Gả Xuống Hoàng Tuyền - Bạch Ái Tinh - Chương 7: Mấy Đời Báo Ứng
Vân Mạc rơi từ trên tầng hai xuống. Gãy cổ mà chết. Cả đầu cũng gần như nát, tứ chi đều bị gãy đứt đoạn. Cũng là chết không nhắm mắt. Trước lúc chết còn nguyên vẻ mặt sợ hãi, không mất đi đâu được.
Nữ quỷ đến trước mặt Lạc Trầm Ương cảm tạ. Lạc Trầm Ương nhìn cả người cô ta, hoàn toàn khôi phục lại bộ dáng sạch sẽ. Như một linh hồn được giải thoát, khuôn mặt cũng toát lên ánh sáng. Có thể thấy lúc còn sống, nữ quỷ này vô cùng xinh đẹp.
Đứa bé có thể nhìn thấy nữ quỷ. Nó giơ tay muốn chạm vào cô, lại bị Lạc Trầm Ương ngăn lại. Nữ quỷ nhìn Lạc Trầm Ương, ánh mắt cầu xin cậu cho cô ta ôm đứa trẻ lần cuối. Cậu thở dài đành đồng ý.
– Mẹ ơi.
Đứa bé kia gọi mẹ một tiếng. Nữ quỷ hạnh phúc rơi nước mắt, quỳ xuống ôm lấy con trai.
– A Nhiên sau này phải sống cho thật tốt. Làm người cho tốt nhé.
Đứa trẻ kia gật đầu ôm lại cô. Nó hỏi.
– Mẹ ơi. Bây giờ mẹ phải đi đâu vậy? Ca ca này nói mẹ phải đi đến nơi khác. Mẹ không cần A Nhiên nữa sao?
Cô nghe con trai nói, không tránh khỏi đau lòng nhưng vẫn cố mỉm cười xoa đầu nó.
– Mẹ sẽ đi đến một nơi rất đẹp. Nhưng nơi này trẻ con không thể đi. Mẹ sẽ đợi A Nhiên, khi nào con lớn lên rồi mẹ đến đón con có được không?
Đứa trẻ nghe vậy thì vui vẻ gật đầu. Cũng không níu kéo mẹ mình nữa.
Nữ quỷ đứng dậy vái lạy Lạc Trầm Ương rồi biến mất. Lạc Trầm Ương dẫn đứa trẻ vào phòng của cậu.
– A Nhiên. Em ngồi ở đây, sáng rồi sẽ được ra ngoài. Ngoan nhé?
A Nhiên là một đứa trẻ ngoan nghe lời người lớn, nhanh chóng gật đầu. Lạc Trầm Ương bước ra ngoài khóa trái cửa. Tránh việc thằng bé đột nhiên muốn chạy ra ngoài.
Rất nguy hiểm.
Cố Cẩm Phong nghe tiếng có người rơi xuống từ căn phòng của đứa trẻ kia, nhưng ông ta không làm gì hết vẫn là thở dài rồi quay về phòng. Vừa mở cửa ra đã thấy Lan Cẩn Vu thức dậy từ khi nào.
– Cẩn Vu? Sao em lại dậy rồi?
Lan Cẩn Vu không đáp lời ông ta. Cả người quay vào mặt tường.
– Cẩn Vu?
Cố Cẩm Phong từ từ tiến lại gần bà ta. Lão vừa chạm vào vai bà ta, bà ta đã quay đầu lại. Cả khuôn mặt đầy vết bỏng hiện ra, tay chân bà ta bắt đầu co quắp lại, xương dãn ra. Cố Cẩm Phong bị dọa ngã xuống đất, mà Lan Cẩn Vu từ một người cao mét sáu bỗng chốc hóa thành người cao mét tám. Bước chân loạng choạng vì xương dãn đi không vững.
Cố Cẩm Phong muốn ra ngoài nhưng cánh cửa đã khóa lại tự bao giờ. Gã hốt hoảng đối mặt với “vợ” mình giờ đây đã bị quỷ nhập. Lan Cẩn Vu nắm cổ áo gã. Chất giọng của bà ta bị biến đổi thành giọng nam tự bao giờ. Giống như giọng của một người đàn ông ba mươi tuổi.
– Tại sao.. mày.. giết tao?
Cố Cẩm Phong sắc mặt tái xanh. Lắp bắp từng chữ.
– Không.. không.. khi đó là tình thế.. tình thế bắt buộc.. tôi.. tôi nghe theo lệnh của anh trai.. là..
Con quỷ trong cơ thể Lan Cẩn Vu kia không nghe giải thích. Nó hét vào mặt Cố Cẩm Phong, cả căn nhà vì tiếng hét của nó mà rung lắc dữ dội. Đến cả Lạc Trầm Ương đang đứng cách đó không xa cũng suýt ngã. May mà được Cố Thần đỡ lấy.
– Tao! Không tin!
Cố Cẩm Phong nhếch mép. Khoảnh khắc này hệt như điếc không sợ súng, không sợ chết.
– Thế mày còn hỏi làm gì.
Dứt câu, gã lấy trong túi ra một lá bùa dán lên trán con quỷ. Con quỷ đau đớn hét lên, căn nhà lại thêm một đợt rung lắc. Pháp thuật của ác quỷ không còn linh nghiệm, cửa được mở ra. Cố Cẩm Phong đắc ý chạy xuống nhà thoát thân. Thế nhưng vừa đến cửa chính, gã nhìn thấy Lạc Trầm Ương đứng trước cửa.
Lạc Trầm Ương quay người lại với gã, gã chỉ thấy bóng lưng của cậu. Ánh trăng sáng chiếu vào Cố gia, soi sáng bóng lưng của Lạc Trầm Ương. Cố Cẩm Phong cười ngắt quãng từng tiếng một, lên tiếng chất vấn.
– Tao biết là mày. Là mày sai khiến chúng đến.
Lạc Trầm Ương nghe gã nói, bản thân cũng xoay lưng lại đối mặt với gã. Cậu mỉm cười.
– Sai khiến cái gì? Tôi thì biết cái gì chứ?
Cố Cẩm Phong giật giật khoé miệng.
– Mày không cần phải lừa tao! Tao biết hết rồi!
Lạc Trầm Ương phá lên cười, bốn phía góc sảnh chính đột nhiên xuất hiện vô số các luồng khói đen. Âm khí tích tụ lại, Cố Cẩm Phong cảm thấy nguy hiểm cận kề liền lấy một lá bùa khác ra phòng thân.
– Ông nói đúng, tôi làm cả đấy.
Cố Cẩm Phong sớm đoán ra nhưng khi nghe chính miệng Lạc Trầm Ương nói vẫn không khỏi nghiến răng lợi.
– Mày to gan lắm.
– Sao lại không? Tôi đã từng nói nếu tôi hóa quỷ sẽ trở về đòi mạng mấy người mà đúng chứ?
Lạc Trầm Ương bước đi, cánh cửa sau lưng hiện ra. Cố Cẩm Phong hoảng hốt khi thấy cái đầu của Lan Cẩn Vu treo trên đó, bất giác lùi lại hai bước.
– Diệp Tịch nuôi cổ, dùng máu thịt người hiến tế, đến con mình mà cũng không tha. Tuy Cố Chính Viễn không nhúng tay vào nhưng biết mà không cản bà ta, bị mắc bệnh điên cũng đáng lắm.
Mặt của Cố Cẩm Phong thoáng biến sắc.
– Mày.. mày đã biết những gì rồi..
Cố gia – mấy chuyện ghê tởm cái gì cũng đã từng làm qua rồi. Bây giờ rất sợ bị người ngoài biết được.
Nhưng sợ là, đợi không được đến lúc người ngoài biết được, bọn họ đã bị tà ma quấn thân mà chết.
– Vân Mạc vốn không phải chính thất. Bà ta yêu Cố Từ Lâm nhưng lúc đó, Cố Từ Lâm vốn đã có Châu Kỳ là vợ. Vân Mạc đố kị với cô ấy, ra tay tàn độc giết chết Châu Kỳ. Thi thể của cô ấy không nguyên vẹn. Dung nhan bị dập nát, ngón tay gãy, hai chân cũng bị đánh tàn phế. A Nhiên mới ra đời chưa lâu bị Vân Mạc cướp mất. Còn về Cố Từ Lâm, tôi không biết ông ta nhìn trúng cái gì ở Vân Mạc mà lại cưới cô ta về làm chính thê. Não chó nên nghĩ không thông hửm?
Vân Mạc đối xử với A Nhiên giống món hàng không vừa ý. Bao nhiêu lần hành hạ thằng bé đều bị Châu Kỳ cản lại. Châu Kỳ bảo vệ thằng bé từ nhỏ đến lớn. Cậu nhóc cũng thấy được cô, nghe được tiếng cô nói, vì thế nó biết cô là mẹ ruột của nó. Chỉ là không biết cô đã chết rồi.
– Còn về phần ông. Cố Cẩm Phong.
Lạc Trầm Ương nén tức giận trong lòng lại.
– Tại sao ông giết Cố Thần?
Cố Cẩm Phong bây giờ hiểu ra Lạc Trầm Ương đã biết hết tất cả. Mặt tàn ác giờ mới lộ ra. Lão nở nụ cười man rợ, nhíu mày đáp cậu.
– Vì nó đáng ghét! Một đứa tạp chủng được nhận nuôi, làm sao sánh bằng A Tiềm và A Lục? Vì cái gì mà Cố Cẩm Phong coi trọng nó hơn? Còn muốn giao trách nhiệm quản cả Cố gia cho nó?
Lạc Trầm Ương nghiến răng.
– Cho nên.. ông sắp xếp tai nạn xe.. giết anh ấy?
– Phải đấy. Là tao làm! Tao không muốn nó chết yên, vì vậy sau khi nó chết tao đem thi thể nó xử lí. Khiến nó nguyên vẹn, sau đó tao mời thầy pháp về giam linh hồn của nó ở đấy! Vĩnh viễn không được siêu sinh!
Gã vừa dứt câu, Lạc Trầm Ương liền tiến đến đấm vào mặt gã.
– Khốn nạn!
Cố Cẩm Phong như không cảm nhận được đau đớn. Gã đứng dậy rồi cười, vừa cười vừa nói tiếp.
– Là tao hahaha.. là tao. Là tao bày ra mấy trò quỷ quái trong nhà, khiến người khác tưởng nó quấy phá họ Cố. Cuối cùng tìm ra hạ sách minh hôn, đem hiến tế mày cho nó! Haha, người yêu của nó người quan trọng với nó tao đều sẽ không bỏ qua bất cứ ai.
Rồi lão giống như bị điên mà lẩm bẩm.
– Nếu không phải tại nó.. sao hai đứa cháu của tao lại bị thiệt thòi, thậm chí trầm cảm. Sao có thể, sao có thể..
Cố Cẩm Phong ôm đầu rồi lại bắt đầu gào thét với Lạc Trầm Ương.
– Tuy Cố gia nhiều tội ác! Nhưng hai đứa chúng nó vô tội! Tại sao phải giết chúng?
Cố Tiềm và Cố Lục đã chết vì tai nạn nổ máy bay. Đến xác còn không thể tìm.
Lạc Trầm Ương lạnh nhạt đáp.
– Cha mẹ có tội lớn. Con cái đền mạng giải bớt tội.
Miễn là chung huyết thống thân sinh. Còn có thể thế tội thay cho nhau.
Cố Cẩm Phong suy sụp quỳ xuống. Gã khóc, nhưng rồi lại cười. Cười rồi lại khóc, cứ vậy lặp lại.
Lạc Trầm Ương đứng im tại chỗ. Một lời cũng không nói thêm.
Một lúc sau cậu chỉ tay vào gã. Nhỏ giọng nói.
– Giết không tha.
Lập tức làn khói đen trở nên dữ tợn hơn. Tiếng gào khóc khắp nơi nổi dậy. Cố Cẩm Phong nhìn xung quanh, cầm lá bùa trên tay còn chặt hơn trước. Nhưng chỉ vài giây sau lá bùa trên tay gã bỗng biến thành tro rơi xuống đất.
Cố gia mấy đời gây chuyện ác. Ở căn dinh thự này không biết đã có bao nhiêu người chết oan. Âm khí tích tụ lại mỗi ngày một lớn, cường đại như bây giờ.
Cố Cẩm Phong càng trở nên hoảng hốt hơn. Đúng lúc đó từ trên lầu, Cố Yên Ly chạy xuống, trên tay là lá bùa vàng được phù phép với văn tự màu đỏ.
– Ba ơi! Con tới giúp ba đây.
Cô vừa dán nó lên tường. Tiếng gào khóc càng trở nên thảm thiết hơn. Nhưng mắt thường có thể thấy đám khói đen đang yếu dần. Cố Yên Ly rút con dao ra, trên đó ánh lên ánh sáng vàng kim.
– Lạc Trầm Ương! Mày đi chết đi!
Vừa nói, Cô ả vừa lao đến phía Lạc Trầm Ương. Khi con dao cách cậu còn năm mét, đột nhiên cả cô nàng đụng phải cái gì đó, lập tức cả cô và con dao bay thẳng vào tường. Cố Yên Ly bị va chạm mạnh vẫn ngoan cường vực dậy. Nhìn thấy đằng sau Lạc Trầm Ương xuất hiện thêm một người khác liền tròn mắt hốt hoảng.
– Cố.. Cố Thần!
Cố Thần ôm eo Lạc Trầm Ương, cằm gác lên vai của cậu, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm cô ả. Cố Yên Ly sợ đến sắp phát khóc, còn Cố Cẩm Phong lại càng sợ hơn. Tim gã gần như ngừng đập. Bị sợ sệt và kinh hãi chiếm hết đại não.
Cố Thần vung nhẹ tay, lá bùa trên tường bay về trên tay hắn. Hắn nhìn nó một lúc rồi buông tay, lá bùa phút chốc nát vụn.
– Cao nhân vẽ bùa thì đã sao? Đến tay bổn vương chẳng qua cũng chỉ là miếng giấy rách!
Oan hồn được giải thoát lập tức lao vào xâu xé Cố Cẩm Phong. Con quỷ trên lầu đã thoát khỏi lá bùa cũng lao đến góp vui. Tiếng gào thét đau đớn của gã vang khắp cả dinh thự. Cố Yên Ly nhìn thấy cảnh này hai mắt mở to, hai dòng nước mắt chảy xuống. Không phải vì thương cha mà là vì sợ hãi. Cô ta vội che miệng lại, sợ tiếng khóc của mình sẽ thu hút mấy thứ kia.
Nhưng cô ta không biết. Lạc Trầm Ương đang đến gần.
– Cố Yên Ly.
Cố Yên Ly ngước mặt nhìn Lạc Trầm Ương. Nước mắt lại chảy ra càng nhiều hơn. Muốn bao nhiêu sợ hãi có bấy nhiêu sợ hãi.
– Cái xe gây ra tai nạn hôm ấy. Là cô lái đúng không?
Cố Yên Ly ngây người.
Một giây sau, cô ta vùng vẫy liên tục. Lạc Trầm Ương không quan tâm. Không đến lượt cậu ra tay, vì cô ta cũng không chỉ giết mỗi Cố Thần. Tuổi còn nhỏ mà đã hại vô số người.
Làn khói đen kia bỗng tách ra, chúng lôi chân cô nàng về phía cái đầu kia. Cái đầu của Lan Cẩn Vu há to miệng, cuối cùng cắn lấy thân hình cô nàng nhai ngấu nghiến. Thêm tiếng hét của Cố Yên Ly, giờ đây Cố gia đầy tiếng la hét thất thanh. Cảnh tượng này đúng là hiếm thấy.
Lạc Trầm Ương nắm tay Cố Thần, cùng hắn rời khỏi Cố gia.
Nếu như Cố Thần là người bình thường, chắc chắn sẽ bị nhốt trong thân xác kia thật. Cũng may.
Còn về cả nhà Cố Cẩm Phong thì đều có sở thích biến thái giết người làm niềm vui. Vì vậy nên mới có nhiều oán khí, cộng thêm oán khí từ những đời trước của Cố gia đến báo thù con cháu đời sau.
Lạc Trầm Ương tựa vai Cố Thần. Nhiệm vụ mà Phong Đô Đại Đế giao cho đã hoàn thành, cũng đã báo được thù cho Cố Thần. Lòng cậu nhẹ nhõm. Từ nay sẽ được ở cạnh hắn như thế. Mãi mãi.
Giống như lời thề của bọn họ lúc sinh thời. Thề mãi mãi yêu nhau, bên nhau trọn đời.
Trong Cố gia. Con dao nhỏ kia dần hóa thành bụi vàng bay đi mất.
Còn tiếp..