Em...em Dần Yêu Anh Mất Rồi! - Chương 71 - Bữa cơm gia đình
Đứng ngắm mình trong chiếc gương lớn ở phòng ngủ, Dương Nghi không khỏi
hồi hộp. Cô mặc chiếc váy trắng đến đầu gối nhìn rất tao nhã, gương mặt
được trang điểm nhẹ nhàng, tóc cứ vậy mà buông xõa tự nhiên. Không biết
cô đang nghĩ gì mà không chịu bước chân, cứ mải ngắm hình ảnh được phản
chiếu trong gương mà chìm vào những suy nghĩ.
Cố Vĩ Phàm bước
vào, nhìn cô cứ đứng thẫn thờ trong gương mà không khỏi buồn cười, vừa
nãy Dương Nghi thay đồ nên hắn ra ngoài đợi cô. Thấy lâu quá mà vợ mình
chưa bước ra cho nên Vĩ Phàm đi vào xem thử.
Hắn ta tiến lại ngần, ôm vợ từ phía sau.
– A…
– Em làm gì mà lâu vậy?
Hành động bất ngờ của Vĩ Phàm khiến cô quay về thực tại. Dương Nghi quay lại nhìn hắn ta, Vĩ Phàm từ từ bỏ tay xuống. Hắn mặc trên mình chiếc áo sơ
mi đen kết hợp với quần âu cùng màu, tuy ăn mặc đơn giản nhưng cực kì
thu hút.
– À không có gì, giờ ta đi thôi.
Tuy cô không nói nhưng nhìn sơ qua thì hắn ta biết Dương Nghi đang thoáng lo lắng vì đây là bữa ăn tối đầu tiên cùng bố mẹ chồng. Bọn họ tuy đã kí giấy kết hôn
được một gần một năm nhưng cô chưa từng gặp mặt ba mẹ Vĩ Phàm bao giờ
cả.
Dương Nghi rất chu đáo, khi nghe nghe mẹ chồng bảo vợ chồng
nhà cô tối nay sang nhà họ dùng bữa thì ngay chiều hôm đó cô đã mua quà
tặng ông bà dù biết bọn họ không nhất thiết cần mấy thứ này.
. Truyện Linh Dị
Vì Cố Vĩ Phàm đã ra ở riêng từ lâu và ông bà hay đi du lịch nên Cố gia tạm đóng cửa một thời gian, người giúp việc vẫn hay lau dọn ở đó nên lúc
nào nhà cũng được sạch sẽ.
_____________________________
Đồ ăn trên bàn lúc này đã được dọn sẵn từ bao giờ, món nào món đấy cũng
đẹp mắt, mùi thức ăn thoang thoảng đâu đây. Hai ông bà Cố lúc này đang
nôn nóng mà chờ đợi, Doãn Ái cứ đi tới đi lui nhìn ra cửa cổng. Cố An
Tường thấy vợ mình như vậy thì bật cười, có ai như bà hóng vợ chồng con
trai đến mức nôn nóng như vậy không.
– Em cứ ngồi xuống đi, cứ đi tới đi lui như vậy làm gì.
Bà ấy thở dài rồi nhìn chồng mình.
– Anh xem đã lâu như vậy rồi mà chúng nó còn chưa tới, thức ăn cũng sắp nguội mất rồi.
Ông cười khẽ rồi lắc đầu, lúc này bỗng có một chiếc xe con đang tiến vào
sân nhà. Mắt bà lúc này bỗng sáng cả lên. Định ra cửa đón vợ chồng con
trai thì bị Cố An Tường ngăn lại. Một lúc sau, người giúp việc đi vào
với khuôn mặt hớn hở.
– Phu nhân, lão gia, cậu chủ đã đến rồi ạ.
Lúc này hai vợ chồng Cố Vĩ Phàm bước vào, trên tay Dương Nghi là một hộp
quà, gồm chai rượu vang thượng hạng dành cho bố chồng và cả hoa quả mà
mẹ chồng thích ăn. Hôm nay cô phải gặng hỏi mãi thì Vĩ Phàm mới tiết lộ
cho đôi chút.
– Ba, mẹ.
– Cháu chào hai bác ạ, dạ cháu có chút quà tặng hai bác.
Hai vợ chồng đồng loạt lên tiếng, hai ông bà tươi cười vui mừng. Cố An
Tường nhìn Dương Nghi một lúc, chắc cô gái này là con dâu của ông, ông
ấy hài lòng khẽ gật đầu.
– Trời ơi tụi con đến là ba mẹ vui lắm rồi đâu cần quà cáp làm gì. Mà
Tiểu Nghi này, mẹ đã dặn con là đừng gọi bọn ta là bác cơ mà, phải gọi
là ba mẹ nghe chưa.
Cô có chút gượng ngùng.
– Dạ…thưa mẹ.
Doãn Ái bật cười thành tiếng, trông bộ dạng con bé khá đáng yêu đó chứ. Cố
Vĩ Phàm lúc này bỗng ôm lấy vợ mình. Ba mẹ hắn cũng thật là, cứ làm cho
cô vợ nhỏ của mình mất tự nhiên.
– Mẹ, là do cô ấy chưa quen cách xưng hô này thôi. Dần dần cô ấy sẽ quen nên mẹ đừng bắt ép.
– Được rồi, hai đứa ngồi xuống đây.
Bà cũng phải lắc đầu trước câu nói của con trai, thằng con của bà sơ hở tý là lại bênh vợ của mình. Chắc mấy bữa nữa thằng bé lại đội vợ lên đầu
mất thôi. Nhưng những điều này khiến bà cảm thấy khá hài lòng, biết yêu
chiều và bênh vợ như thế là tốt.
Bữa cơm hôm nay thật đầm ấm, như một gia đình hạnh phúc. Cố An Tường ngồi chính giữa bàn ăn, bên tay
trái là Doãn Ái đang ngồi một mình mải nhìn những thứ đang diễn ra trước mặt, thằng con của bà từ lúc ngồi ăn tới giờ sơ hở tý là gắp đồ ăn cho
vợ. Hừ cũng thật là, tuy là mẹ của nó thật đấy mà từ nãy tới giờ nó coi
bà là người vô hình hay gì mà không thấy chủ động gắp cho bà một miếng
gì cả.
Phía bên phải, Dương Nghi đang bối rối bởi đồ ăn cứ liên
tục được gắp vào bát của mình. Cô ăn không được tự nhiên cho lắm, khẽ
lườm chồng mình một cái nhưng hình Cố Vĩ Phàm hình như chả quan tâm ánh
mắt của cô mà cứ thế gắp lia lịa.
– Anh không cần gắp cho em như vậy đâu. Mẹ ơi, mẹ thử ăn miếng thịt kho này đi ngon lắm ạ.
Doãn Ái gật đầu, đúng là con dâu của bà có khác ai như đứa nào kia coi bà như người vô hình.
– Cảm ơn con, con đúng là chu đáo chứ không giống thằng nhóc nào đó.
Cố Vĩ Phàm thừa biết mẹ mình đang nói đến ai nên đáp lời.
– Con gắp cho vợ mình thì đâu có sai, mẹ không cần con gắp thì chả phải là có ba làm hộ con sao?
Hắn lại làm cho bà phải tức điên lên đây mà. Cố An Tường nghe vậy thì cười
lớn, chưa bao giờ ông thấy bữa ăn nào vui vẻ như hôm nay. Ông cũng thử
gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát của bà.
– Nào để anh gắp cho em.
– Thôi không cần đâu, anh cứ ăn đi.
Lần này lại đến lượt vợ chồng nhà cô mỉm cười, vì ông bà khá hòa đồng nên cô cũng dần quen và không lo lắng như lúc đầu.
Ăn tối xong thì mọi người cũng phòng khách để tráng miệng và uống trà.
Dương Nghi gọt vỏ táo rồi xếp ra đĩa, tiếng ti vi vang lên nhưng cuộc
trò chuyện của mọi người hình như rất to cho lên tai của cô cứ nghe thấy tiếng nói và tiếng ti vi xen lẫn nhau tạo ra âm thanh ù ù.
– Nào con cứ để ở đây đi, gọt như vậy là đủ rồi. Lại đây mẹ có chuyện cần nói với hai đứa
Bà khẽ bảo con dâu, cô gật đầu rồi ngưng tay.