Gả Cho Nam Nhân Bệnh Lại Là Phúc Của Ta - Lạc Ngôn - Chương 39: Phúc tinh
– Con gái, con nói rõ xem, con thế nào mà quen được người này?
– Lần đầu là ở tiệc mừng thọ phủ Lợi Bồng, cậu ta nhầm con với chị Hồng Yên. Lần tiếp theo chính là cứu con ở trên biển.
Quan ông mỉm cười, không thể che giấu được nỗi hoann hỉ trong lòng, nắm tay ta gặn hỏi
– Cậu ta đối xử với con thế nào?
– Dạ rất tốt! Lịch sự nho nhã, tốt bụng, mọi thứ đều vừa phải trong lễ tiết.
Lần này thì ông cười to, nét vui mừng nhảy múa nơi khóe mắt, vỗ vỗ vai ta, miệng luôn nói “tốt, tốt”. Sau đó cho mời công tử Thành vào gian chính. Ngoại trừ quan bà, cả thảy thiếp thất đều lui vào trong. Quan ông từ từ đánh giá thiếu niên nhỏ tuổi ở trước mặt, đều thấy hoàn hảo vô cùng. Ông không phải là loại trèo cao, không biết thân phận, ông chỉ vui mừng vì phúc tinh của ông lại đem đến cho ông một cơ hội giao du với nhà quyền tước. Ông Văn Hậu cúi đầu cảm tạ lòng tốt của công tử Thành. Châm một hồi trà, tán gẫu đôi câu, họ Trần liền đáp rằng rời nhà đã lâu chỉ sợ mẹ già trong ngóng liền tạm biệt rời đi. Huỳnh học sĩ ngồi lại một mình trên ghế cùng nỗi suy tính. Thông qua trò chuyện, ông cảm thấy thiếu niên kia lễ nghĩa chu toàn, học thức uyên bác chắc chắn sau này sẽ làm nên việc lớn. Về phần phủ Quốc công, vốn là công thần tiền triều nhưng vô cùng hòa nhã, trọng người tài, không phải là loại coi khinh kẻ dưới. Mối giao hảo này nếu kết được, sẽ là cơ hội thăng tiến trong tương lai. Còn chuyện trai gái, thôi đừng nhắc đến kẻo thiên hạ chê cười.
Một con hầu gái mặt mũi xa lạ, vận y áo màu xanh ngọc nhàn nhạt dẫn đường đưa ta về phía gian nhà mới. Họ Huỳnh đến kinh thành trước thuyền của Trần Thành hai ngày, tuy chưa ổn thỏa nhưng cũng đã kịp sắp xếp đồ đạc, mua thêm vài con hầu mới. Nghe nói đã mời về một cựu nữ quan trong cung làm quản giáo, dạy dỗ nô bộc, sắp xếp nhà cửa.
Gian phòng của mẹ con ta nằm ở gian xa nhất, gần bên giếng nước, vô cùng yên tĩnh. Ta đẩy cửa bước vào phòng dì Hoa, mùi thuốc nồng nặc lan tỏa, phía trên giường một bóng người gầy yếu đang mơ màn. Hầu Hồng nhìn thấy ta, không dám tiến đến chỉ lặng lẽ đứng một góc, khóc không thành tiếng. Mẹ ta dường như gầy đi rất nhiều, đầu tóc rối bù không chải chuốc, làn da trắng mịn khô khốc vô cùng làm lòng ta đau xót khôn nguôi. Nghe tiếng đẩy cửa, bà chán nản quay đầu, vừa nhìn thấy ta liền bật dậy, hai mắt lưng tròng, nghẹn ngào không nói nên lời. Ta chạy vào, quỳ ở đầu giường, dập đầu với bà
– Mẹ, con gái về rồi, con gái bất hiếu làm mẹ lo lắng!
Dì Hoa run run, cầm lấy tay ta, nước mắt chảy dài trên gương mặt xanh xao. Bà xoa đầu ta, vuốt tóc ta, nhìn ngắm ta thật lâu mới phát ra từng tiếng yếu ớt
– Về là tốt, về là tốt rồi…con gái của mẹ…chắc con sợ lắm…có mẹ ở đây rồi…có mẹ đây!
Khánh Mai nhào vào lòng mẹ, khóc lớn tiếng. Chỉ có ở trong vòng tay của mẹ ta mới cảm thấy ấm áp vô bờ, mới không cần gồng mình chịu đựng. Chỉ có ở trong vòng tay mẹ, ta mới thật sự là ta, mới thật sự ngây ngô như một đứa trẻ.
– Con sợ lắm…mẹ ơi…có người muốn giết con…có người muốn giết chúng ta…
Bà không hỏi thêm một câu nào nữa, chỉ yên lặng ôm ấp ta, sưởi ấm ta. Đáy mắt mà hiện lên từng tia máu đỏ quạnh, tay bà nắm thành quyền. Ta chưa bao giờ trông thấy bà giận dữ đến thế. Ta ra lệnh cho hầu Hồng vào hòm đồ của ta, lấy ra cây nhân sâm Cao Ly kia làm thuốc, giúp mẹ hồi phục. Kì thực, bệnh của bà là tâm bệnh, chỉ cần nhìn thấy ta sống sót trở về đã hồi phục 8 phần. Sau đó hai ngày đã có thể ra khỏi giường đi dạo.
Ngày thứ ba sau khi ta trở về, cha ta cho người mang đến ba hòm bảy xiểng toàn là vật tốt, trang hoàn gian phòng của mẹ con ta xa xỉ vô cùng. Điều này đánh tiến cho tất thảy mọi người trong phủ Huỳnh rằng hiện tại ông rất coi trọng mẹ con ta. Trong số đồ tốt mà ông đưa qua, có một miếng ngọc thạch vuông to bằng hai lòng bàn tay, bên trên có khắc chữ “Cát nhân thiên tướng”. Mẹ ta xoa mái tóc dài của ta, mỉm cười chỉ vào nó mà nói
– Cha con thật sự coi con là phúc tinh của ông ấy rồi!