Em Là Tất Cả Của Tôi, Cô Gái À! - Nhược Hi (full) - Chương 44 - Cô trả được thù cho ba mẹ của mình
- Trang Chủ
- Em Là Tất Cả Của Tôi, Cô Gái À! - Nhược Hi (full)
- Chương 44 - Cô trả được thù cho ba mẹ của mình
– Hi Hi, em đâm anh thêm mấy nhát nữa đi, anh nguyện chết trong tay em để đi với con của mình…
– Anh câm miệng lại cho tôi…hai nhát dao này là tôi trả thù cho ba mẹ của tôi trên trời, bắt anh nợ máu phải trả bằng máu…anh ngạc nhiên lắm sao…tôi nói cho anh biết…từ trước tới nay tôi chưa bao giờ yêu anh…chính anh và Lý Thiên Hương đã lái xe trong đêm mà đâm chết ba mẹ tôi cách đây bốn năm về trước, khiến tôi từ một đứa có ba có mẹ trở thành một đứa mồ côi, không nơi nương tựa, sau khi ba mẹ tôi mất, tôi có điều tra ra được là chiếc xe đó anh đã tặng cho Lý Thiên Hương, rồi chở cô ta trong đêm mưa mà tông chết họ, các người thật độc ác, tông xong rồi bỏ chạy, để họ nằm ở dưới mưa lạnh lẽo vì mất máu quá nhiều nên đã ra đi mãi mãi, nếu hôm đó các người quay lại đưa ba mẹ tôi đến bệnh viện thì cuộc sống của tôi đã không ra nông nỗi này…tất cả là tại anh…tại anh…đồ khốn…
– Nhược Hi, em bình tĩnh lại đi, anh thật sự không có làm gì ba mẹ em hết…anh không có…
– Không có ai tông chết hai mạng người mà dám thừa nhận cả, anh có thể che mắt được pháp luật, nhưng còn tôi, tôi sẽ thay ba mẹ tôi đòi lại công bằng cho họ, Lý Thiên Hương cô ta tôi chưa động đến thì sau này chết đi tôi sẽ quay về ám cô ta suốt đời này, con bây giờ tôi dồn hết những gì hai người nợ tôi lên người anh. Cái đêm hôm ở buổi dã ngoại tôi đã không giết được anh, nhưng vì kế hoạch trả thù mà tôi phải tự làm mình bị thương để có thể qua ải dễ dàng, tôi đã chọn cách rời khỏi nơi này, cũng vì muốn cho bản thân một cơ hội buông bỏ hận thù nhưng rốt cuộc thì sao, anh bắt tôi về, hành hạ tôi thừa sống thiếu chết, còn để cho tình nhân cũ của anh ức hiếp tôi, trong khi anh mở miệng ra là muốn tôi thế này muốn tôi thế kia, thế anh nhìn lại mình xem có đáng không, hôm nay đứa bé của tôi cũng không còn thì tôi còn tồn tại trên đời này làm gì, chính anh cũng phải đền mạng cho con của tôi.
Cô vừa nói tay vừa cầm dao cắm sâu thêm vào ngực anh hai phát nữa khiến máu bắn lên mặt cô nhiều hơn, tất cả mọi người chạy lại ngăn cản cô thì bị anh quát không cho lại gần…Lục Thiên Ngạn lúc này vì bốn nhát dao của cô mà chảy máu nhiều hơn, cô đâm rất sâu, có lẽ cô trả thù cho ba mẹ và đứa con của cô trả thù những việc anh đã gây ra cho cô.
– Nhược Hi…anh thật sự không có hại ba mẹ của em…nhưng anh nguyện để em trả thù vì những lỗi lầm đã gây ra cho em…
Cô rút dao ra khỏi người anh rồi đứng dậy một cách loạng choạng.
– Ba mẹ, con gái hai người rốt cuộc đã trả thù cho hai người rồi ạ, bây giờ không còn gì khiến con phải bận tâm nữa, con sẽ cùng bảo bối của con về đoàn tụ với hai người, chờ con.
Một nhát dao đâm sâu vào ngực cô khiến cô ngã quỵ tại chỗ.
– NHƯỢC HI.
Tất cả mọi người đều kinh hãi trước sự làm liều của cô, cô sao có thể dại dột như vậy chứ.
– BÁC SĨ, GỌI BÁC SĨ MAU.
Lục Thiên Ngạn dùng hết sức con lại của mình hét lên rồi sau đó cũng gục ngay bên cạnh cô.
Hai người được đưa vào phòng cấp cứu, tất cả mọi người đều ở ngoài chờ suốt mấy tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa có kết quả, ai nấy cũng shock nặng khi Hi Hi muốn trả thù cho ba mẹ mà chấp nhận tất cả những tổn thương mà Lục Thiên Hàn gây ra cho mình, cô muốn anh mất hết tất cả từ sự nghiệp cho đến tình yêu, nhưng cô tính không bằng trời tính, cô không thể khiến anh mất đi sự nghiệp và tình yêu của mình, cô chỉ đành lấy mạng của anh để trả lại cho ba mạng sống của người cô yêu quý nhất, cô bây giờ mãi mãi cũng không muốn quay lại nơi đây để gặp anh nữa rồi, gặp những người đã làm cuộc sống của cô trở nên khốn khó hơn, cô đã trả được thù cho ba mẹ vậy nên tạm biệt nơi này.
Bác sĩ ra ngoài thông báo cho mọi người rằng, Lục thiếu gia vì sức khoẻ tốt, nên vẫn có thể sống xót chỉ là mất máu quá nhiều nên phải truyền máu và dưỡng thương một thời gian khá dài, vết thương này được dùng với lực mạnh và nó còn chồng lên nhau cùng một chỗ nên cần có thời gian chữa trị, còn về tiểu thư Nhược Hi cô ấy vừa mới bị sảy thai, sức khoẻ vốn dĩ đã cực kì yếu nay lại tham vết thương chí mạng khiến sức khoẻ cô ấy không thể nào chịu được nên bác sĩ đã chia buồn cùng với gia đình Lục gia. Tất cả mọi người an táng cho cô một cách âm thầm, không công khai vì họ không muốn báo chí kéo đến làm phiền tang gia.
Lục Thiên Ngạn sau hơn ba tuần thì cũng đã tỉnh lại, anh tưởng mình chết rồi chứ, anh biết cô đã dùng hết lực để đâm anh bốn nhát đó, nhưng anh không ngờ ngay từ đầu là cô đã muốn giết chết anh rồi, cô luôn tìm thời cơ thích hợp để bắt anh phải trả giá, bây giờ coi như ông trời thương anh, cho anh cơ hội được sống thêm một lần nữa để đền bù và chuộc lỗi với cô, anh sẽ yêu thương và chăm sóc cô cả đời này, sẽ không để ai làm tổn thương cô thêm một lần nào nữa, kể cả người đó có là anh. Nói là làm, anh lập tức nói trợ lí chở anh về Lục gia để thăm cô, anh không hề biết cô đã mất ngay sau mấy tiếng đồng hồ không thể cứu được đó, trợ lí Phong nói với anh cô đã được ông bà Lục đưa về nhà, ngoài ra không nói gì hơn. Anh nghe tin cô đang ở Lục gia thì vui vẻ hẳn lên, cô không sao là tốt rồi…là tốt rồi…