Em Là Hũ Mật Của Anh - Cẩn Duệ Nghi - Chương 114 - Anh là tất cả, cũng là duy nhất
- Trang Chủ
- Em Là Hũ Mật Của Anh - Cẩn Duệ Nghi
- Chương 114 - Anh là tất cả, cũng là duy nhất
Tống Cẩm Đan tỉnh dậy, đập vào mắt cô là thân hình vạm vỡ của một người đàn ông. Mà tay của cô lại còn đang luồn vào áo của anh ta.
Cô lo sợ mà ngẩng đầu lên nhìn.
“Là anh sao Phó Tử Sâm?” – Cô định vuốt ngực thở phào nhưng lại nhận ra điều gì đó, cô như mắc nghẹn trong lồng ngực. Tống Cẩm Đan xê dịch từng chút để cách xa anh.
Nhưng, sao cô lại thấy toàn thân đau thế này? Có lẽ do đêm qua cô phản kháng kịch liệt quá, tay chân đã không ít lần va đập vào tường và bồn tắm.
Sự thật là vậy nhưng đầu óc cô lại nghĩ đến một điều đen tối khác. Quần áo đã bị đổi, bên trong lại còn chẳng mặc gì. Tống Cẩm Đan tức giận, cô thẳng chân đá anh xuống giường.
Bất ngờ bị đá khỏi giường, Phó Tử Sâm khóc nhọc ôm cái hông đau nhức rồi đứng dậy.
“Tối qua anh cật lực hầu hạ em, bây giờ em lại muốn trở mặt thành thù với anh!”
“Biến thái! Cái tên siêu, siêu, siêu biến thái nhà anh!!!” – Cô hét lên.
“Đừng hét nữa, uống trà giải rượu này!”
Cô hậm hực quay đầu đi: “Không uống!”
Phó Tử Sâm cầm theo ly trà, anh từng chút bò về phía cô.
“Tên biến thái, anh lại đây làm gì?”
“Nếu em không uống thì anh sẽ đút cho em… Đút bằng miệng nha!” – Phó Tử Sâm kê sát ly trà lên môi và chuyển bị uống.
“Tôi uống là được chứ gì?” – Tống Cẩm Đan giật lấy ly trà và một hơi uống sạch. “Giờ thì cút ra ngoài đi, tôi không muốn thấy mặt anh một lần nào nữa!”
“Không được… Đây là phòng anh mà…” – Phó Tử Sâm nhìn cô, gương mặt đáng thương hệt như một chú cún bị bỏ rơi.
“Anh không đi đúng không? Vậy để tôi đi! Trả phòng lại cho anh, tôi không thèm!”
Thấy cô tức giận muốn bỏ đi, anh liền chồm dậy giữ chặt eo cô lại. Tống Cẩm Đan bị anh giữ chặt đến nỗi chẳng thể nhúc nhích. Cô đánh mạnh vào tay anh để ép anh buông ra.
“Buông tôi ra! Để tôi ra ngoài.”
“Được! Vậy để anh ra là vừa ý em đúng không? Nghỉ ngơi cho tốt vào!”
Phó Tử Sâm dần dần buông lỏng tay, anh bước ra ngoài trong sự u sầu. Anh rất muốn nói với cô, nhưng bây giờ lại chưa phải là lúc. Anh dựa lưng lên cánh cửa phòng, đôi mắt nặng trĩu của anh dần khép lại.
“Anh vẫn ở ngoài đó đúng không?” – Tống Cẩm Đan gõ nhẹ vào cánh cửa.
Phó Tử Sâm thở dài, anh trả lời: “Phải!”
“Chúng ta… dừng lại đi!”
Phó Tử Sâm kinh ngạc, anh muốn mở cửa ra để đối mặt với cô nhưng cánh cửa đã bị chốt khoá. Ánh mắt anh đỏ hoe và liên tục xoay tay nắm cửa.
“Đừng mở cửa!” – Tống Cẩm Đan cố kiềm chế để không phải khóc.
“Không phải đã từng hứa cả đời không nói ra hai từ này sao? Em phải tin anh, anh nhất định sẽ đưa ra lời giải thích nhưng không phải lúc này. Không trả lời được tin nhắn em là do anh để quên điện thoại ở văn phòng. Đi Paris cũng là sự thật…”
“Anh đừng nói gì cả, em không muốn nghe… Tình yêu đối với em từ lâu đã trở thành một thứ gì đó quá xa vời, muốn với tới cũng không được…”
Tống Cẩm Đan trở lại giường, cô cuộn mình vào trong chăn. Nước mặt không thể ngừng rơi. Từ khi nào cô lại trở nên yếu đuối như vậy?
***
Đến gần hai giờ chiều, Tống Cẩm Đan tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp. Không có quần áo để mặc, cô chỉ đành mượn tạm anh một bộ đồ thể thao và bước ra ngoài.
Nhưng khi vừa bước ra, Tống Cẩm Đan đã thấy hình bóng quen thuộc của. Anh đang quỳ trên sàn nhà trước cửa phòng cô. Không lẽ, anh đã quỳ ở đây đợi cô suốt mấy tiếng đồng hồ?
“Phó Tử Sâm… Anh làm gì vậy? Đứng dậy! Mau đứng dậy cho em!”
“Chúng ta… không chia tay có được không em! Nếu em không hài lòng, anh có thể quỳ một ngày, hai ngày hay cả một đời cũng được.” – Phó Tử Sâm nói trong sự run rẩy, khác hẳn với hình tượng mạnh mẽ của anh bấy lâu nay.
“Chỉ cần anh đứng dậy, em sẽ đáp ứng tất cả.”
Lúc này, Phó Tử Sâm mới phối hợp để cô đỡ anh dậy. Đầu gối của anh đã mất dần đi cảm giác, ngay cả đứng cũng không vững. Thân thể cao lớn đó của anh đổ lên người cô, Phó Tử Sâm gục đầu vào vai cô.
Anh dựa vào vai cô, im lặng rất lâu mà không nói gì.
Chỉ có cô biết, anh đang âm thầm rơi những giọt nước mắt ấm nóng lên vai cô. Đàn ông, họ ít khi nào khóc lắm! Cả đời, họ chỉ muốn khóc vì người mình thương.
Tống Cẩm Đan ôm lấy anh, vỗ về bộ dạng yếu đuối bây giờ của anh.
Có lẽ, cô đã không sai khi trao toàn bộ tình yêu, niềm tin và hy vọng cho anh.
Phó Tử Sâm, anh là tất cả, cũng là duy nhất, không bao giờ đổi thay.