Em...em Dần Yêu Anh Mất Rồi! - Chương 56 - Tự rơi vào bẫy
Miệng vừa cười vừa nhìn anh ta ta một lượt rồi suy tính gì đó, bước chân
người phụ nữ lúc này mới tiến lại gần, hình như anh có vẻ đã quá say
rồi. Cô ta tự tin cho rằng mình sẽ có được người này bởi chưa bao giờ
mình ra tay mà thất bại cả, có người đàn ông nào mà lại chê mỹ nhân có
thân hình nóng bỏng như thế này cơ chứ. Mà những người ở đây, toàn là
thành phần háo sắc.
Cánh tay mền mại vuốt nhẹ sống lưng của người
đàn ông, trên tay cô ta cần một ly rượu, từng câu từng chữ ngọt ngào
được thốt lên.
– Chào anh, anh có thể uống với tôi một ly được không ?
Dịch Hạo Minh lúc này đã quá say rồi, gương mặt đỏ ké nhìn lên người con
gái, đôi mắt lúc này mờ ảo nhìn mọi thứ xung quanh trong mê man. Phải
công nhận tiểu lượng của anh ta tốt thật, cứ uống hết chai này rồi đến
chai khác vậy thôi.
– Cô…Dương…Dương Nghi….là em sao ?
Hình bóng người con gái hiện ra trước mắt hắn là cô sao, thần trí anh ta lúc này lại mờ ảo tưởng người phụ nữ trước mặt là người mình yêu thương.
Nhưng mà cũng lạ, rõ ràng hôm nay cô ấy vẫn lảng tránh mình cơ mà, tại
sao bây giờ lại xuất hiện ở đây thế này.
Anh ta bây giờ làm sao
còn tâm trí để suy nghĩ những điểm lạ này cơ chứ, theo men rượu mà say
khướt rồi nên cứ nhìn thấy ai là nói nhảm vậy thôi, ánh mắt cứ vậy mà
nhìn cô gái trước mặt một cách nhu tình đến lạ thường.
Lúc này, cô ta thấy anh gọi tên như vậy mà lấy làm khó hiểu. Dương Nghi sao, cái
tên này sao giống với tên của quản lý nhân sự ở văn phòng mà cô ta đang
làm vậy chứ. Thiết nghĩ đây chắc là người này là vợ của anh ta rồi.
– Không, tôi tên là Hạ Nghi chứ không phải là Dương Nghi. Tôi muốn làm quen với anh, như vậy liệu có được không nhỉ ?
Tuy đang say và mơ màng là vậy nhưng anh ta còn có một chút tỉnh táo, bây
giờ nhìn kĩ lại thì quả thật không phải cô ấy, nhưng mà tại sao gương
mặt kia lại giống với cô ấy đến vậy, không phải giống tất cả mà chỉ có
vài nét.
– Vậy sao, mà cô đang muốn làm gì ?
Cái tên này
hình như bị điếc rồi thì phải, cô ta rõ ràng nói rõ như vậy rồi thế mà
không nghe thấy à. Thôi không sao cả, vì hắn ta giàu nên cô có thể kiên
nhẫn được mà chờ con mồi cắn câu.
– Không, tôi muốn làm gì đâu chứ, chỉ là đang muốn làm quen với anh thôi mà.
Bỗng lúc này, anh rời khỏi ghế, ghé sát vào tai cô ta mà nói nhỏ.
– Được, nhưng tối nay tôi cần cô.
Mắt Hạ Nghi lúc này bỗng mở to lên, đây là những gì mà ả muốn mà, thật
không ngờ lại dễ dàng như vậy mà không tốn công sức tý nào.
Cả đêm đó hai người cuốn lấy nhau, tuy miệng Hạo Minh cứ tưởng
người con gái dưới thân là Dương Nghi nhưng cô ta lại không để tâm chút
nào mà chỉ luôn miệng thừa nhận mình là cô gái đó cho nên anh ta vui
mừng mà hành hạ ả cả đêm mới thôi. Được anh ôm vào lòng mà ngủ, miệng Hạ Nghi lúc này nở nụ cười gian xảo vì mình đã đạt được ý nguyện, trong
đầu vương vấn câu nói của cô bạn ” Tiền của nhà nhà anh ta chắc cả đời
mày ăn tiêu cũng không hết ” , nghĩ đến đây thôi mà mãn nguyện vô cùng.
Người đàn ông lúc này bỗng trở mình mà quay về hướng của Hạ Nghi, hành động
này đã làm thức tỉnh cô ta với những suy nghĩ trong đầu mà quay trở về
hiện tại. Ngón tay cô ta không tự chủ được mà vuốt nhẹ từ ngực rồi lả
lướt đến cơ bụng săn chắc.
Cảm thấy buồn buồn, như kiểu có thứ gì
đó đang chạm vào mình nên Hạo Minh lúc này mới tỉnh dậy. Đập vào mắt hắn là hình ảnh người con gái đang mìn cười với mình, anh ta hốt hoảng ngồi dậy. Nhìn quần áo đang rải rác dưới sàn, thân mình trần trụi nên anh
ta không ngốc đến lỗi mà không biết chuyện gì đang xảy ra.
– Anh sao thế, mới sáng ra đã hốt hoảng như vậy rồi ?
Tiếng người phụ nữ vang lên, áng mắt anh ta nhìn cô với khuôn mặt khó hiểu.
– Cô là ai ?
____________________________
Thức dậy sau một đêm dài, Dương Nghi khẽ vươn vai rồi ngáp, đôi mắt có phần
mệt mỏi vì đêm qua ngủ khá muộn. Không vì vậy mà hôm qua cô không ngon
giấc khi không có tên nào đấy ở cạnh. Giờ này không biết hắn ta vẫn ở
ngoài cửa hay đã sang phòng khác mà ngủ rồi thế, mà thôi cô quan tâm làm gì chứ, cần gì phải quan tâm nhiều cho mệt.
Tầm độ 10 phút sau
Dương Nghi mới bước ra khỏi phòng của mình với trang phục công sở gọn
gàng, cô xít nữa hét toáng lên vì giật mình. Cố Vĩ Phàm cứ vậy mà nằm
dưới sàn mà ngủ một cách ngon làng như vậy, trời ạ, nhìn cảnh này sao cô thương và buồn cười như vậy cơ chứ. Cô đâu có bảo hắn nằm ngủ ở đây
đâu, có thể sang phòng khác được mà. Đôi khi Dương Nghi thật bất lực với cái tên này, thế cô cứ nói gì là nghe vậy à.
– Này, dậy đi, cả đêm qua anh nằm ở đây sao ?
Cô ngồi xuống, vừa nói vừa lay nhẹ cánh tay của hắn. Gương mặt hắn lúc này mới nhăn lại rồi từ từ mở ra nhìn ngắm cô vợ của mình mà không rời.
– Chào buổi sáng vợ yêu.
Ánh mắt dịu dàng ấy vậy mà mãi nhìn cô không ngừng khiến cô có chút gượng.
Bị ngủ ở đây có vẻ ngon giấc thật đấy, còn trưng ra cái vẻ mặt đáng yêu
như kia chứ đúng thật là hết nói nổi. Xem ra hắn ta rất thích nằm ở đây
đó chứ, Dương Nghi thầm nghĩ nếu Vĩ Phàm mà thích ngủ ở ngoài cửa như
vậy thế thì cô phải cho hắn ngủ ở đây dài dài.