Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh - Tác giả: Ma Ma - Chương 12
Hai cô gái này nói không ngoa chính là hai nữ sinh xuất sắc nhất trong lớp, ngoại hình xinh đẹp, tính cách vui vẻ, lại giữ vị trí quan trọng trong lớp.
Tuy An Tĩnh cũng rất xinh đẹp, nhưng trong lớp có rất ít nói, không hề nổi bật trước nào.
Lúc nằm xuống Long Ni gần như nắm chắc phần thắng trong tay. Khóe miệng cô ta nở nụ cười tự tin, những người tinh mắt đều có thể nhận ra cô ta lao thẳng về phía Trần Thuật, vì thế chẳng có ai không có mắt mà chạy tới làm loạn.
Trần Thuật không nhúc nhích, ánh mắt thờ ơ. Cậu ta thản nhiên nói chuyện với Châu Tề đang đứng bên cạnh.
Cô ta liếc nhìn An Nguyệt, có một bạn nam qua bên đó, ngồi xuống giữ giày cho An Nguyệt.
Hứ, làm bộ làm tịch. Cô ta ghét nhất loại người ra vẻ học sinh ngoan trước mặt giáo viên bạn bè, bên ngoài thì tươi cười hớn hở nói chuyện với bạn nhưng sau lưng lại kiêu căng cao ngạo không bao giờ để ai vào mắt.
Phần lớn học sinh trong lớp đều đã bắt cặp với nhau. Tâm trạng của Long Ni càng lúc càng lên cao như diều gặp gió. Đôi mắt của cô ta ẩn chứa vẻ mong chờ, nhìn chằm chằm về phía Trần Thuật.
Cuối cùng Trần Thuật cũng cất bước, cô ta thấy tim mình lên đường trên cao. Cậu ta chậm rãi từ tốn đi về phía này. Nụ cười trên mặt Long Ni từ từ lan rộng, rồi dần dần… đông cứng lại.
Trần Thuật đi vòng quanh người cô ta, thậm chí chẳng buồn ghé mắt nhìn. Coi cô ta chẳng khác nào người vô hình vậy.
Long Ni không dám tin, cô ta vùng dậy, nhìn ra phía sau.
Các bạn nữ trong lớp hoặc cố tình hoặc vô tình đều trông về phía này.
Long Ni siết chặt hai tay, hôm nay đúng là mất hết cả thể diện. Cô ta bặm chặt môi đôi, mắt kiêu sa như muốn toé lửa, nhìn chằm chằm theo bóng Trần Thuật.
Không khí xung quanh An Tĩnh bao phủ bởi mùi hương bạc hà thanh mát. Có tiếng huýt sáo trêu ghẹo và tiếng kêu ngạc nhiên khi vang lên.
An Tĩnh sững sờ ngước mắt nhìn.
Ánh nắng rực rỡ, vô cùng chói mắt.
Trần Thuật bước tới trước mặt cô từ lúc nào không hay, hai tay đút túi áo, ánh mắt thản nhiên nhìn cô. Khuôn mặt cậu chìm ngập trong ánh nắng chói lóa, khiến An Tĩnh không nhìn rõ.
An Tĩnh sững người, bối rối không biết phải phản ứng thế nào.
Vì sao cậu ta… cậu ta lại tới đây. Chẳng phải lúc nãy Long Ni đã chủ động tới chỗ cậu ta rồi sao, lẽ nào không thành công?
Quách Kiều nhìn thấy cảnh tượng này liền nháy mắt với Dương Kỳ, ghé sát bên tai cô nàng, khẽ nói: ” Long Ni thua rồi.”
Cô ấy nói tiếp:” An Tĩnh là em gái của An Nguyệt mà.”
Dương Kỳ liền hiểu ý.
Châu Tề đứng cạnh xoa cằm, cậu ta liếc nhìn theo bóng Trần Thuật, vẻ mặt đầy sâu xa, sau đó đập vào mắt cậu ta là dáng vẻ tức phát điên của Long Ni.
Haha, có kịch hay để xem đây.
Giáo viên phát hiệu lệnh.
Trần Thuật thản nhiên đứng đó một lúc, rồi mới chậm rãi ngồi xuống.
Không bị ngược sáng, An Tĩnh đã nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của cậu.
Trần Thuật lặng lẽ nhìn An Tĩnh, thần thái thản nhiên như không. Có thể do vừa chạy quanh sân nên mái tóc của cậu hơi rối, vài sợi tóc không chịu an phận bay tứ tung.
Lúc cơ thể cao lớn của cậu áp sát lại An Tĩnh khẽ động đậy, cảm giác lo lắng bất an dâng lên. Khí thế quả thực lấn át người khác.
An Tĩnh cúi đầu, hai tay ôm đầu gối của mình. Đôi giày thể thao màu đen của cậu ở ngay trước mắt cô, bàn tay trắng muốt buông xuống tự nhiên.
Không gian tĩnh lặng một hồi.
” Nằm xuống.” Giọng cậu khẽ trầm trầm như thể đang thì thầm bên tai cô.
An Tĩnh hoảng hốt, liếc nhìn cậu ta.
Trần Thuật thấy cô hình như không nghe rõ, dáng vẻ sững sờ, khoé miệng cậu sẽ nhếch lên, hai mắt nhìn xuống dưới chỉ chỉ, khuôn mặt như cười như không ra hiệu với cô: ” Nằm xuống đi, sắp bắt đầu rồi.”
An Tĩnh:….
Cô cứ cảm thấy không khí có chút kì quái nhưng không muốn đi sâu tìm hiểu. Thế là cô hít một hơi thật sâu, hai tay đan vào nhau đặt sau gáy, chầm chậm nằm xuống dưới đất.
Bầu trời rất xanh, nhìn lên chỉ thấy mênh mông vô tận, mây san sát nhau, tạo thành nhiều hình dạng phong phú, hệt như cây kẹo bông mềm mịn ngọt ngào.
Đột nhiên, có thứ gì đó đặt lên giày của cô, hơi ấm lắm toả, giữ chặt đôi giày của cô.
An Tĩnh giật mình.
Trần Thuật ung dung ngồi xuống, một tay đặt lên chân, một tay giữ chặt giày của cô.
Đôi giày búp bê màu trắng nhỏ nhắn sạch sẽ, chụm lại với nhau vẫn không to bằng một bàn tay của cậu. Do tư thế gập chân, quần đồng phục màu đen bị kéo lên, để lộ cổ chân trắng mịn, nhỏ nhắn và xinh xẻo.
Đôi mắt của Trần Thuật tối đi, chợt nhận ra đôi chân nhỏ bé dưới tay mình đang cử động một cách bất an, cậu khẽ cười một tiếng.
“Này, cậu đừng có căng thẳng như vậy, thả lỏng đi nào.”
An Tĩnh quay đầu đi.
Tống Tư bên cạnh đập đập vào giày của Kỷ Nguyên, vì muốn cô ấy thả lỏng một chút nên cố tình nhướng mày nói:” Động tác nằm gập bụng rất đơn giản, mình làm vớ vẩn cũng được một trăm cái.”
“Này người anh em, nói quá rồi đấy.” Châu Tề cười nói.
“À à, nói quá sao? Vậy tám chín mươi cái có thể làm được chứ?”
“Được.” Châu Tề tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu.
Kỷ Nguyên nhìn lên trời, lạnh lùng nói: “Tôi không căng thẳng.”
Rõ ràng Tống Tư không tin, cậu ta lẩm bẩm: “Vậy sao khi mình cổ vũ cậu, cậu không nhìn mình, đó chính là biểu hiện cậu căng thẳng, biết không hả?”
Kỷ Nguyên im lặng một lúc.
” Cậu xấu trai quá.”
Tống Tư:…..
Cậu ta trợn mắt há hốc mồm. Đây là lần đầu tiên có người chê cậu xấu trai, hơn nữa còn nói thẳng trước mặt, lạnh lùng không chút biểu cảm, cũng chẳng e thẹn nói cậu ta… xấu trai.
Châu Tề không thể nén được nữa ôm bụng cười đến mức chảy cả nước mắt, trêu cậu ta:” Tống Tiểu Tư, ông có biết đó gọi là gì không?”
“Gọi là gì?”
“Xấu không nỡ nhìn.”
Mẹ kiếp. Tống Tư thầm chửi thề trong lòng, nghiến răng nghiến lợi.
“Cút đi cút đi, cút đi cho tôi, ông làm gì thì làm đi.”
An Tĩnh không kìm được, bật cười. Mấy người này buồn cười quá.
Á. An Tĩnh khẽ kêu lên một tiếng, cau mày.
Có ai đó nắm cổ chân cô, chỉ một thoáng nhưng sự động chạm ấm nóng đó vẫn khiến cô rùng mình. An Tĩnh quay đầu lại.
Trần Thuật rụt tay lại, xoa xoa ngón tay, cau mày, bình thản nói: ” Vẫn còn thời gian nhìn người khác à?”
Giáo viên thể dục quan sát xung quanh, thổi một tiếng còi:” Nào, chuẩn bị!”
An Tĩnh không kịp trả lời, vội vàng nhìn lên trời, thả lỏng toàn thân, nhịp thở đều đều.
Giáo viên thể dục:” Bắt đầu.”
Hiệu lệnh vang lên. Tất cả học sinh nữ bắt đầu ngồi dậy nằm xuống rồi lại ngồi dậy nằm xuống, người nhanh người chậm. Bên tai là tiếng đếm số lượt của các bạn nam.
Đang tập, An Tĩnh thấy hơi ngạc nhiên, Trần Thuật không lên tiếng, có lẽ đang đếm nhẩm.
Từ bầu trời bao la tới Trần Thuật, chỉ là chuyện trong thoáng chốc.
Mỗi lần cô bật dậy đều có thể nhìn thấy cậu.
Dù rằng động tác rất nhanh nhưng An Tĩnh biết, đôi mắt đen nháy tĩnh lặng của cậu nhìn chăm chú từ đầu đến cuối.
Càng về cuối càng mất sứ, An Tĩnh cảm thấy lực bất tòng tâm, mỗi lần ngồi dậy đều tốn rất nhiều sức lực, hơi thở dần dần trở nên gấp gáp.
Trần Thuật thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, nhíu mày nói: ” Cố lên, sắp xong rồi.” Giọng nói của cậu trầm lắng nhưng rất có sức hút.
An Tĩnh mím môi, cố hết sức.
Bàn tay đặt trên chân ghì chặt lấy người cô. Lúc cô ngồi dậy sẽ không khống chế được mà giơ chân lên, nhưng nhờ sự giúp đỡ của cậu mà việc ngồi dậy có vẻ thuận lợi hơn.
Một tiếng còi vang lên. Giáo viên lớn tiếng hô:” Hết giờ rồi.” Thầy nói với Hạ Quý: ” Em ghi chép đi.”
An Tĩnh nằm một lúc, đứng dậy, khuỷu tay chống đầu gối, tay đặt lên trán, thở hổn hà hổn hển.
Trần Thuật vẫn còn ngồi đó, dáng vẻ uể oải. Cậu chầm chậm rụt tay lại, dáng người cao lớn, giúp cô che đi một phần ánh nắng chói chang.
Tống Tư bên cạnh tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Kỷ Nguyên: “Ấy,thật sự không ngờ luôn, trong cơ thể nhỏ bé như vậy lại ẩn chứa sức lực kinh người,được 60 lần đấy.”
Kỷ Nguyên không bận tâm đến cậu ta.
Nghỉ một lúc, An Tĩnh khẽ hỏi: “Bao nhiêu?”
Cậu khẽ nói: “Năm mươi.”
Cô không nói gì, Trần Thuật khẽ mím môi, nhíu mày: “Thành tích này rất tốt rồi.”
Chạy một vòng quanh sân cũng đủ khiến cơ thể nhỏ bé ấy mệt nhoài rồi, thế mà còn yêu cầu cao với bản thân.
An Tĩnh cười cười, ngước mắt nhìn cậu, gật đầu “Ừ” một tiếng.
Cái nhìn ấy giống như dòng điện như có như không xộc thẳng vào tim cậu ta, cảm giác tê dại lan ra toàn thân.
Cô gái trước mặt với khuôn mặt trắng mịn, đôi mắt to tròn trong sáng do vừa vận động nên đôi mắt long lanh nước, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, hàng mi rậm khẽ run run, bờ môi hồng nhẹ cong lên.
Dáng vẻ xinh xắn ngoan ngoãn đó khiến cậu thoáng rung động.
Làn gió mùa hè thổi tới mang theo hơi nóng, khiến mái tóc mái của cô bay bay, lộ ra vầng trán đầy đặn trắng mịn.
Đến tận khi Hạ Quý tới hỏi số lần, cậu mới giật mình bừng tỉnh.
Cậu nhíu mày, đưa mắt đi chỗ khác, khẽ báo số lần với Hạ Quý.
*****
1910 từ.❤️