Em...em Dần Yêu Anh Mất Rồi! - Chương 70 - Gặp mặt mẹ chồng
Hắn ta vẫn bộ mặt đó mà nhìn bà, mi mày hơi nhíu lại, chả phải ba mẹ hắn đang đi du lịch sao. Mà ông bà đi du lịch cũng lâu ngày thật, từ khi
chức chủ tịch được giao cho con trai xong thì ông bà liền đi luôn, muốn
tận hưởng những giây phút ngọt ngào bên nhau khi tuổi đang dần về già mà mặc kệ Cố Vĩ Phàm tất bật với công việc.
– Mẹ về nước từ khi nào thế, sao không nói cho con biết. Mà con còn tưởng mẹ quên mất đứa con này cơ chứ?
Vĩ Phàm nhàn nhạt lên tiếng, hai tay ung dung đút vào túi quần. Ba mẹ hắn
từ khi đi du lịch thì rất ít gọi về hỏi thăm hắn ra sao, số lần gọi về
chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Không hỏi thì thôi chứ tự nhiên thằng
con của bà hỏi như vậy khiến Doãn Ái không khỏi tức giận. Nếu không xem
trên báo chí thì Vĩ Phàm cứ vậy mà giấu ông bà về chuyện đã kết hôn rồi
à, không biết nó coi ông bà ra cái gì không nữa. Nếu mà đồn ra ngoài
đường đường là bố mẹ mà không biết con cái mình kết hôn từ bao giờ chả
phải quá mất mặt rồi hay sao.
– Con còn nói nữa à, có phải càng
ngày con càng coi ba mẹ mình không ra làm sao hay không. Kết hôn mà
không nói cho mẹ và ba con một tiếng, con đúng là làm mẹ tức chết mà.
Cố Vĩ Phàm ngờ ngợ đoán ra tại sao ba mẹ mình lại về nước, hóa ra là ông
bà nghe được hắn đã kết hôn. Nhưng như vậy cũng tốt vì vốn định khi nào
ông bà về thì hắn sẽ ra mắt cô luôn, được kết hôn với Dương Nghi là niềm hạnh phúc nhất đối với Vĩ Phàm. Hắn luôn quý trọng từng giây từng phút ở bên cô gái của mình vì được cô đón nhận tình cảm của mình là một điều
không mấy dễ dàng gì.
Môi mỏng khẽ cười nhưng sau đó thu hồi rất nhanh, hắn dựa lưng vào tường khoanh tay nhìn Doãn Ái.
– Chả phải do ba mẹ đi du lịch mà mãi không về hay sao, ít ra mẹ phải
khen con mới đúng vì không gọi điện làm phiền hai người chứ.
Bà ấy tức đến mức muốn bốc khói, hồi nhỏ thì không sao chứ lớn lên hắn lúc nào cũng chọc bà đến phát điên.
– Con…con dám nói như thế sao hả….à quên mất, mẹ quên là phải tìm con dâu. Không nói với con nữa.
Mải nói chuyện với con trai mà một tý nữa bà lại quên mục đích mình tới
đây. Đúng là thằng con trai nghịch tử này cố tình chọc bà để làm tốn
thời gian. Cứ đợi đó bà sẽ xử lý sau vì bây giờ có chuyện quan trọng hơn phải thực hiện.
– Cô ấy đang trên lầu, tạm thời mẹ cứ về trước đi tối nay con sẽ đưa cô ấy về ra mắt ba mẹ.
Bà ấy cũng đang định hỏi con dâu mình đang ở đâu. Về trước sao? Bà đã uổng công sang đây thì nhất định phải gặp cho bằng được.
– Không, để mẹ lên gặp con bé một chút.
Vừa nói bà vừa tiến đến cầu thang, không quên lườm Vĩ Phàm một cái vì dám
chọc tức bà. Hắn ta thấy mẹ đi lên đó thì cũng không ngăn cản mà mỉm
cười đi theo sau.
Dương Nghi lúc này cũng đã dậy, vừa rồi khi Vĩ
Phàm rời đi thì cô cũng thức giấc vì không ngủ tiếp được. Mặc trên mình
bộ váy hai dây màu vàng nhạt cô định xuống dưới sảnh mà xem có ai đến mà Cố Vĩ Phàm đi lâu như vậy rồi mà không thấy quay trở về phòng của mình.
Rời khỏi căn phòng, đi được vài bước thì cô thấy một người phụ nữ trung
niên đang đi đến, theo sau còn có Vĩ Phàm. Dương Nghi lấy làm lạ, người
này là ai mà cô chưa thấy bao giờ, nhưng nhìn kĩ lại bà ấy quả thật rất
sang trọng. Gương mặt không còn trẻ trung như thiếu nữ mà mang nét dà
dặn trưởng thành.
Bước chân bà dừng lại khi nhìn thấy cô gái phía trước, tóc được buông xõa
theo nếp sóng lơi. Gương mặt cô lúc này tuy không tô phấn đánh son nhưng sao lại xinh đẹp như vậy khiến bà không rời mắt.
– Này Vĩ Phàm, cô gái kia là ai vậy?
Hắn từ tốn trả lời.
– Không phải mẹ đang muốn biết vợ co hay sao?
Doãn Ái ngạc nhiên.
– Chả lẽ…..
Cố Vĩ Phàm gật đầu coi như là câu trả lời của mình rồi nhìn ngắm cô vợ
nhỏ. Dương Nghi thấy hai người kia nhìn mình như vậy thì không khỏi
gượng.
– Con dâu của mẹ, không ngờ con lại xinh đẹp như vậy.
Doãn Ái bỗng đi lại nắm lấy tay của cô, Dương Nghi không khỏi bất ngờ. Nghe
bà ấy nói mà cô không khỏi ngạc nhiên. Con dâu ư? Không phải đây là mẹ
của Cố Vĩ Phàm đó chứ.
– Bác..bác là?
– Bác là mẹ của Vĩ
Phàm, chắc tại con chưa bao giờ gặp bác nên không biết là phải. Do hai
vợ chồng nhà bác đi du lịch nên giờ mới về chúc phúc cho hai đứa được,
mà con không phải gọi là bác mà phải gọi là mẹ nghe chưa.
Vì lần
đầu gặp mẹ chồng nên cô vẫn còn lo lắng, mà tên kia cũng thật đáng chết
mà không bảo với cô một tiếng là mẹ đến thăm để cô còn chuẩn bị. Nhưng
nhìn bà ấy thân thiện như vậy thì phần nào nỗi lo lắng được vơi đi chút
ít, mỉm cười đáp lại.
– Dạ…
Cố Vĩ Phàm lấy tay mở cửa
phòng, ngôi nhà này ấy vậy mà trên tầng hai cùng có phòng dành cho
khách. Vĩ Phàm lên tiếng làm cho hai mẹ cô cũng tạm ngưng cuộc nói
chuyện.
– Hai người vào đây nói chuyện cho tiện.
Trong
phòng khách, hai mẹ con lần đầu gặp nhau mà nói chuyện rôn rả như người
quen đã lâu vậy. Vĩ Phàm từ lúc đến giờ ngồi ở đây mà cứ như là người vô hình, chả ai đoái hoài gì đến hắn ta. Từ lúc tới giờ thời gian ở cạnh
vợ bị mẹ mình chiếm hết rồi còn đâu.
Nói chuyện với mẹ chồng một
lúc thì Dương Nghi cũng bắt đầu hoà đồng hơn, cô cứ tượng tượng mẹ chồng là một người trì triết mình cơ chứ, đối với những người gia thế giàu có thì khi có con dâu gia cảnh như cô thì họ đã khinh ra mặt rồi. Ấy vậy
đối với Doãn Ái thì không như vậy, khi nghe cô nói lại càng thương cảm
và càng quý con dâu của mình. Đối với bà gia cảnh của con dâu không quan trọng mà quan trọng là người ấy là người yêu con trai bà thật lòng.