Em Muốn An Táng Cùng Anh - Chương 7 - Chương 7: Váy cưới
Từ sau đêm đó anh với tôi chính thức trở thành người yêu. Anh đưa tôi đi khắp nước Ý xinh đẹp. Tôi hay mua hoa về cắm cho anh, anh cũng đã dần
chấp nhận nó. Hoa Lan hồ điệp tượng trưng những điều tốt đẹp, tốt đẹp
nhất là anh!
– Sao giờ này em còn chưa ngủ? – Cẩn Mạch bước ra
từ phòng tắm. Trên người chỉ choàng mỗi cái khăn ngay hông. Tôi xấu hổ
quay đi:
– Em chưa nhìn thấy đâu, anh đi mặc đồ vào đi!
Anh rất biết trêu gẹo người khác đặc biệt là tôi:
– Cũng có phải lần đầu thấy đâu?
Anh ghé sát tai thì thầm. Tôi đẩy anh ra:
– Ngày mai anh có việc bận gì không? Đi mua sắm với em, anh còn chưa có áo tết nữa kia kìa.
Anh chau mày:
– Mai anh lại có cuộc họp cuối năm, anh đi cùng Tân Hướng được không?
Tôi phồng má cau có, giận dỗi oán trách:
– Hứ, một năm có một cái tết à, mà mì thịt dê không đi sắm tết với em. Người ta buồn.
Đúng là chưa từng thấy bộ mặt giận dỗi của tôi anh mới đầu hơi lúng túng sau đó ôm tôi vào lòng xoa xoa đầu dỗ ngọt:
– Anh sai rồi, mai anh sẽ cố họp ra sớm để đi cùng với bé Tang nhé, yêu lắm cơ.
Tôi chết chìm trong cái ôm đấy, rồi ngủ thiếp đi. Anh thấy tôi say giấc
liền nhẹ nhàng đặt đầu tôi xuống gối, đắp chăn cẩn thận, thơm nhẹ lên
trán tôi âu yếm.
– Ngủ ngon nhé cục cưng!
Sau đó anh lại
ra bàn làm việc sử lí nốt đống văn kiện còn lại. Sáng hôm sau, tôi tỉnh
dậy mơ mơ hồ hồ với lấy điện thoại để xem giờ như một thói quen. Thấy
còn sớm định ngủ tiếp thì nhận ra tôi trễ giờ rồi. Tối qua tôi định dậy
sớm để làm cho anh một hộp cơm ” Tình yêu “, chỉ không nghĩ bản thân ngủ quên trời đất. Làm vội cái mặt cười bằng thức ăn, xịt nước sốt rồi chạy đi thay quần áo.
Mãi sau mới vội vội vàng vàng chạy tới công
ty. Tân Hướng định đi đón sếp thì thấy tôi bên kia đường. Anh Hướng thò
đầu ra vẫy tay về hướng tôi.
– Cô Tang, bên này tôi đưa cô đi!
Tôi chạy vội lên xe, yên vị ngồi ghế sau.
– Trùng hợp thật, tôi định đưa sếp Tề đi lấy xe, họ bảo sửa xong rồi. Không ngờ lại tình cờ gặp cô ở đây.
– Làm phiền anh rồi!
– Không phiền, sếp kêu tôi cô muốn đi đâu thì cứ đưa cô đi.
Tân Hướng nhún vai:
– Sếp nhà tôi chưa bao giờ đặc biệt quan tâm ngươi khác đến vậy, cô là người đầu tiên.
Tôi cười ngại, người đầu tiên tức là mối tình đầu của anh là tôi, tôi cũng
vậy. Anh ấy chưa từng dành đãi ngộ này cho kẻ thứ hai. Tới nơi, tôi cùng Tân Hướng ngồi đợi một lát, qua 9 giờ sáng mới thấy anh đi ra. Vừa nhìn thấy tôi đã chạy tới.
– Em đến khi nào vậy, sao lại ngồi ngoài này nóng chết cục cưng rồi!
Tôi tiếp lời:
– Hông có em không có náo xíu nào hết, anh xem xem em mang cơm đến cho anh nè.
Tân Hướng tự dưng xen vào:
– Sếp Tề yêu dấu em đang nóng nè, sao anh không hỏi em mà chỉ hỏi mỗi cô Tang vậy?
Anh đang định nói gì đó thì ngập ngừng, sau lại quở trách anh Hướng:
– Cậu vừa gọi cục cưng của tôi là gì?
– Từ khi nào hai người xưng hô thân mật vậy?
Tôi nắm lấy tay anh đưa lên cho anh Tân Hướng xem, mỉm cười nói:
– Chúng tôi yêu nhau rồi!
Anh ấy hoá đá, không tin vào điều vừa nghe thấy. Tôi cùng Cẩn Mạch đi ra sảnh. Đúng lúc đó thì anh Lâm gọi lại từ đằng sau:
– Lão Tề, tôi có chút thắc mắc về điều anh vừa đề cập trong cuộc họp.
Cẩn Mạch lộ rõ vẻ khó chịu:
– Chúng ta có thể bàn sau được không, hiện giờ tôi đang có việc.
Khí chất của Lão Lâm phải một chín một mười với Cẩn Mạch. Tôi từng nghe Tân Hướng kể. Anh Lâm đã từng bị gia đình ruồng bỏ sau đó bỏ vào cô nhi
viện chỉ vì lí do anh ấy là con riêng. Nên lão Lâm từ nhỏ đã ít nói, lầm lì Cẩn Mạch có chút dè chừng anh ta. Nhưng Cẩn Mạch chưa bao giờ mất đi sự tin tưởng với anh ấy, lão Lâm từng phụ giúp anh chinh chiến trên
nhiều thương trường và luôn dành chiến thắng.
Tôi chào hỏi qua loa với anh Lâm. Lão Lâm nhìn tôi một lướt từ đầu tới chân, rồi quay sang hỏi Cẩn Mạch:
– Bạn gái cậu?
Anh gật đầu. Lão Lâm cười cười:
– Thanh sắt cũng có ngày nở hoa à?
Cẩn Mạch cau có:
– Tôi nghe nói anh cũng vừa có bạn gái vừa hay đưa cô ấy tới nhà chúng tôi!
– Tôi sẽ về hỏi cô ấy!
Lão Lâm cũng không làm phiền nữa rời đi. Tôi cùng anh ra xe. Tân Hướng dù đang rất sốc nhưng vẫn tập trung lái xe cho bọn tôi.
– Lão đại chúng ta tới chỗ sửa xe trước, họ nói đã sửa xong rồi.
Anh quay qua tôi hỏi ý kiến:
– Cục cưng thấy chúng ta nên đi đâu trước?
Tôi nhéo má anh:
– Chúng ta đi lấy xe trước, rồi đi mua sắm tới tối luôn được không?
– Nghe em hết!
Chúng tôi không ngại thì người ngại sẽ là người khác. Tân Hướng bĩu môi, khó chịu:
– Hai người kia trật tự đi nếu không ta sẽ không tập trung lái xe được.
Tới nơi, tôi đứng ngoài đợi anh ra. Anh ngồi trên một con xe màu đen thiết
kế cổ điển. Nhìn phát là biết chiếc xe này rất đắt đỏ. Tôi lên xe thì
đột nhiên có cảm giác khác thường. Tôi bị say xe nhẹ, vốn không quen đi
xe lạ. Mấy nay ngồi quen xe Tân Hướng rồi, sợ xảy ra sự cố trên xe.
Anh nhận thấy mặt tôi tái mét liền kéo tôi ra khỏi xe:
– Anh thấy em không khoẻ, không đi quen sao?
Nãy giờ đi đã được nửa đường, xung quanh toàn xe cộ. Anh đưa tôi vào ven đường, rồi táp xe vô. Tân Hướng đi sau cũng dừng lại:
– Tiểu cô nương à cô lại làm sao vậy? – Tân Hướng hỏi.
Anh lườm Tân Hướng, ngồi xuống cạnh tôi:
– Em không sao chứ? Anh thấy mặt em tái mét.
– Không sao em đi xe Tân Hướng quen rồi sang xe của anh nên có chút say. Đừng để vì em mà làm trễ giờ, chúng ta nên đi thôi.
Tôi định đứng dậy thì bị anh bắt ngồi xuống. Anh quay qua nhìn Tân Hướng:
– Cậu đổi xe với tôi đi, không phải một lúc mà là mãi mãi.
Tân Hướng lại gặp phải một cú sốc còn lớn hơn hồi nãy:
– Ôi mẹ ơi, sếp làm sao vậy? Đổi con Rolls-Royce Phantom để lấy Mercedes-Benz C?
Tôi không am hiểu các dòng xe nên chỉ vội vàng muốn đi nhanh.
– Không phải phức tạp thế, em qua xe anh ấy ngồi là được.
Anh nhìn Tân Hướng thứ lỗi ném vào tay Tân Hướng chìa khoá, rồi dật lấy chìa khóa xe Tân Hướng, kéo tôi lên xe.
Tân Hướng ngẩn người ra một chút, rồi vội vã đuổi theo xe anh.
Đến trung tâm mua sắm, anh dắt tay tôi đi mua hết cái này đến cái nọ. Tôi đề nghị mình xách hộ Tân Hướng nhưng anh không cho.
– Em sức yếu như vậy cứ để cậu ta cầm, em còn muốn mua gì nữa không, anh đưa em đi.
Thôi nếu như mà Cẩn Mạch đã nói vậy thì Tân Hướng chịu khổ chút vậy. Đi qua
một khu váy cưới, tôi dừng chân lại một chút ngắm nghía chiếc váy được
trưng ở vị trí trung tâm.
– Em thích à?
Tôi gật gật, tôi rất thích nhưng… Tôi đã không còn cơ hội được mặc nó nữa rồi.
– Anh mua cho em!
– Anh hâm à? Mua làm gì?
– Anh mua trước, một ngày nào đó anh sẽ cưới em!
Tôi khựng lại một chút, ánh mắt có chút buồn nhìn anh, miệng định nói ra sự thật thì Tân Hướng chạy tới.
– Sếp sếp, bên ki có đồ khuyến mãi kìa.
Tôi bị gián đoạn cũng không nói nữa:
– Cậu thấy tôi là người sẽ đi mua đồ khuyến mãi sao?
Tôi chen vào:
– Đi thôi vừa hay tiết kiệm một chút cho nhà mình!
Tới khi ra về, tôi ngồi trên xe im lặng không nói lời nào. Anh nhận thấy tôi có tâm sự, muốn ngay lập tức chia sẻ cho anh:
– Em có tâm sự gì sao?
– Không có gì! Chỉ là em thấy mua nhiều đồ tốn kém quá, thế mà em còn đòi tiết kiệm tiền cho anh.
– Có vậy thôi?
– Ừm
– Tiền anh làm ra không dễ, nhưng anh cũng không phải người keo kiệt, chỉ cần là thứ em thích thì có bán cả công ty anh cũng sẽ mua cho em.
Người ấm áp như vậy sao tôi có thể vì phiền muộn của mình mà ảnh hưởng tới anh.
Anh dừng lại chút, cười ấm áp:
– Sau này, có gì cũng không được giấu trong lòng phải nói với anh, điều anh có thể làm được thì nhất định sẽ làm cho em.
– Anh thật tốt!
– Anh chỉ tốt với em thôi!
– Em biết hết rồi, anh khỏi phải dấu. Tân Hướng kể em nghe anh xây cô nhi viện cưu mang trẻ em, lại còn muốn giải cứu các cô gái mại *** bị bắt
nữa chứ. Người tốt như anh không có người thứ hai.
– Tân Hướng cậu ta lại ba hoa chuyện phiếm với em rồi à?
– Không có em tự hỏi. Đừng trách anh ấy.
Tới hôm giao thừa, tôi, anh, Tân Hướng đã có mặt tại nhà anh từ sớm. Tôi
làm vài món Tết ngon ngon đãi mọi người. Sắp tới giờ trưa anh Lâm với
chị nhà anh ấy tới tay xách nách mang nhiều quà cáp. Lúc chị nhà anh ấy
bước vào tôi mới biết trái đất tròn thật.
Người chị ấy chính là
chị Hạ Vãn Niên, là đàn chị đã từng nói về ước mơ Thụy Sĩ cho tôi nghe
thời cao trung. Chị ấy có mái tóc nâu hạt dẻ xoăn nhẹ, nét mặt hài hoà
dáng người mảnh khảnh. Khí chất bất phàm.
Chị cũng nhận ra tôi, tôi nhớ ngày đó chị nói thích một bạn cùng lớp. Ra người bạn ấy là anh Lâm.
– Hai người tới rồi lại đây, bánh gạo nếp tiểu Tang làm ngon lắm. – Tân Hướng gọi.
Sẵn tiện gặp lại người quen tôi hàn huyên với chị vài ba câu. Chị vẫn dịu
dàng như ngày trước. Được một lúc Tân Hướng ra gọi chúng tôi vào.
Hôm nay có thịt kho, năm bát mì gạo, bánh gạo nếp, chả giò, trái cây và
rượu riêng tôi thì uống sữa đậu. Chị Hạ định mời tôi chút rượu thì nhớ
ra gì đó, rụt tay lại luống cuống nhìn tôi. Tôi ra hiệu cho chị, mỉm
cười để chị tiếp tục. Tối đó mọi người ăn xong còn rủ nhau ca hát. Anh
bị lôi kéo lên hát một bài, bí quá chọn đại một bài cái kết hát dở ẹc.
Cậu Lâm thấy bất bình cho lỗ tai mọi người nên xung phong hát. Mọi người
đều chơi rất vui vẻ vào tối đó. Sắp tới thời khác giao thừa. Ở Ý người
ta không đón Tết âm nên khoảng khắc giao thừa lại không thể xem pháo
hoa.
Lúc đó sắp giờ đi ngủ, tôi gọi cho ba mẹ đang ở Trung Quốc
đón Tết, vừa hay có tiếng pháo hoa ở đầu bên kia. Tôi biết Cẩn Mạch sẽ
có lúc nhớ nhà nên kêu anh ấy lại gần nghe chung. Tai áp tai gián tiếp.
Tiếng pháo hoa nổ bên tai tôi cứ ngỡ như chi ở trong điện thoại.
Nhìn ra ngoài ban công thì thấy một loạt đốm sáng bay vút lên trời nổ đuỳnh
đoàng, hoà trong tiếng reo hò của người dân có người còn lấy máy ảnh ra
quay chụp lại. Vài người thắc mặc hỏi:
– Hôm nay ngày gì mà người ta bắn pháo hoa ấy nhỉ?
Một người khác thỏ thẻ trả lời:
– Hình như nay Tết âm thì phải, pháo hoa bắn lên từ nóc toà nhà phía trung tâm. Hẳn là người rất có tiền đã yêu cầu.
Tôi nghe thấy lời họ nói, tâm trạng phấn khích quên mất cả việc tắt điện thoại vội hỏi:
– Là anh làm đúng không?
Anh cười cười.
Khỏi nói cũng biết, tôi lao vào vòng tay anh, dụi đầu vào ngực.
– Anh làm em cảm động quá!
– Chút chuyện này mà anh có thể không làm sao?
Tôi áp hai tay vào mặt anh hôn lấy hôn để.
– Em chỉ thơm mà thôi? – Anh thất vọng.
Tôi biết anh đang nghĩ gì nhưng vẫn ra vẻ không biết.
– Thế anh còn muốn gì nữa?
Hai vị phụ huynh bên kia đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn hét qua điện thoại, bố là nhiệt tình nhất:
– Tang Phong Miên con đang làm gì vậy hả?