Em Và Anh Không Có Chúng Ta - Kiều Uyển Nhi - Chương 62: Sự thật?
“Rõ ràng tôi và cậu của trước kia đã rất vui vẻ với nhau mà?”
“Vui vẻ? mày nghĩ t có thể vui vẻ khi ở cùng với mày sao?”
Tuyết Nhi nghe đến đây, nước mắt không kìm được nữa mà cứ thế đua nhau chảy xuống. Cô không hiểu mình đã làm gì khiến Phương Ly lại cay nghiệt với mình như vậy. Rõ ràng trước kia cô và Phương Ly luôn vui vẻ, thân thiết với nhau, vậy mà…
“Mày thật ngây thơ, sống bao nhiêu năm như vậy mà cũng không biết. Ngay cả thân phận mình như thế nào mày còn không rõ, mẹ mày chết vì sao mày cũng chẳng hay. Đúng là con mọt sách”
Đối với Tuyết Nhi cô mẹ chính là một điểm yếu chỉ cần nhắc đến mẹ là cô không thể kìm được nước mắt. Nhưng sự thật gì chứ, chẳng phải mẹ cô mất là do tai nạn hay sao? Sự thật về thân phận của Tuyết Nhi, cô thì có thân phận gì chứ?
“Chẳng phải mẹ tôi chết là do tai nạn hay sao? Còn tôi thì có thân phận gì chứ?”
“Đối với cô thì mẹ cô luôn đúng, là tất cả, là lẽ sống nhưng cô nào có hay mẹ cô đã làm những gì” nói đến đây ả ta cười phá lên.
“Cũng chẳng phải tự nhiên cha cô lại đối xử với cô như vậy”
“Ý cô là sao?”
“Haizzz…đúng là con mọt sách nói vậy mà vẫn chưa hiểu được vấn đề. Vậy để tao nói thẳng cho mày hay. Một câu nói giải quyết hai vấn đề luôn nhé”
Tuyết Nhi khẽ lên tiếng “Ừm”
“Mẹ mày đi ngoại tình rồi có mày. Mày vốn không phải người cùng dòng máu với cha, đáng ra ông ta phải đuổi mày ra khỏi nhà từ lâu rồi. Nhưng vì ngày đó, khi ông ta phát hiện ra sự thật rồi đánh mẹ mày rồi từ đó mày thành đứa trẻ mồ côi mẹ. Ông ta giữ lại mày chẳng qua là vì cảm thấy áy náy mà thôi”
“Không…không…không thể nào đó không phải sự thật, mày…là mày bịa đặt để xúc phạm mẹ tao” nói đến đây Tuyết Nhi tức giận mà trừng mắt nhìn Phương Ly
“Còn nữa tao vẫn chưa nói xong mà” nói xong Phương Ly đến lại gần mà lau giọt nước mắt trên mặt Tuyết Nhi. Rồi mạnh tay vả Tuyết Nhi một cái
Sự đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần khiến Tuyết Nhi cô chỉ biết khóc nghẹn, mọi thứ trước mắt cô như sụp đổ.
“Mày còn dám trừng mắt với tao? Thôi nể tình tao với mày là “bạn thân” để t ao kể nốt cho mày nghe mọi chuyện nhé”
Trong cuống họng nghẹn ngào khiến Tuyết Nhi cô chẳng thể lên tiếng
“Thật ra người mà mẹ mày ngoại tình là cha tao, Ông ta biết sự xuất hiện của mày, nhưng không nhận mày về vì mày chính là một rắc rối của Nhà họ Hoàng chúng tao. Đáng ra mày phải bị mẹ con tai bài trừ từ lâu. Nhưng vì kế hoạch của mẹ con tao luôn bị ông ấy phát hiền rồi ngăn cấm nên mày mới được sống sót đến bây giờ”
“…”
“Đáng ra mày phải cảm ơn cha tao vì đã cho mày tồn tại trên cõi đời này thêm cả chục năm ấy chứ”
“…”
“Nhưng mà chắc điều này là không thể rồi vì sau hôm nay mày đã không còn là người của thế giới này nữa”
“…” Tuyết Nhi bây giờ chẳng còn nghe nổi một chữ nào nữa. Đối với cô từng câu nói bây giờ giống như gió thổi chẳng lọt tai tí nào. Cô cứ ngẩn người ra chẳng còn chút quan tâm đến sự đời, đầu óc trống rỗng, đôi mắt nhìn vô định.
“Trước giờ cái gì mày cũng hơn tao, người mà t thích cũng thích mày. Mày vốn chỉ là con ngoài giá thú vậy mà lại hơn tao nhiều thứ đến vậy.”
Phương Ly giống như đang độc thoại vậy
“Mày có biết từ lúc Tử Hào gặp mày anh ấy đã không còn quan tâm đến tao, lúc nào cũng ngẩn người mà nghĩ đến mày, đêm ngủ mơ cũng nhắc tên mày. Mày nói đi tại sao? Roc ràng tao mới là người bên cạnh và yêu thương anh ấy cơ mà?” Phương Ly vừa nói vừa lay mạnh người Tuyết Nhi, nước mắt Phương Ly giàn dụa.
“Mày nói gì đi chứ?”
Tuyết Nhi cô thì biết nói gì bây giờ chứ. Cô của bây giờ chẳng biết phải làm gì nữa rồi, nghe xong sự thật cô chỉ có thể ngồi đó ngẩn người đôi lúc thì rơi vài giọt nước mắt. Mọi thứ trước mắt Tuyết Nhi cô như sụp đổ, mọi niềm tin, niềm kính trọng với cha mẹ bỗng cũng hoá tro tàn. Cô bây giờ không biết nên trách hay thương cha, không biết nên hận hay yêu mẹ. Và cũng chẳng biết nên đối xử thế nào với Phương Ly vì nếu nói đúng ra cô với Phương Ly chính là chị em cùng cha khác mẹ.