Em Là Hũ Mật Của Anh - Cẩn Duệ Nghi - Chương 118 - Ngoại truyện
Trong khoảng thời gian chung sống, tính cách mè nheo của Phó Tử Sâm ngày càng lên hạng. Những lúc ở nhà, hay là những nơi có cô anh đều có thể làm nũng.
“Vợ yêu! Mau mau về sớm nha! Anh nhớ em!”
“Phó Tử Sâm, em vừa mới đi làm chưa được 10 phút! Anh không đi làm sao?” – Tống Cẩm Đan đỡ trán bất lực.
“Nhưng mà anh lại nhớ em rồi! Cục cưng nhớ về sớm, anh sẽ nấu món anh thích!”
“Được rồi! Anh làm việc đi!”
Sau khi Tống Cẩm Đan tắt máy, sắc mặt vui vẻ lúc nãy của anh cũng tắt ngấm. Gương mặt anh sắc lạnh bước vào phòng họp.
Lucas đứng phía sau cũng thấy sợ, vừa rồi còn vui vẻ là thế nhưng khi bước vào phòng họp anh như biến thành con người khác.
Cơn bão đen bất chợt đổ vào phòng họp, ai nấy khi nhìn thấy anh cũng đồng loạt đứng dậy. Nhưng tất cả những hành động đó cũng chẳng thể đổi lấy một nét mặt tốt hơn của Phó Tử Sâm. Bao nhiêu bản cáo được đưa lên đều khiến anh không hài lòng. Bầu không khí trong phòng họp như lặng xuống, âm trầm và đáng sợ.
“Làm lại tất cả! Ngày mai, tôi muốn có một bản báo cáo hoàn thiện nhất. Nếu như các người không làm được thì thứ tôi nhận sẽ là đơn từ chức của các người!”
“Tan họp!”
…
6 giờ tối. Phó Tử Sâm tan làm về sớm, anh ghé vào siêu thị để mua đồ về chuẩn bị bữa tối cho cô. Vẫn như mọi ngày, Phó Tử Sâm sẽ là người trở về đầu tiên.
Anh đặt túi đồ trên tay xuống và mở cửa.
Cánh cửa mở ra thì một tiếng pháo giấy nổ vang lên, ruy băng và giấy màu rơi đầy trên nền đất.
“Chúc mừng sinh nhật ông xã!”
Anh vừa ngạc nhiên cũng vừa bất ngờ, ngày sinh nhật từ lâu đã chẳng còn quan trọng với anh nữa. Vậy nên, Phó Tử Sâm cũng chẳng còn nhớ đến sinh nhật của mình là ngày nào.
Thân thể anh đơ cứng.
“Phó Tử Sâm! Mau ước đi!”
Bây giờ anh mới kịp phản ứng để làm theo lời cô nói. Phó Tử Sâm thổi tắt nến và bắt đầu ước nguyện. Sau khi anh ước sau, cô mang theo nụ cười rạng rỡ kéo anh vào nhà bếp. Một bàn đồ ăn thịnh soạn được bày ra trước mặt anh.
“Em đã nấu rất nhiều những món anh thích! Anh thử đi!”
“Vất vả cho em rồi!”
…
“Để anh rửa cho, em nghỉ ngơi đi!” – Phó Tử Sâm ở nhà thường xuyên là người nấu và giúp cô dọn dẹp. Cho dù hôm nay có là sinh nhật anh đi chăng nữa thì anh cũng không cho phép cô dọn dẹp.
“Vậy anh rửa bát mau lên, em có quà muốn tặng anh!”
Nghe được câu nói này của cô, lòng anh càng nôn nóng muốn biết món quà đó là gì.
Phó Tử Sâm dọn dẹp rất nhanh, chỉ mất khoảng một lúc anh đã thu dọn xong tất cả. Anh đi đến trước cửa phòng, rón rén từng bước chân.
Vừa bước vào phòng là một màu đỏ rượu quyến rũ được trang hoàng khắp nơi. Từ sàn nhà hay trên giường thì đều được rải đầy cánh hoa hồng đỏ.
“Đan Đan, đây là quà em nói sao?”
“Không… Quà của anh đây…” – Tống Cẩm Đan mặc một bộ đồ ngủ sexy từ trong phòng tắm bước ra. Chỉ trong chốc lát, nhiệt độ của phòng tăng lên đáng kể.
Phó Tử Sâm nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, toàn thân anh nóng nực, cúc áo sơ mi cũng bị anh cởi gần hết.
“Cục cưng! Em đây là muốn quyến rũ anh sao?”
Anh từng bước ép sát cô vào tường.
“Anh không thích sao?” – Tống Cẩm Đan kiễng chân, cô ôm chặt lấy cổ anh kéo xuống và đặt một nụ hôn sâu.
Hai thân thể cứ vậy không ngừng quấn quýt lấy nhau trên chiếc giường lớn.
“Phó Tử Sâm… bụng em… tự dưng đau quá!”
Phó Tử Sâm hốt hoảng, anh dừng lại mọi động tác của mình trên thân thể cô.
“Sao vậy? Để anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra!” – Phó Tử Sâm ôm cô lên, giúp cô mặc một bộ quần áo mới để đến bệnh viện.
…
Ở bệnh viện.
Khi bị bác sĩ hỏi lý do thì cô ấp úng mãi chẳng dám nói.
Qua một lúc lâu kiểm tra và xét nghiệm thì kết quả cũng đã có. Vị bác sĩ già nghiêm mặt, sắc mặt bà trông khó coi vô cùng. Chính sắc mặt đó đã khiến cô và anh càng thêm lo lắng.
“Hai cô cậu trẻ tuổi cũng thật là… Em bé mới chỉ có 4 tuần thôi! Hai cô cậu chưa gì đã ”vận động” mạnh như vậy rồi thì có biết nó nguy hiểm đến em bé thế nào không?”
“Em bé? Bác sĩ, tôi thật sự có em bé sao?” – Hai mắt Tống Cẩm Đan rực sáng, cô chẳng dám chắc những lời mình vừa nghe là thật.
“Chẳng lẽ tôi lại nói đùa? Đợi qua ba tháng em bé ổn định hẳn thì hai người mới nên vận động, mặc dù vậy nhưng hai người vẫn phải nhẹ nhàng thôi! Tránh ảnh hưởng đến em bé!”
Khi rời khỏi bệnh viện, trong lòng Tống Cẩm Đan vẫn còn cảm giác lâng lâng vui sướng khi vừa được làm mẹ.
Cô nghĩ, cả đời này cô sẽ chẳng bao giờ trải qua được thời khắc thiêng liêng ấy. Ngày trước, khi cầm tờ giấy xét nghiệm vô sinh trên tay, cô gần như suy sụp. Cô khát khao được làm mẹ… và giờ đây nó đã thành hiện thực.
Tống Cẩm Đan không vô sinh, tờ giấy xét nghiệm năm đó cũng là do Tần Hữu nhúng tay vào. Hắn không muốn cùng cô mang thai nên đã tự bịa đặt ra mọi chuyện.
“Tử Sâm, em vui lắm! Em vốn tưởng mình bị vô sinh…”
“Cục cưng, em thật giỏi!” – Phó Tử Sâm ôm lấy lưng cô vỗ về. Sau đó, anh lại cúi người, hôn nhẹ lên bụng cô một cái.
“Chào mừng sinh mệnh nhỏ đến với thế giới của ba mẹ! Ba mẹ thương con rất nhiều!”
Tống Cẩm Đan vui mừng đến bật khóc, cô xoa nhẹ lên bụng mình: “Cảm ơn bảo bối vì đã cho mẹ thời khắc thiêng liêng khi biết mình được làm mẹ! Chào mừng con sẽ tới với thế giờ này! Mẹ và ba yêu con rất nhiều!”