Em Là Hạnh Phúc Ngọt Ngào Của Anh - Thu Ngân - Chương 46: Trợ Lý (1)
Yến Thư ngồi xuống, dửng dưng quét mắt nhìn những người hầu đứng sang một bên, lại dùng ánh mắt có phần bất mãn hướng đến người đàn ông bên cạnh.
Thần sắc của Nghiêm Nhất Phàm lãnh đạm cũng chẳng có ý định tranh cãi với cô. Chỉ là câu nói ngắn gọn phát ra mang theo chút nghiêm khắc.
” Ăn xong rồi đi “
Yến Thư không cũng thèm trả lời, hờ hững nhìn anh. Nói cách khác thì cô đang biểu hiện cho anh thấy cô muốn chiến tranh lạnh.
Nhưng về phần người chồng này, sau cuộc cãi vã thì vẫn cứ như vậy, xem như không có chuyện gì mà đối xử ôn nhu với cô
Yến Thư cũng không muốn vì một bữa cơm mà xung đột với anh, dù sao thì chỉ là ngồi xuống ăn thôi mà, nếu anh thật sự bị chọc giận không chừng sẽ xem cô như tù nhân mà giam cầm không thương tiếc.
Nghĩ xong Yến Thư lập tức ngoan ngoãn ăn phần của mình, cũng không thèm mời một câu. Anh cũng không trách cô, đúng là được dung túng đến hư luôn rồi.
Không khí bữa ăn diễn ra vô cùng yên tĩnh. Vì đừng nói là nói chuyện, bây giờ đến cả việc liếc mắt nhìn anh cô cũng không nhìn tới.
Ăn xong Yến Thư ước gì có thể lập tức đứng lên nhưng cũng không dám lỗ mãng, nhẹ nhàng nói một câu.
” Giờ cũng muộn rồi, tôi đi nhé? “
Nói xong cũng lập tức đứng lên ngay.
” Đợi chút! “
Người cô cứng đờ.
Nghiêm Nhất Phàm chồm người đến, đưa tay chạm vào mặt cô, muốn giúp Yến Thư lau khoé môi bị dính thức ăn. Cô hoảng hốt quay mặt đi theo phản xạ, tay anh đình trệ ở không trung.
Tâm tình Yến Thư còn căng thẳng hơn cả cây cung bị kéo căng.
Nghiêm Nhất Phàm lạnh nhạt ngước mắt nhìn cô:
” Tránh cái gì? Tôi cũng đâu có đánh em “
Thì ra anh muốn lau miệng cho cô. Yến Thư nhận ra thấy có chút xấu hổ. Nhưng sự quan tâm bất ngờ, khiến cô hơi ngạc nhiên, mau chóng muốn từ chối anh.
” Để tự tôi làm được rồi “
Câu nói đầy khách sáo của cô khiến anh không vui. Nghiêm Nhất Phàm khẽ thở dài, không nói câu gì đưa tay kéo mặt cô qua, vén mớ tóc ra sau tai cô, cử chỉ vô cùng dịu dàng.
Trong ánh nắng buổi sớm. Có vài tia nhẹ nhàng chiếu lên mặt cô, lông mi cô vừa đen vừa dài, như một vầng trăng đen cong cong, da trắng, môi đỏ tất cả đều thu vào đáy mắt của anh, sao lại xinh đẹp thế này.
Hừ, anh nghĩ cô xinh đẹp như vậy đi đến công ty có khi nào lại ‘ hớp hồn ‘ vài tên không?
Biết thế đã không cho cô đi rồi! Nghiêm Nhất Phàm hơi bất mãn.
Yến Thư trang điểm nhẹ nhàng như vậy, cũng đủ khiến cho ai đó phải ngắm nhìn
” Còn phải lau bao lâu nữa? ” Cô nhắc
Nghiêm Nhất Phàm cười ranh mãnh, cũng thôi không nhìn Yến Thư nữa.
” Đi đi, không được về trễ! “
” Biết rồi “
Nói xong không đợi anh trả lời, Yến Thư đi một mạch ra ngoài không nhìn lại.
Giây phút này cô cảm thấy như bản thân được ân xá. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là nhìn xem mấy giờ, công việc mà khó khăn lắm cô mới có được, nhất định không thể đến trễ, vũng may là vẫn còn kịp.
Yến Thư bắt taxi đến công ty. Trong lúc suy nghĩ vẫn vơ, cô đã đi tới thang máy. Cửa thang máy màu bạc nhẵn bóng như gương, phản chiếu rõ hình bóng xinh đẹp của cô.
Yến Thư chỉnh lại mái tóc bị gió thổi bay. Cửa thang máy mở ra, Giám đốc của cô, Hoắc Diệp Đình ăn mặc chỉnh tề muôn vẻ phong tình xuất hiện trong thang máy.
Đúng là xui xẻo hết chỗ nói. Cả cái công ty này còn ai là không biết Hoắc Diệp Đình đặc biệt không thích những nhân viên thiếu kỷ luật…
Lúc vừa ra khỏi nhà Yến Thư còn cho rằng chỉ cần giục tài xế lái nhanh một chút thì sẽ kịp giờ, nhưng cô cũng đâu có biết được là đoạn đường mọi hôm cô vẫn đi, hôm nay lại bị ùng tắt giao thông cả một đoạn dài.
Giờ làm việc, không ở cơ quan cũng chẳng sao, quan trọng không để sếp bắt thóp là được, nhưng bây giờ, cô không chỉ bị tóm gọn mà còn ở trong hoàn cảnh đầu tóc tán loạn như vậy, phải nói là một chút tác phong kỷ luật cũng không có.
Rơi vào hoàn cảnh này, Yến Thư không thể giả bộ không nhìn thấy anh. Cô chỉ còn cách giả ngơ mỉm cười, chào hỏi:
“ Chào buổi sáng! Hoắc tổng “
Hoắc Diệp Đình nhìn Yến Thư một chút, không nói gì, cũng không đáp lại lời chào của cô, xem cô như vô hình, cứ như vậy bước đi ngang qua.
Yến Thư thở phào, lúc này cô cũng không mong anh sẽ nói chuyện với cô, sợ khi anh nói ra lại là câu chất vấn gì đó khiến cô nghẹn lời.
Không dám chậm trễ, Yến Thư lập tức đi vào thang máy, vội vàng bấm nút đóng cửa. Dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Yến Thư nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi, đúng là hù chết người ta rồi, đều là tại Nghiêm Nhất Phàm hết, giữ cô lại lâu như vậy.
Ngồi vào chỗ của mình Yến Thư hầu như cắm đầu vào công việc, hết xử lý văn kiện lại còn phải đi lòng vòng ở công ty đưa hồ sơ đến cho các bộ phận khác.
Thời gian đầu đi làm, Yến Thư nhanh chóng thân thiết với Y Y, Hoắc Diệp Đình khó tính như vậy, lúc nảy cũng không gây khó dễ gì cho cô. Cứ thế Yến Thư cả ngày làm việc như cái máy cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Tại phòng kinh doanh, Yến Thư đang chú tâm làm việc của mình.
Tiếng nói của nữ trưởng phòng vang lên bên tai cô:
” Yến Thư à, em đang không có chuyện gấp gì chứ “
Yến Thư bỏ phần văn kiện trên tay xuống, cô ngước mặt lên nhìn trưởng phòng nói.
” À việc của em không gấp, chị tìm em có chuyện gì sao?”
Trưởng phòng là một người phụ nữ trưởng thành khoảng 30 tuổi, tên là Trần Vãn, trên khuôn mặt luôn thể hiện rõ là một người nghiêm túc, cầu toàn với công việc.
Nghe Yến Thư trả lời, cô cũng không lòng vòng nữa, lập tức đáp lời:
” Hôm nay Hoắc tổng cần một trợ lý đi theo để gặp khách hàng, còn gọi phòng chúng ta cử một người bất kỳ đến. Nếu em không bận thì hãy giúp chị nhé, chị nghe nói trước đây em cũng từng làm công việc này rồi “