ là thời điểm chủ chốt nhất trong sự nghiệp của em, em không thể vì một chút cảm xúc nhất thời mà phá hỏng tất cả. Chị biết em đang nghĩ gì, nhưng chị nói cho em biết, chị tuyệt đối không cho phép em giải nghệ để theo đuổi cậu ta đâu. Em có được thành công như ngày hôm nay không phải chỉ nhờ sự cố gắng của mỗi mình em, còn có công sức của rất nhiều người, nếu em vẫn quyết tâm với ý định giải nghệ thì nên suy nghĩ đến tất cả những người đã cố gắng vì em trong suốt năm năm qua, đừng ích kỷ chỉ vì bản thân như vậy.
Nếu hôm nay không vì phát sinh chuyện của Úc Hinh khiến Mục Nhiễm lo lắng cho Ân Pháp thì cô cũng không có suy nghĩ lại kế hoạch giải nghệ của mình. Nếu Đinh Hương đã nói rõ ràng như vậy thì cô cũng kiên quyết thể hiện thái độ.
– Em biết mọi người đã cùng em vượt qua bao nhiêu khó khăn trong suốt năm năm. Chị biết tại sao năm đó em lại chọn theo nghề này không? Đó là bởi vì em muốn ủng hộ ước mơ của tiểu Nghinh, chỉ vì một câu nói đùa lúc nhỏ với cậu ấy mà em đã quyết định trở thành người mẫu. Căn bản em chưa từng thực sự vì bản thân lựa chọn một điều gì. Nhưng lần này lại khác, em chọn Ân Pháp là vì bản thân em, đúng, có thể đây là một quyết định ích kỷ, nhưng em không muốn từ bỏ một người em thích. Nếu ngay cả chút cảm xúc này cũng là nhất thời thì năm năm qua có lẽ cũng là tùy hứng thôi.
Cô nói xong thì cũng ngay lập tức lấy lại điện thoại của mình đang trong tay Đinh Hương, cố gắng hít thở sâu để nước mắt không tuôn ra.
Đã làm việc cùng nhau hơn năm năm, đây có lẽ là lần đầu tiên mà Đinh Hương nhìn thấy biểu cảm kích động như vậy của cô, khiến cô cũng đã vô thức nhún nhường vài phần.
– Cho dù em thích cậu ta, nhưng còn cậu ta thì sao? Em có thể chắc chắn cậu ta cũng có tình cảm với em không? Em từ bỏ tất cả những gì em đã xây dựng suốt năm năm, liệu có đáng không?
Đinh Hương đặt ra rất nhiều vấn đề cho Mục Nhiễm, trong lúc đang đợi cô trả lời thì đột nhiên có nhân viên đến thông báo.
– Cô Mục, có người vừa nhở chuyển cái này cho cô.
Trong mắt Mục Nhiễm hiện lên vẻ nghi hoặc rồi chậm rãi cầm lấy tờ giấy ghi chú mà nữ nhân viên kia đưa lại. Vừa mới đọc xong dòng chữ ghi trên tờ giấy, sắc mặt cô liền biến đổi, khẩn trương hỏi ngay nữ nhân viên đó.
– Người đó đâu rồi?
Nữ nhân viên bị thái độ gấp gáp đến kích động của Mục Nhiễm dọa cho run sợ, nhưng vẫn tự trấn an bản thân để trả lời câu hỏi của cô.
– Vị tiên sinh đó chỉ nhờ đưa tờ giấy này cho cô Mục, sau đó thì đi luôn rồi.
Tâm trí của Mục Nhiễm lúc này đã hoàn toàn đặt hết vào mảnh giấy đang cầm trên tay. Cô chỉ vừa mới đọc qua nội dung trên đó thì đã biết là Ân Pháp gửi, nội dung chỉ vọn vẹn một địa chỉ, đây là anh đang hẹn cô sao?
Không có thời gian do dự quá lâu, Mục Nhiễm mặc kệ cuộc nói chuyện với Đinh Hương vẫn chưa đến hồi kết mà đã vội vàng chọn một cái áo khoác dáng dài mặc vào, và cầm túi trên bàn theo.
– Tiểu Nhiễm, em đi đâu vậy? Buổi chụp hình của em còn chưa xong mà.
Thấy Mục Nhiễm vội vàng đi như vậy nên Đinh Hương không khỏi bàng hoàng mà cố giữ cô lại. Nhưng với tâm trí như hiện tại thì Mục Nhiễm cũng không còn bình tĩnh để mà thương lượng nữa.
– Em có việc gấp phải đi ngay. Chị yên tâm, em sẽ tự giải thích với tổ chương trình.
Cô nói vội rồi ra khỏi phòng thay đồ ngay, mặc cho Đinh Hương đứng đó gọi khô cả cổ họng vẫn bỏ hết ngoài tai.
….…
Địa chỉ ghi trên tờ giấy, đối với Mục Nhiễm rất quen, bởi vì đó là bảo tàng sẽ tổ chức buổi triển lãm mà lần trước Ân Pháp đã mời cô, và hôm nay cũng chính là ngày tổ chức triển lãm.
Dù rất vội nhưng Mục Nhiễm vẫn không quên điều cơ bản nhất là che mặt bằng kính râm và khăn choàng.
Vì vé tham quan mà Ân Pháp vẫn luôn ở bên người nên Mục Nhiễm không gặp bất cứ trở ngại gì khi qua cổng kiểm soát. Cô đi một vòng quanh tầng trệt nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng của Ân Pháp giữa dòng người tham quan. Đang định gọi cho Ân Pháp thì cô chợt nhớ lại bức vẽ mà Ân Pháp dán ở trang đầu nhật ký khảo cổ của mình, anh từng nói với cô đó là chiến tích đầu tiên của anh khi mới bắt đầu theo khảo cổ học. Dựa vào chi tiết đó cô mới tìm đến khu vực triển lãm món đồ cổ đó.
Quả nhiên, Ân Pháp đang ở đây.
Từ đằng xa, Mục Nhiễm đã nhìn thấy dáng người cao lớn của anh đứng bất động đứng trước lồng kính đặt chiếc trâm cài cổ, đó là món đồ đầu tiên mà anh tìm được, cũng là món đồ trong bức vẽ của anh.
Dù chưa bước đến gần, Mục Nhiễm đã cảm nhận rất rõ ràng một sự cô độc đến lạnh lẽo trong lòng anh, tim cô cũng bất giác hụt đi một nhịp. Chân như vừa treo thêm một khối đá lớn, khó khăn nhấc lên rồi bước từng bước một đến bên cạnh anh.
– Không phải cô đã quên mất buổi hẹn hôm nay rồi đó chứ?
Ân Pháp không quay đầu lại nhìn, vẫn giữ yên tư thế như cũ mà cất giọng hỏi Mục Nhiễm vừa mới đến gần bên cạnh.
Mục Nhiễm im lặng nhìn anh một lúc, sau đó dùng thái độ thoải mái nhất để trả lời anh.
– Sao có thể chứ? Rõ ràng tôi đã gọi cho anh rất nhiều lần mà. Anh mời tôi thì ít nhất cũng phải biết tự đến đón tôi chứ.
Nghe câu trả lời của cô, Ân Pháp nặng nề bật cười một tiếng.
– Xin lỗi, tôi không nên tránh mặt cô.
Từ vẻ mặt của Mục Nhiễm thì có thể dễ dàng đoán được cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng cô cứ do dự mải rồi lại không hỏi bất cứ câu nào. Thấy Ân Pháp dường như không muốn đề cập gì đến chuyện đó nên cô cũng không biết bắt đầu hỏi như thế nào nữa.
Hơn nửa ngày trôi qua, rốt cuộc thì Ân Pháp cũng đã nhắc đến Úc Hinh rồi.
– Từ lúc tôi bắt đầu có ý thức thì đã luôn nghe bà ấy nhồi nhét những tư tưởng tranh quyền đoạt vị ở Ân gia rồi. Lúc đó tôi đã không bận tâm quá nhiều, nhưng dần dần tôi bắt đầu nhận ra, bản thân từ khi sinh ra đã không có tự do, không thể tự quyết định cuộc đời của mình. Tôi cũng từng nghĩ bà ấy làm tất cả chỉ vì muốn tôi sống tốt hơn, nhưng càng ngày tôi càng thấy sự ích kỷ của bà ấy. Bà ấy tranh giành lâu như vậy, rốt cuộc là vì tôi hay vì chính bản thân bà ấy chứ?
Giọng anh trầm thấp đến nghẹn lòng, nhớ lại từng chút từng chút một những chuyện đã xảy ra, vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc thật nhất trong lòng.
– Học khảo cổ chính là cách thức tôi phản kháng lại bà ấy. Tôi cứ tưởng khi tôi phản kháng rồi, bà ấy sẽ dừng lại. Nhưng bà ấy vẫn không ngừng tranh giành, thậm chí còn phản bội ba tôi. Tôi thực sự không thể hiểu được, thứ quyền lực đó có gì hấp dẫn đến vậy? Có thể biến một người thành quỷ chứ.
Anh chỉ nói đến đây rồi im lặng.
Mục Nhiễm đang lúc định đưa tay lên chạm vào vai của Ân Pháp thì anh lại dứt khoát né sang bên ngược lại. Đến lúc này thì anh đã thay đổi hẳn thái độ, lạnh lùng nhìn cô và nói.
– Cô Mục, hôm nay tôi hẹn cô đến đây ngoài lí do thực hiện cuộc hẹn của chúng ta thì tôi còn có một chuyện muốn nói với cô nữa.
Nhìn thái độ xa cách hơn bình thường của Ân Pháp, Mục Nhiễm bắt đầu cảm giác được anh sắp nói ra chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng, đầu óc cô không ngừng nhảy số, lo sợ.
– Tôi biết cô có tình cảm với tôi. Cho nên tôi mới phải nói rõ với cô. Cô Mục, nếu trong thời gian qua tôi đã có hành động gì khiến cô hiểu lầm thì cho tôi xin lỗi. Tôi cũng hy vọng cô có thể thu hồi lại tình cảm của mình, chúng ta không hợp nhau đâu. Và tôi cũng không có chút tình cảm nào với cô cả.
Từng câu từng chữ được thốt ra từ miệng của Ân Pháp không khác gì từng vết dao cắt vào tim của Mục Nhiễm. Hai tai lùng bùng chẳng còn phân biệt được đây là thực hay mơ nữa, nhưng cảm giác đau đớn từ lồng ngực đã kéo cô về đối diện với hiện thực. Cô cất giọng run rẩy hỏi được duy nhất một câu.
– Anh nói vậy là ý gì chứ?
Ân Pháp siết chặt hai tay thành quyền giấu hai bên đùi, cố ép bản thân phải thật bình thản khi trả lời lại câu hỏi của Mục Nhiễm.
– Cô Mục, tôi nghĩ cô đã hiểu hết của tôi rồi. Chúng ta không phải người cùng một thế giới, một người như cô không thể nào bước vào Ân gia được. Tôi cũng không có chút tình cảm nào với cô. Nên từ giờ chúng ta đừng gặp nhau nữa.
Chuyện của Úc Hinh lần này thực sự đã đả thông Ân Pháp. Anh cũng đã hiểu lí do vì sao mà thái độ của Sở Nghinh đối với quan hệ hệ giữa anh với Mục Nhiễm lại không hài lòng như vậy rồi. Ân gia không phải một gia đình mà đó là một lồng giam, lồng giam đó, chỉ một mình anh bị giam lỏng là được rồi, anh không muốn cô bước chân vào thế giới đó. Cho dù cô không nói gì với anh nhưng anh cũng hiểu, cũng đã nghe được những lời đồn xung quanh, nếu cô quyết định ở bên anh thì đồng nghĩa với việc cô sẽ phải từ bỏ sự nghiệp của mình, anh không đáng để cô phải làm như vậy, cũng không có gì đảm bảo sẽ cho cô một cuộc sống hạnh phúc.
– Pháp Pháp, anh đừng đùa nữa. Tôi không bị anh lừa đâu.
Giọng của Mục Nhiễm run rẩy đến mức sắp bật khóc, giống như không muốn tin vào chuyện đang xảy ra một chút nào. Cô chầm chậm đưa tay lên kéo lấy tay áo của Ân Pháp trong sự bất lực, tuyệt vọng từ tận đáy lòng.
– Pháp Pháp, có phải anh đang đùa với tôi thôi không? Tôi không tin đâu. Có phải anh sợ Ân gia sẽ làm khó tôi nên mới nói thế đúng không? Pháp Pháp, tôi không sợ đâu, anh không cần lo lắng cho tôi.
Cô nói mình không sợ, nhưng Ân Pháp thì khác, anh rất sợ. Cô nói đúng, anh sợ cô sẽ vì mối quan hệ giữa hai người mà bị kéo vào cuộc chiến của Ân gia, anh sợ cô sẽ phải chịu tổn thương vì mình.
Dù trong lòng rất khó chịu, không ngừng nhói lên nhưng Ân Pháp vẫn phải ép mình dứt khoát kéo tay của cô ra.
– Cô Mục, mong cô tự trọng. Từ giờ, hy vọng cô đừng làm phiền tôi nữa.
Dứt lời, anh cũng ngay lập tức quay lưng rời đi, để mặc Mục Nhiễm vẫn đó nhìn theo. Khoảnh khắc anh vừa quay lưng thì hai hàng nước mắt của cô cũng tuôn trào không cách nào kiểm soát.