Ép Hôn Được Chồng Như Ý - Tác giả: Hoa Thảo - Chương 67: Sức Khỏe Mới Là Quan Trọng
- Trang Chủ
- Ép Hôn Được Chồng Như Ý - Tác giả: Hoa Thảo
- Chương 67: Sức Khỏe Mới Là Quan Trọng
“Vợ à, chào buổi sáng.”
Nhìn rõ thì là Phạm Thiên, cô ngạc nhiên nhìn anh rồi hỏi: “Sao anh lại về rồi? Không phải là em đang mơ đấy chứ?”
Anh cười, đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn, cô nhắm mắt hưởng thụ, cho dù có là mơ thì cũng nên kéo dài nó lâu hơn một chút. Anh nói.
“Không phải là mơ đâu em, anh về rồi đây.”
Cô kinh ngạc, không biết vì sao anh lại ở nhà vào lúc này nhưng cô rất vui. Lý Tuệ An ôm anh thật chặt rồi vùi mặt vào lòng Phạm Thiên, anh thuận theo ôm cô lâu hơn một chút.
Sau khi xuống nhà thì đã thấy anh chuẩn bị bữa sáng cho cô, có những món rau thanh đạm, có cả canh cá hồi, bánh mì lát mỏng và một cốc sữa tươi. Lý Tuệ An ngạc nhiên khi anh còn biết cả những món ăn dạo này cô đang muốn ăn, Phạm Thiên nhìn cô ngây ngốc thì nói.
“Dạo này em chỉ có thể ăn cháo nên anh chuẩn bị rau xào thêm vị mặn hơn chút cho em dùng thử, anh nghe mấy bác bán cá nói là phụ nữ nghén thai nên ăn cá hồi để giảm triệu chứng đấy, em thử xem sao.”
Lý Tuệ An xúc động khi anh chịu khó tìm hiểu như thế, cô ngồi xuống bàn và dùng bữa, đúng thật là Lý Tuệ An ăn canh cá hồi thì khác hẳn với nhiều món ăn đã thử qua khác, làm cô rất có khẩu vị. Phạm Thiên chỉ nhìn cô ăn nên cô cảm thấy lạ.
“Sao anh không ăn mà nhìn em mãi thế?”
“Anh không đói, em ăn ngon là được rồi.” Phạm Thiên nhẹ nhàng trả lời.
Khi đang dùng bữa cô chú ý thấy những bịch hải sản bị đông đá trên bếp thì cô hỏi anh.
“Anh dồn lại hải sản bỏ ra ngoài hết vậy, hôm nay có ai đến nhà chơi sao Phạm Thiên?”
Anh bình thản nói: “À không phải, em dị ứng với hải sản có vỏ nên anh dồn đem đi cho hàng xóm hết đấy.”
Cô ngạc nhiên không biết sao anh lại biết cô bị dị ứng với các loại hải sản: “Sao anh biết em dị ứng với hải sản có vỏ? Nhưng mà dù sao thì anh cũng ăn được, cho đi thì phải mua lại đấy!”
“Anh tra từ bố em đó, còn có cả những món như gà, các loại mắm ủ và thịt bò nữa. Em bị viêm mũi dị ứng mà còn không nói cho anh, người chồng này của em cũng phải gập theo để cùng biết vợ nên ăn thứ gì nữa chứ. Giận thật đấy.”
Anh cáu kỉnh nói với cô, Lý Tuệ An vui vẻ khi anh như thế. Cô thích anh trong dáng vẻ này hơn bao giờ hết, Lý Tuệ An cười tươi rồi đi đến, lau đi vết dầu mở trên môi thật sạch rồi hôn anh một cái thật sâu trên gò má. Phạm Thiên ôm cô vào lòng âu yếm.
Từng ngày từng ngày trôi qua anh đều về nhà chăm sóc cho cô, dù cho chuyện này khá thường xuyên nhưng cô không muốn hỏi anh. Không hỏi nhưng cô biết anh đang cố gắng sắp xếp thời gian để về chăm sóc cho hai mẹ con cô, tất nhiên không phải lúc nào anh cũng về nhà, công việc thì cũng phải có quy tắc của nó.
Mỗi ngày anh đều thay Hạ Hạ và mẹ chồng cô chăm sóc và chuẩn bị những món ăn khác nhau, nhanh chóng thời kì thai nghén của cô cũng trôi qua rất suông sẻ nhờ có anh. Phạm Thiên nhiều lúc mệt mỏi ngủ say bên cô vào những lúc đang trò truyện, cô lúc đó chỉ biết phì cười vì dáng vẻ đó của anh, cũng biết trong thời gian dài này anh rất mệt mỏi.
Vào một buổi nào đó cô cũng quyết định nói chuyện với Phạm Thiên.
“Phạm Thiên, em mong anh có trách nhiệm hơn với sức khỏe của anh. Đừng vì em mà làm bản thân kiệt quệ nữa, em có thể ở nhà một mình mà.”
Phạm Thiên trong lúc đó đang chuẩn bị bữa tối cho cô thì nghe Lý Tuệ An nói thế cũng rất ngỡ ngàng, anh suy nghĩ một lúc nhanh chóng, kiêng quyết nói lại.
“Không được, anh làm gì mệt đâu em. Bụng em càng ngày càng to rồi sao có thể tự ở nhà một mình được.”
Trôi qua rất lâu, dấu hiệu sự sống trong bụng cô cũng đã dần rõ hơn. Bụng cô bắt đầu lồi một cục to nên việc di chuyển rất khó khăn, cô biết rõ hơn ai hết nhưng bởi vì thương anh nên cô không muốn chồng cô phải chạy đôn chạy đáo và sắp xếp thời gian cạn kiệt như thế được.
“Em có mẹ và Hạ Hạ chăm sóc mà, anh cứ làm công việc rồi ở đơn vị nghỉ ngơi thật tốt. Giấc ngủ anh ra sao em là người thấy rõ nhất nên anh đừng giấu giếm em, công việc cũng cần phải quan tâm rất nhiều nên anh đừng lo lắng cho em quá.”
Phạm Thiên tắt bếp rồi đi đến ngồi bên cô, anh vuốt nhẹ má cô, cảm xúc khó tả dâng lên, giữa công việc và cô tất cả đều quan trọng. Nhưng đúng như cô nói, giấc ngủ của anh ngày càng hẹp dần, đến nổi anh còn có dấu hiệu chảy máu cam khi làm việc quá sức.
Nhớ về những lúc anh bị đồng đội và đội trưởng nhắc nhở về sức khỏe, giờ đây anh cũng đã biết lí do vì sao ai nấy gần gũi đều tỏ ra lo lắng rồi. Nếu như không nhắc thì chắc có lẽ anh cũng chẳng nhận ra bản thân đang dần đổ bệnh rồi.
“Chồng thương con và em thì chồng nghe lời em nhé, em không sao cả. Anh giữ giác sức khỏe là em vui rồi, em chẳng cầu mong anh hằng ngày đều về nhà, chỉ cần anh mạnh khỏe thì trong nhà luôn có một hạnh phúc khác biệt. Nhé anh?”
Cô nói lên cảm xúc của bản thân: “Nhìn anh như thế em xót lắm, mỗi ngày nhìn anh ngủ quên và nghe đội trưởng và cả Châu Kiệt nhắc về sức khỏe anh dạo gần đây em mới quyết định nói với anh…”
Nhìn cô đau lòng anh cũng không muốn cố chấp nữa, anh cho cô dựa vào vai mình rồi đồng ý với cô: “Được, anh nghe lời em. Thế nên em đừng buồn nữa nhé, con và em buồn thì anh cũng sẽ rất đau lòng đấy.”
Hai người trong màn đêm trao nhau những lời yêu thương nhau, giành hết những gì mà hạnh phúc nhất để bản thân đối phương cảm thấy nhẹ nhõm và bung xỏa hết mình, trao đổi với nhau về những vấn đề còn khuất mắt.
Vào những ngày anh ở đơn vị, đến những lúc tái khám và siêu âm thai nhi anh đều không bỏ sót bữa nào. Phạm Thiên đều giành ra một ngày trong tháng để có thể đưa Lý Tuệ An đi khám bệnh và siêu âm.
Bệnh tim của cô có chút tiến triển tốt hơn và hai người cùng xem con của họ phát triễn có tốt không, rất may là tuần thứ mười tám tức là trong giai đoạn tháng thứ năm đã biết rõ cô đang mang trong người là trai hay gái.
Hai vợ chồng họ không quan tâm con trai hay con gái, tất cả đều là con và yếu thương hết mình. Khi biết giới tính thai nhi thì rõ ràng đó là một tiểu hoàng tử, một nam nhi nối cha mình, cái sóng mũi vừa nhìn vào thì bác sĩ siêu âm biết ai là bố bé ngay.