Gả Xuống Hoàng Tuyền - Bạch Ái Tinh - Chương 6: Chết Không Toàn Thây
Cố Cẩm Phong – em trai của Cố Chính Viễn giờ đây là người lo liệu mọi việc trong nhà. Sau khi báo cảnh sát đến dọn dẹp hiện trường và lấy chứng cứ, bọn họ đã đưa Cố Chính Viễn vào bệnh viện tâm thần. Hiện tại Cố Từ Lâm đang ở bệnh viện chăm sóc.
Nhà họ Cố có Cố Chính Viễn là gia chủ. Cố Từ Lâm và Cố Cẩm Phong là em trai. Hiện tại Cố Chính Viễn đã điên điên dại dại. Cố gia ắt không được yên. Lan Cẩn Vu – vợ của Cố Cẩm Phong không nhịn được đứng dậy chỉ thẳng vào Lạc Trầm Ương đang ngồi cách đó không xa.
– Là nó, nó quay về báo thù chúng ta. Từ sau khi nó trở về Cố gia mới xảy ra họa. Nhất là chị Diệp chết một cách thảm như vậy.
Lạc Trầm Ương lạnh mặt ngước nhìn bà ta. Lan Cẩn Vu vội im miệng.
– Thứ nhất, chuyện này không phải do tôi làm. Tôi đến xem thi thể của Cố phu nhân là đến xem cùng các người. Thứ hai, oán linh báo thù là do Cố phu nhân tự làm tự chịu. Lúc còn sống khiến người ta chết thảm nên bị người ta trả thù.
Đương nhiên, nếu không có sự cho phép của cậu và Cố Thần. Chúng làm sao dám ra tay?
Điều này Lạc Trầm Ương không nói ra.
– Chị Diệp lúc sống rất tốt. Sao có thể hại người ta?
Lạc Trầm Ương nhếch môi.
– Bà có muốn xuống đó hỏi bà ta cho rõ không?
Lạc Cẩn Vu hùng hùng khí thế bỗng chốc ngậm miệng.
Cô con gái Cố Yến Ly thấy mẹ bị đuối lý, định lên tiếng lại bị cha mình chặn miệng. Những người khác thì khỏi phải nói, nửa câu cũng không dám hé ra. Hai đứa con của CốChính Viễn nghe tin cha mình thì biến dại, mẹ mình thì chết thảm thì đã vội vã đặt vé máy bay từ bên Mỹ trở về nhà. Bây giờ vẫn chưa về đến. Lạc Trầm Ương không rảnh ở đây tranh chấp với bọn họ, cậu chỉ muốn về với Cố Thần liền mặc kệ họ mà đi lên lầu. Ai cũng không dám ngăn cản.
Đại khái là mặc định cậu là quỷ trở về, là nguyên nhân của mọi chuyện. Nhìn cái xác của Diệp Tịch thảm như thế, ai mà dám cản cậu chứ? Đuổi cậu ra khỏi nhà? Lại càng không dám.
Lạc Trầm Ương vừa thấy Cố Thần đứng ở cuối hành lang tầng hai, đầu cầu thang đợi mình thì liền tiến tới ôm tay lấy lòng hắn.
– Cố Thần, anh nói xem Diệp Tịch đã gây ra họa gì?
Cố Thần vừa nửa đi nửa kéo Lạc Trầm Ương về phòng vừa ôn hòa đáp,
– Em đoán xem.
– Em không biết. Chắc là phải có thù oán rất sâu. Ài, anh biết em ghét nghĩ nhất mà, mau nói đi chứ.
Cố Thần đối mặt với Lạc Trầm Ương luôn dễ mềm lòng. Hắn xoa gáy cổ của cậu từ từ giải thích.
– Diệp Tịch nuôi cổ trùng hại người. Trước đây Cố Chính Viễn có mấy vị thiếp thất, vợ bé của ông ta. Diệp Tịch có lòng đố kị, tâm cơ sâu nặng. Không tiếc nuôi cổ trùng, đem máu thịt của mấy cô vợ trẻ kia nuôi dưỡng cổ trùng. Về sau càng nhiều càng không đủ, bà ta mang đôi long phụng thai. Sau khi hai đứa trẻ chào đời, bà ta nuôi nó cho đến khi đầy tháng rồi dùng nó làm mồi cho cổ trùng. Cổ trùng thích thịt trẻ nhỏ, ăn sạch sẽ không chừa lại. Hai đứa trẻ kia oán khí tích tụ lại thêm cả oán khí của mấy người vợ kia, nuốt oán khí mà lớn. Cuối cùng mạnh mẽ đến nỗi ăn luôn cổ trùng. Biến thành linh đồng đi phá nhà họ Cố, lại chưa được âm phủ cho phép nên không dám tự tay báo thù.
– Vậy hai người con kia là sao?
Bọn họ còn đang trên máy bay trở về.
– Con riêng của Cố Chính Viễn.
Lạc Trầm Ương gật đầu. Hóa ra là vậy, chả trách hai tiểu quỷ phải xin phép cậu. Cậu thở dài, rõ ràng là hai đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu, mới chào đầy chưa được một tuổi đã bị hại chết. Mẹ không thương, tự tay giết chết. Cha bên ngoài lại có thêm hài tử mới. Có thể không đau lòng sao?
Cố Thần nhận thấy tâm trạng cậu tụt dốc liền nhẹ nhàng hôn cậu một cái rồi nói tiếp.
– Tất cả quỷ của địa phủ đều phải được sự cho phép của Diêm La Điện. Hoặc là đích thân Phong Đô Đại Đế gật đầu thì mới được tự ý trả thù.
Lạc Trầm Ương hiểu. Bởi cậu và Cố Thần ở đây, Cố gia đại loại sẽ gặp báo ứng.
Đêm đó toàn bộ Cô hồn dã quỷ từng chết dưới tay của người nhà họ Cố đến tìm Lạc Trầm Ương và Cố Thần xin chỉ báo thù. Cố Thần đem tất cả giấy trình báo đóng giấu “chuẩn” vào.
Cuộc báo thù từ đây mới chính thức bắt đầu.
Trong khi đó tại một cửa hàng đồ cổ. Một ông lão râu tóc bạc phơ, nhìn như mấy thần tiên trong truyện cổ. Thấy được cô gái trước mặt sắp gặp đại họa, ông lão lắc đầu rồi đưa cho cô nàng một lá bùa. Cô nàng nhận lấy rồi rời đi. Ông lão nhìn theo bóng dáng của cô nàng, vuốt râu cảm thán.
– Nhân quả có số, nhân quả có số.
Gió yên sóng lặng. Cả Cố gia một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay chỉ có Lạc Trầm Ương là trầm mặc. Không ngủ được nên leo lên mái nhà ngồi. Cậu đã là quỷ, mọi địa hình không thành vấn đề. Việc khiến tim mạch đập chỉ cần một câu luyện chú. Không có gì là khó.
Cố Thần ngồi với cậu, để cậu dựa vào vai mình. Hắn ôm cậu cẩn thận, sợ cậu không để ý sẽ ngã xuống.
– Không yên bình. Chết không được yên.
– Hửm?
Cố Thần không hiểu ý của cậu. Lạc Trầm Ương lắc đầu.
– Không có gì.
Những con quỷ kia đều không có cái chết yên ổn. Vạn bất đắc dĩ, thậm chí không thể rời khỏi Cố gia. Cứ vậy bị nhốt lại, chìm trong hận thù, không thể đầu thai càng không cầu đầu thai. Chỉ một lòng muốn trả thù.
Lạc Trầm Ương nhìn bầu trời đầy sao, lặng lẽ nắm ngón tay Cố Thần.
– Cố Thần. Anh không phải Diệp Tịch thân sinh sao?
Cố Thần lắc đầu.
– Anh không thể được sinh ra từ phàm nhân, bà ta sẽ chết vì khó sinh.
Lạc Trầm Ương quay đầu. Cơ thể không vững nghiêng ngả, suýt chút nữa là ngã xuống dưới. Cố Thần đem cậu ôm luôn vào lòng, tránh việc cậu thực sự bị té.
– Cẩn thận.
– Vậy anh.. vậy tại sao lại ở Cố gia?
Cố Thần đáp.
– Thiết lập thân phận cô nhi, được nhận nuôi.
Lạc Trầm Ương xem như hiểu rõ. Cứ vậy lặng im cùng Cố Thần ngắm sao.
Đợi họa đến.
Cố Cẩm Phong thực chất cũng không ngủ được. Giống như đang lo sợ điều gì đó, không dám ngủ. Điện thoại của ông rung lên, Cố Cẩm Phong cầm lên xem, thắc mắc vì sao giờ này vẫn còn người gọi đến. Dù sao cũng không ngủ được, nghe thử xem sao.
– Ai vậy?
Người bên kia có vẻ rất gấp.
– Phong thúc. Chuyến bay của nhị thiếu gia và tam thiếu gia có vấn đề..
Người đầu dây bên kia ngập ngừng. Dự cảm có chuyện không lành, Cố Cẩm Phong cũng gấp, thanh âm lớn hơn bình thường.
– Vấn đề gì? Nói mau!
Người kia không dám giấu nữa, trả lời ông ta.
– Hai thiếu gia.. gặp chuyện không may. Lúc máy bay vừa hạ cánh thì động cơ bị trục trặc.. máy bay nổ.. hai thiếu gia đều.. không thấy thi thể.
Vừa nhận được tin này. Cố Cẩm Phong chết lặng. Hai tay buông xuôi, điện thoại cũng theo đó rơi xuống đất.
Báo.. ứng.. báo ứng cả Cố gia.
Hai vị thiếu gia, một người là Cố Tiềm, một người là Cố Lục. Là hai đứa cháu mà Cố Cẩm Phong yêu quý nhất, xem chúng như con ruột. Sao mà..
Lão ta đang thất thần. Đột nhiên nghe thấy tiếng hét ở bên ngoài. Cố Cẩm Phong tỉnh táo hơn bất cứ ai. Vội tông cửa xông ra khỏi phòng, chạy về nơi phát ra tiếng hét. Đó là tiếng hét của Vân Mạc – vợ Cố Từ Lâm.
Chính xác hơn. Đó là người dì có mặt trong buổi minh hôn của Lạc Trầm Ương và Cố Thần.
Cố Từ Lâm đến chăm sóc Cố Chính Viễn. Một mình bà ta ở lại Cố gia. Hai người có một đứa con trai nhưng không hiểu sao quanh năm bệnh nặng. Chỉ có thể nằm ở trong phòng, không có cách nào rời giường nửa bước.
Lúc này Vân Mạc đang bị dồn vào góc tường. Cả người lôi thôi, nhếch nhác không tả được. Mà đối mặt với bà ta là một nữ quỷ. Hai tóc nó dài đến tận chân, bàn tay nhuốm đầy máu tươi, 4 ngón tay phải còn bị gãy. Bộ váy trắng rách rưới không lành lặn, hai chân bị gãy nhuốm máu đỏ tươi lên bộ đồ trắng tinh. Khuôn mặt của nó biến dạng đến mức ngũ quan không rõ. Nó lết dưới sàn nhà, lết về phía Vân Mạc.
– Không.. không.. mày đừng qua đây! Mày đừng qua đây! Tao không sợ! Đã giết mày một lần.. tao.. tao còn có thể giết mày lần hai!
Vân Mạc miệng nói không sợ, nhưng cả người lại không dám nhúc nhích, thân thể như dính chặt với bức tường. Bà ta lén lút với lấy bình hoa bên cửa sổ. Nữ quỷ bò dưới đất bỗng chốc ngẩng đầu hét lớn.
– Trả! Con! Cho! Tôi!
Vân Mạc cầm bình hoa đập vào đầu nữ quỷ. Nhân lúc cô ta đang choáng váng vội vã chạy ra ngoài. Vừa chạy vừa hô cứu mạng.
Cố Cẩm Phong vừa lúc chạy đến. Nhìn thấy Vân Mạc, thế nhưng có gọi thế nào thì bà ta cũng không nghe, cứ cắm đầu chạy. Ông ta lại thấy từ phòng của bà ta có một vật thể xông ra đuổi theo. Sau khi nhìn rõ đó là quỷ, ông ta lại do dự không dám đuổi theo.
Về phần Vân Mạc. Bà ta không ngừng la hét nhưng lại chẳng ai nghe thấy. Tiếng hét của bà ta giống như bị cách ly với bên ngoài. Vân Mạc quay đầu nhìn về phía sau, hai chân của nữ quỷ đột nhiên có thể chạy được, cô ta không ngừng đuổi theo bà ta. Vân Mạc càng sợ càng hoảng loạn, gào cũng càng lớn.
Nữ quỷ đuổi theo bà ta, vừa đuổi vừa hét.
– Trả con cho tao! Trả con cho tao!
Không biết Vân Mạc nghĩ đến cái gì, hướng chạy đột nhiên chuyển. Hướng vào một căn phòng mà lao đến.
Đó là phòng của con trai bà ta. Vân Mạc cười điên cuồng.
– Hahahaha! Muốn con trai mày! Tao sẽ cho nó đoàn tụ với mày!
Nữ quỷ thoáng biến sắc muốn ngăn cản. Nhưng đã đến trước căn phòng kia. Vân Mạc mở cửa phòng ra. Khuôn mặt tươi cười bỗng trở nên méo mó.
Trong phòng không có ai.
Vân Mạc run rẩy quay đầu. Nữ quỷ “khè” một tiếng lao đến. Vân Mạc vội quay đầu. Cửa sổ phía sau bà ta đang đóng chặt bỗng tự động rơi chốt, gió mạnh từ đâu thổi đến mở toang cánh cửa ra. Trong lúc hoảng loạn, Vân Mạc bị nữ quỷ ép đến cửa sổ, trượt chân ngã từ trên tầng hai dinh thự. Chết không toàn thây.
Mà “con” trong miệng của nữ quỷ kia. Hiện tại đang nắm tay Lạc Trầm Ương đứng trong góc. Ngây thơ ngước nhìn cậu.
– Anh ơi. Chúng ta làm gì ở đây vậy?
Lạc Trầm Ương cười cười xoa đầu bé.
– Chúng ta “tránh họa”.
Còn tiếp..