Ép Hôn Được Chồng Như Ý - Tác giả: Hoa Thảo - Chương 59: Tai Nạn Bất Ngờ
Phạm Thiên mỉm môi, anh dùng ngón tay cái vuốt ve nhẹ gò má của Lý Tuệ An.
“Chúng ta về nhà nhé?”
“Dạ”
Anh thả mặt cô ra, nắm lấy bàn tay nho nhỏ của cô, bước đi nhưng lại bị Lý Tuệ An giữ lại, khuôn mặt tối sầm lại mở miệng nũng nịu.
“Em muốn anh bế cơ.”
Câu nói khiến Phạm Thiên có chút bất ngờ, từ trước giờ cô chưa bao giờ muốn anh làm điều gì cả, thứ này đều là điều anh muốn nghe khi bắt đầu yêu cô.
Phạm Thiên không nói không rằng đi lại ôm chặt cô giữ cơ thể Lý Tuệ An ở thân trước, cô giật mình dùng hai chân níu chặt lấy thắt eo của anh. Anh ôm nhẹ vùng eo và giữ lấy vòng ba của cô, bắt đầu nhẹ nhàng bước đi.
Làn gió nhè nhẹ thôi qua làn tóc đôi bên, hạnh phúc âm áp và hành động dịu dàng của anh đang sưởi ấm trái tim, Lý Tuệ An đặt gò má xuống vai anh, rồi suy nghĩ về nhiều thứ trên đời.
Phía sau xa xăm là bóng dáng của Lý Giai Ân đang hậm hực nhìn lấy cô và anh, cô ta dùng ánh mắt cứ như muốn nuốt chửng đôi vợ chồng này vậy.
Sau khi đến xe, anh đặt cô xuống và đưa vào xe. Trước khi vào trong cô còn hôn môi anh một cái nhẹ, vui tươi ngồi yên trên ghế lái phụ, Phạm Thiên cười không khép được mồm rồi nhanh chóng đi đến ghế lái.
Anh nói với cô: “Chúng ta đi chậm dạo một chút nhé? Hôm nay anh muốn bên em lâu một chút.”
“Hửm, sao cứ như tiễn biệt thế? Có chuyện gì sao anh?”
Câu hỏi ngây thơ đánh động trái tim anh, Phạm Thiên lấy tay đan vào những ngón tay nhỏ bé, trắng nõn.
“Không có đâu, anh chỉ muốn biết khi vợ yêu anh sẽ có cảm giác thế nào thôi mà. Anh muốn giành thời gian cho em hơn, có thể công việc anh nhiều hơn và anh không thể nào nhìn em nhiều nữa, sợ em sẽ thấy cô đơn…”
Cô nghe xong có chút hụt hẫng nhưng cô lại trở về trạng thái vui tươi, Lý Tuệ An lấy tay bên kia chấp lại bên trên mặt tay ấm nóng.
“Không sao đâu mà, em có thể đến nơi đó xem anh mà. Em chờ anh được, mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy anh là được rồi… Không cần gì cả, em yêu anh không phải bên anh ngày một ngày hai, thế nên anh hãy yêm tâm!”
Phạm Thiên miệng cười tình, anh xoa đầu cô rồi nhắc nhở cô cài dây an toàn, sau đó họ đi dạo và nói chuyện đôi chút.
Về đến nhà cũng đã là buổi tối, cô không ngờ thời gian ở cái chỗ chết tiệt đó lại lâu như thế, làm mất hết một ngày quý báu mà cô có thể ở bên Phạm Thiên nhiều hơn.
Hôm sau anh chào đón cô bằng cách nấu bữa ăn sáng tình yêu trước cho cô rồi mới đến đơn vị, khi cô thức dậy thì vô cùng âu yếm mà nhìn không nỡ ăn những món ăn đẹp đẽ này.
Cô vẫn phải nuốt hết những món tự tay chồng yêu nấu cho, sau đó cô gọi cho bố nuôi đến đón cô ở bên vệ đường. Ông vô cùng vui vẻ khi thấy mặt con gái mỗi sáng, khi trên đường đi cô thông báo cho ông một chuyện.
“Bố à, hôm nay bố rảnh không?”
“À, bố rảnh. Sao thế con, có chuyện gì sao?”
“Không phải chuyện gì lớn lắm, bố đưa con đến đơn vị con sẽ đưa bố đến và gặp một người đặc biệt.”
Lý Khải nhìn qua gương chiếu hậu trong xe thấy nét mặt Lý Tuệ An rất vui nên cũng tò mò hỏi.
“Ai thế, bạn trai à? Bố thấy con vui muốn nhảy cẩn lên luôn rồi kìa.”
“Haha, rất vui là đăng khác bố ạ. Thôi tới nơi con sẽ cho bố biết.”
“Rõ!” Ông vui vẻ đưa tay lên hô to, hai người cười lớn.
Sau đó ông đưa cô băng băng trên đường cao tốc, ông vừa đang trò truyện cùng cô vừa lái xe. Cô thông báo trước cho ông một chuyện.
“Bố. Hôm qua con mới nói cho nhà họ Lý mà nhận nuôi con ấy, hôm nay con sẽ xem xét và cắt hộ khẩu khỏi nhà đó.”
“Hửm? Sao thế, sao lại cắt hộ khẩu rồi?”
“Con không muốn họ làm phiền tới con nữa… Bố có thấy con bất hiếu không?” Lời nói của cô có chút trầm lại.
Ông ấy thấy cô như thế thì đáp lời nhẹ nhàng, vì là một con người kĩ tính, không phải xem xét chuyện nhanh chóng mà đưa ra phán xét, ông nói.
“Đó là điều con muốn, phải có chuyện gì con mới muốn cắt hộ khẩu như thế. Không sao, con thoải mái là được.”
“Thế ạ?…”
Khi đang nói chuyện đột nhiên cô thấy có chiếc xe màu đen hãng đắt tiền chạy sóng ong với cô, Lý Tuệ An có suy nghĩ cảm thán về chủ nhân của chiếc xe này, hình như lúc nãy cô có thấy chiếc xe này ở gần chỗ cô thì phải.
Đang suy nghĩ đột nhiên chiếc xe con sang xịn đó cứ như con trâu điên mất lái quay sang đâm thẳng vào xe của hai bố con cô. Đôi mắt long lanh chứa đầy rẩy nguy hiểm đang ập tới này, cô lập tức hét lớn với ông Lý Khải.
“BỐ! CẨN THẬN!”
Ông ấy nghe rồi nhưng cũng đã muộn, hai chiếc xe va nhau tạo ra tiếng động rất lớn, tiếng va chạm lấn ác tiếng còi xe. Đầu xe đập mạnh vào thân xe, cứ như muốn lao thẳng vào chỗ Lý Tuệ An đang ngồi, cú va chạm này làm cho hai bố con cô đập mạnh sang bên trái.
Phần đầu của Lý Tuệ An đập thẳng vào cạnh cửa xe, ông Lý còn đỡ hơn là đã có túi bảo hộ khi va chạm, nhưng chỗ cô lại trớ trên không có một túi khí nào được nhả ra cả.
Chiếc xe đó sau khi tạo ra tai nạn thì bổ trốn ngay sau đó, chiếc xe đập vào nhiều nơi trên cầu nên cũng vị méo mó làm ông Lý Khải kẹt bên trong, ông ấy lấy lại ý thức thì nhìn ra sau nơi Lý Tuệ An ngồi.
Từ trên đầu cô là những giọt máu đổ dài xuống nhuốm đỏ nửa bên mặt trái, hai mắt nhắm nghiền lại không có chút tỉnh táo. Ông hoảng hốt gọi lớn tên Lý Tuệ An.
“Tuệ An? Tuệ An con tỉnh lại đi, Tuệ An. Con có sao không?”
Ông lung lay cô từng chút, chợt cơn đau nhói từ cánh tay phát ra, đúng vậy ông bị một vật nhọn bị vỡ nát đâu lủng phần da tay chạy vào khá sâu bên trong.
Vì xe đã bị bến dạng nên cách thoát ra chỉ có con số 0, bên ngoài cũng vì vụ tai nạn mà nhiều xe dừng lại xem xét. Đi đến có một người đàn ông lớn tuổi hỏi thăm.
“Có ai tỉnh táo không?”
“Có có, ai đó gọi người cứu con gái tôi với. Con gái tôi chảy rất nhiêu máu và đã ngất đi rồi, tôi không thoát được, cứu con gái tôi. Làm ơn anh hãy cứu con gái tôi.”
Ông Lý Khải nhanh chóng nói lớn, cầu xin người đó gọi cứu hộ và cứu thương để cứu con gái quý báu của ông…