Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh - Tác giả: Ma Ma - Chương 2
Một giọng nói nghe có vẻ rất thờ ơ vang lên phia sau An Tĩnh, chất giọng rất hay và êm tai, trầm trầm đầu sức hút. Lời chào nghe thiếu cung kính mà it nhiều có bất cần.
An Tĩnh vẫn chưa về chỗ ngồi bất giác quay đầu nhìn phía sau.
Cậu ta mang tai nghe màu đen, ba lô đeo lệch, mặc đồng phục chỉnh tề, nhưng không cài khuy cổ, để lộ làn da trắng trẻo.
Bên dưới chiếc mũ lưỡi trai màu đen là mái tóc đen rậm dày bị che khuất. Đôi mắt đen láy, sống mũi cao, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Dáng người cao gầy đứng trước cửa, một tay thư thái đút vào túi áo, tay còn lại giơ lên chào cô giáo.
An Tĩnh quay người lại tiếp tục đi về chỗ ngồi.
Phòng học đã ngồi kín bốn mươi lăm học sinh, khoảng trống giữa các bàn không lớn lắm, An Tĩnh bước đi hết sức cẩn thận, cố gắng không chạm vào bàn của bạ khác.
Mắt cô nhìn đường dưới chân, nhưng trong đầu thì nghĩ.
Ồ. Người này rất nổi tiếng hồi học lớp mười.
Cô nghĩ, chắc chẳng ai không biết cậu ta.
Quả là như vậy, sau khi cậu ta xuất hiện, các bạn nữ trong lớp bắt đầu thì thầm to nhỏ, khuôn mặt không kìm được vẻ phấn khích.
“Trần Thuật, bây giờ mấy giờ rồi mà còn chào buổi sáng.”
Cô Lý nhìn đồng hồ đeo tay nghiêm mặt ra vẻ nghiêm khắc,”Còn nữa, vào lớp học không được phép đội mũ, đã nói mấy lần rồi.”
Trần Thuật vô tình liếc nhìn bóng hình gầy guộc trước mắt, quay sang nhìn cô Lý, đưa tay bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống với vẻ vô tội, giải thích bằng giọng hơi cợt nhã: ” Tại em sợ trời mưa.”
Sau khi bỏ mũ, câu ya vuốt mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng.
“Sợ trời mưa thì mang ô, lần sau tới sớm một chút, lần nào cũng gần sát giờ không sợ muộn sao?” Cô Lý xua tay, chỉ về phía bàn cuối,”Đi đi, đi đi, mau về chỗ ngồi.”
Trần Thuật nổi danh khắp trong ngoài trường, trước đó học lớp 10-A1 cũng chính là lớp cô Lý đã dạy.
Cô Lý vừa yêu lại vừa ghét cậu ta.
Yêu là bởi vì cậu ta luôn đứng trong top ba toàn khối, có thể nói là học sinh xuất sắc toàn diện, không hề học lệch, khiến cô chủ nhiệm được dịp nở mày nở mặt trước các bạn đồng nghiệp cùng khối. Lần này thi vào lớp mười một câu ta cũng đứng thứ hai toàn khối.
Còn ghét, cũng chỉ về chuyện học hành mà thôi.
Có lẽ Trần Thuật học theo kiểu thiên tài, cái gì cũng rất giỏi nhưng chẳng khi nào tỏ vẻ như chăm chỉ học hành. Trong giờ học cậu ta không chăm chú nghe giảng, thích ngủ thì ngủ, thích chơi điện thoại thì chơi.
Nhưng biết sao đây, người ta vẫn đạt điểm cao mỗi lúc thi cử.
“Cô Lý, em ngồi đâu ạ?”
Trần Thuật bỏ tai nghe xuống, nhìn xung quanh một lúc.
“Cạnh An Nguyệt.” Cô Lý lướt nhìn sơ đồ chỗ ngồi rồi nói.
Trần Thuật không nhúc nhích.
Cô Lý nhận ra cậu ta không biết An Nguyệt là ai, đành giơ tay lên chỉ kèm lời giải thích:”Ngay trước Hứa Gia Nghiệp, đằng trước có chỗ trống.”
“Này, người anh em, ở đây.” Hứa Gia Nghiệp ngồi bàn cuối, giơ tay vẫy vẫy chỉ chỗ cho cậu ta.
Trần Thuật nhìn thấy, nhếch mép cười, bước thật nhanh về phía cậu bạn. Nhìn từ xa, cậu ta thấy ngay trước mặt mình chính là cô gái vừa đi lướt qua, vóc người nhỏ nhắn mảnh mai mai, tóc mái che hết đôi mắt.
Trần Thuật nhìn mật lúc rồi thơ ơ nhìn sang chỗ khác, đi về phía trước.
Sách giáo khoa được phát sẵn trên bàn, một chồng dày và nặng như đá. An Tĩnh sắp xếp dùng cho tiết một, nhân tiện viết tên mình lên từng cuốn sách.
Khoảnh khắc cô cầm bút lên, khóe mắt vô tình liếc thấy đôi dày bóng đá hàng hiệu của Trần Thuật.
Góc áo đồng phục của cậu ta thoáng chạm qua mép bàn của An Tĩnh, gợn lên một làn sóng nhỏ, lại như không một dấu vết.
Một làn gió thổi qua.
Người phía sau đã ngồi vào chỗ.
An Tĩnh tiếp tục viết tên lên từng cuốn sách, nét bút mực đen đẹp đẽ trên trang sách trắng.
Trần Thuật vừa ngồi xuống Hứa Gia Nghiệp ở phía sau đã nong lòng vỗ vai câu ta, giơ ngón cái ra,”A Thuật, ông gấu thật đấy, ngày đầu tiên đi học mà suýt đến muộn.”
Trần Thuật chưa kịp nói, Châu Tề ngồi cách một lối đi đã chen vào:”Ha ha, rõ ràng là tối qua A Thuật ngủ muộn, nói đi, có phải lại nói chuyện điện thoại suốt đêm với hoa khôi trước đây của chúng ta không?”
Tống Tư nghe thấy liền đưa đôi mặt nhìn người anh em mình, cười rất gian tà.
Ba đôi mắt đều đổ dồn về phía Trần Thuật.
Trần Thuật bỏ cặp sách xuống, thản nhiên chỉnh lại dây diện thoại của mình, quay người cau mày nói:”Nói linh tinh gì thế?”
Ngón tay của cậu ta rất dài, bàn tay với các đốt xương rõ ràng quấn lấy dây tai nghe, cuối cùng cuộn lại một cách cẩu thả rồi nhét vào cặp sách.
Hành động không từ chối cũng không thừa nhận ấy khiến ba câu jbaj càng nổi hứng.
Tống Tư ngồi thẳng người dậy, khoắc vai Trần Thuật,” Đúng vậy sao thật vậy à?”
Châu Tề cũng biết chuyện này, khẽ nhếch mắt:”Làm khó Hạ Tâm Vũ rồi. Theo đuổi cả học kỳ không được, lẽ naog nghỉ hè đã ra tguyeetj chiêu tất thắng nào rồi?”
Tống Tư, Hứa Gia Nghiệp và Trần Thuật trước đâ học cùng lớp 10-A1, Châu Tề học lớp 10-A6.
Châu Tề quen họ khi cùng chơi bóng rổ, chơi mãi chơi mãi cuối cùng trở thành anh em thân thiết, hơn thế, thành tích học tập của cậu ta cũng không tệ, học kỳ này cũng thi được vào lớp A1, anh em ai nấy đều vui mừng.
Còn hoa khôi mà Tống Tư nói là lớp phó văn nghệ của lớp 10-A1, Hạ Tâm Vũ, sở trường là nhảy múa dáng người cao ráo, chân tay dài đặc biệt là đôi chân, vừa thẳng vừa thon thả.
Lần này hình như cô nàng thi không tốt, bị phân vào lớp A2.
Trước đây Tống Tư cũng có chút tình ý với cô nàng, chỉ điều trong mắt người ta lúc nào cũng chỉ có mình Trần Thuật, thế nên Tống Tư thà để mắt cô gái khác.
Trần Thuật nghe các bạn nói càng linh tinh, lũ ấy mới day day trán giải thích:”Nói linh tinh gì vậy, tối qua mải xem bóng rổ, sáng nay suýt không dậy nổi.”
Cậu ta vò đầu bức tai đầy bực dọc, không ngủ đu giấc khiến Trần Thuật hơi bực, khuôn mặt cáu kỉnh.
Tống Tư phì cười,”Chán thế tôi còn tưởng có chuyện gì cơ.”
Hứa Gia Nghiệp cúi đầu chơi PSP, bĩu môi nói:”A Thuật, ông quá lãng phí gái xinh của Minh Đức đấy.”
Những người ở độ tuổi như họ, mấy ai chưa trải qua vài cuộc tình, thời lớp mười ai chẳng cặp kè với một, hai cô gái, lúc đưa ra ngoài cũng có chút thể diện.
Bạn gái dịu dàng e ấp, chẳng khác nào một đóa hoa vậy, đẹp biết bao.
Nhưng Trần Thuật không cần, cậu ta thậm chí còn chẳng liếc nhìn.
Ngày còn học lớp mười, ngăn bàn cậu ta lúc nào cũng chất đầy thư tình, thậm chí còn có người tỏ tình trước mặt, Trần Thuật trước sau bày ra giọng điệu của con ngoan trò giỏi đáp rằng bạn ơi, bây giờ mình chỉ muốn chú tâm học hành, không suy nghĩ tới những chuyện khác.
Khi ấy, Châu Tề còn đùa rằng nếu ông là học sinh thì ông còn xem bóng rổ cái nỗi gì, chơi game cái nỗi gì, hút thuốc cái nỗi gì.
Mấy người anh em lúc ngồi với nhau đều xúm lại nói xấu Trần Thuật là đồ lưu manh giả danh nho nhã, kiếm đủ cớ này cớ khác để từ chối con gái nhà người ta.
Nhưng nói Trần Thuật là học sinh ngoan cũng chẳng sai, người ta đứng đầu toàn khối không biết bao nhiêu lần rồi.
Khi ấy Tống Tư còn hỏi một câu vô cùng ngốc nghếch.
“Rốt cuộc ông thích kiểu con gái như thế nào?”
Trần Thuật chán ngấy vì sự quấy rầy của cậu ta nên buông một câu: “Dáng đẹp mặt xinh.”
“Tôi xin, Hạ Tâm Vũ chưa đủ xinh sao, dáng chưa đủ đẹp sao.”
Khi ấy Trần Thuật nhớ lại, lạnh lùng nói:”Tạm được thôi.”
Tống Tư suýt nữa thì hộc máu miệng, được, người ta yêu cầu cao, chính là muốn tìm tiên nữ.
vì thế nên mới có câu nói Trần Thuật đang lãng phí gái xinh của Minh Đức.
Trần Thuật lười biếng dựa vào ghế, tùy ý lấy một cuốn sách trên bàn học, lật mấy trang rồi hỏi:”Tiết đầu tiên sáng nay là môn gì?”
Hứa Gia Nghiệp:”Không biết.”
Châu Tề:”Không biết.”
Tống Tư lắc đầu:”Đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết đâu.”
Trần Thuật cau mày:”Hứ, cần các ông để làm gì?”
“Hi, tôi không biết, nhưng tôi có thể hỏi mà.” Tống Tư đảo mắt, ghé sát về phía trước, đập tay vào tựa ghế của người phía trước mặt:”Người đẹp ơi, người đẹp ơi.”
An Nguyệt nghe thấy tiếng động liền quay người lại, nheo mắt, tiện tay vuốt một lọn tóc lòa xòa xuống bên tai.
Cô đang chép thời khóa biểu, bạn nam bên cạnh và mấy người phía sau nói chuyện không hề nhỏ, cô đều nghe thấy cả.
Tống Tư thấy cô quay đầu, giọng nói càng dịu dàng hơn, để lộ vẻ mặt nghiêm túc nhất trong từng ấy năm cậu ta sống trên đời và hỏi:”Bạn ơi, cho mình hỏi tiết đầu tiên là tiết gì?”
An Nguyệt nhìn thời khóa biểu, trả lời:”Tiết ngũ văn.”
“Ồ ồ.” Tống Tư nghe thấy người đẹp trả lời mình, càng được đà lấn tới làm thân:”Bạn ơi bạn tên gì, mình là Tống Tư, làm quen với nhau nhé.”
An Nguyệt mỉm cười vui vẻ:”Mình tên là An Nguyệt.” Dứt lời còn không quên liếc nhìn bên cạnh Tống Tư.
Hứa Gia Nghiệp thấy đôi mắt của cô bạn xinh xắn hướng về phía mình, xúc động tới mức không nói nổi tên:”Hứa… Hứa Gia Nghiệp.”
Châu Tề ở bên kia ôm lấy cổ của Hứa Gia Nghiệp đầy thân thiết, nhắng nhít hùa theo:”Mình tên là Châu Tề, chào bạn.”
“Xin chào.” Đôi mắt của An Nguyệt hướng về phía bạn nam đang cúi đầu bên cạnh.
Bạn cùng bàn của cô.
Yên lặng tới mức có thể nghe tiếng bút soạt soạt trên trang giấy.
Trần Thuật cử động, lúc ấy mới ngẩng đầu nhìn bạn cùng bàn, cặp mắt đen láy khẽ hướng lên, sống mũi thẳng đôi môi rất đẹp.
Khuôn mặt cậu ta không một chút biểu cảm, khẽ mở miệng nói:”Trần Thuật.”
An Nguyệt gật đầu, mỉm cười.
Tống Tư lóa mắt trước nụ cười duyên dáng của cô bạn xinh đẹp, vội cười nói:”Sau này chúng ta là bạn cùng lớp rồi, xin hãy chỉ bảo thêm, chỉ bảo thêm.”
Châu Tề không biết xấu hổ, nói:”An Nguyệt, nghe nói bạn đứng thứ ba toàn khối, thật lợi hại, sau này có người giúp làm bài tập rồi.”
An Nguyệt nhướng mày, nhìn về phía Trần Thuật, “Có người đứng thứ hai ở đây, sao các cậu không chép bài cậu ấy.”
“Ôi trời, chữ cậu ta như gà bới ấy, còn không đẹp bằng mình cơ.”
An Nguyệt bụm miệng cười:”Thật sao?”
Tống Tư gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc:”Thật một trăm phần trăm.”
Trần Thuật đang ngồi chơi điện thoại, không mấy bận tâm tới họ, thấy Tống Tư càng lúc càng nói nhiều, đành lên tiếng giọng khó chịu:”Chán sống rồi à?”
Tống Tư lập tức làm động tác khóa miệng lại.
An Nguyệt nở nụ cười khiến hoa thẹn nguyệt nhường nguyệt thẹn.
Không biết từ khi nào mưa phùn trút xuống, giăng kín ngoài khung cửa sổ, khiến thời tiết oi bức của tháng Chín dịu đi vài phần oi ả.
Vốn dĩ thứ Hai là lễ khai giảng, thầy hiệu trưởng đã chuẩn bị bài phát biểu dài dằng dặc nhưng tất cả hóa ra công cốc vì cơn mưa bớt chợt này. Vì thế, hiện tại học sinh toàn trường ngồi trong lớp nghe phát biểu qua loa.
Điều đó khiến học sinh có chút hưng phấn, còn gì hạnh phúc hơn khi không phải phơi mình dưới sân vận động.
Trong lúc thầy hiệu trưởng đang đứng trước loa đọc bài phát biểu với giọng điệu xúc động và hào hùng thì học sinh trong lớp bắt đầu rì rầm nói chuyện, chẳng mấy ai thèm chăm chú nghe.
An Tĩnh ngồi chung với một bạn nữ, cô nàng cũng để mái bằng, khuôn mặt tròn trịa, hơi mũm mĩm, tính cách hơi ngượng ngùng e thẹn.
Sau khi đã viết tên lên hết đống sách giáo khoa, An Tĩnh mới nhận ra vẻ thăm dò như có như không của cô bạn cùng bàn. Cô không phải kiểu người thích chủ động bắt chuyện với người khác, vì thế nên chỉ mĩm cười thân thiện với cô nàng rồi tiếp tục làm việc của mình.
Bạn ngồi cùng bạn cuối cùng đã nhận ra điều đó, bèn dồn hết can đảm, khẽ tự giới thiệu:”Xin chào, mình tên là Dương Kỳ.”
“Mình… ” An Tĩnh chưa kịp trả lời đã thấy có người vỗ lưng mình.
Cô quay người lại.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là Trần Thuật ngay phía sau,có điều cậu ta quay người nói chuyện với bạn, không nhìn cô.
Thế là cô biết An Nguyệt đang gọi mình.
An Nguyệt chỉ tay về phía cô giới thiệu với Tống Tư:”Đây là em gái mình, bọn mình là chị em sinh đôi khác trứng.”
Hai mắt Tống Tư sáng lên, gật đầu rồi nói tiếp:”Ồ ồ! Chào em gái, sau này chỉ giáo nhé.”
Trần Thuật dsang bàn tán với các bạn vè trận đấu bóng rổ mình xem tối qua.
Cậu ta nghe thấy giọng nói liền liếc mắt nhìn An Tĩnh. Khoảnh khắc ấy, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ, cặp song sinh này chẳng giô gs nhau chút nào.
Dưới tóc mái quá dài của An Tĩnh là khuôn mặt nhỏ xíu, đôi mắt đẹp và đen láy mang theo chút hờ hững và xa cách khi nhìn người xung quanh.
Khuôn mặt trắng muốt tôn lên đôi môi mềm mại và nhỏ nhắn, trông rất ngoan hiền, nhưng không mang theo chút biểu cảm nào, khiến người ta vừa thấy vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng.
“An Tĩnh.” An Tĩnh mấp máy môi, để lộ hàm răng trắng. Giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ vang lên trong không trung, mềm mịn như bông.
Tống Tư sững người, không hiểu ý của cô.
An Tĩnh ( yên tĩnh), ý là sao? Làm phiền cô ta sao?
Trần Thuật đang nói chuyện với Hứa Gia Nghiệp và Châu Tề cũng sững lại, không giám nói tiếp. Cậu ta quay người lại, cau mày, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú.
“Mình tên là An Tĩnh.”
Cô chợt nhận ra điều gì đó, bất đắc dĩ phải lặp lại.
An Nguyệt bật cười, tên của em gái mình rất dễ khiến người ta hiểu nhầm.
“Ồ, ra vậy.”
Tống Tư chợt tỉnh ngộ, buông một câu đùa bỡn,” Tên bạn rất giống với với Trần Thuật, dễ nhầm lẫn.”
Trần Thuật nghe xong chỉ nghiêng nghiêng đầu, không nói gì.