Em Là Ánh Sáng Của Anh - Mèo Tam Thể - Chương 44
Tiêu Viễn An khá bất ngờ khi nghe Cố Vương Khiêm nói lại, nhưng cậu cũng không mấy bận tâm, gần đây cậu tìm được một nhà hàng cũ nên cậu đang muốn mua lại chúng. Tiêu Viễn An quyết định mở một nhà hàng nho nhỏ dành riêng cho mình.
Mặc dù Quý Hoa đã về Mỹ nhưng rắc rối vẫn còn lởn vởn cạnh Quý Vương, anh không biết làm cách nào mà Vương Vũ Phong lại có thể có được lịch trình làm việc của anh, chắc chắn là đã có người nói cho Vương Vũ Phong biết.
Cố Vương Khiêm không hiểu gì nhìn Quý Vương, ngày trước anh thấy Tiêu Viễn An cứ lén lén lút lút tìm gì đó ở thư phòng của anh, “Em tìm gì vậy.”
Tiêu Viễn An đang cúi người lục ngăn kéo nghe thấy tiếng gọi của anh liền giật mình ngẩng đầu, “Không.. Không tìm gì hết á.” Cậu nhanh trí nở nụ cười tự nhiên nhất có thể sau đó chạy một mạch ra khỏi phòng, Cố Vương Khiêm nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay cậu giữ cậu lại.
Tiêu Viễn An sợ hãi toát mồ hôi, cuối cùng cậu cũng nói ra mục đích của mình, là Vương Vũ Phong nhờ cậu lén lấy tài liệu lịch trình của Quý Vương cho Vương Vũ Phong. Tiêu Viễn An sao có thể làm ngơ trước mối tình có nguy cơ bị tan vỡ được, vậy nên cậu muốn làm người xây cầu dẫn hai người họ đến với nhau.
Từ đó mới có câu chuyện sáng nào Quý Vương cũng thấy Vương Vũ Phong xuất hiện trước cửa nhà mình với những món đồ khác nhau, ngày thì Vương Vũ Phong mang đồ ăn sáng cho Quý Vương, ngày thì điểm tâm bữa sáng, lúc thì hộp cơm trưa. Quý Vương đã nhiều lần đuổi Vương Vũ Phong đi nhưng Vương Vũ Phong cứ như keo năm không hai dính mãi không buông.
Quý Vương gần như suy sụp ngồi lẩm bẩm một góc ở sô pha, Cố Vương Khiêm không để ý đến Quý Vương đang thầm chửi mình. Nếu là chuyện Tiêu Viễn An nhờ thì anh sẽ sẵn sàng làm.
Tiêu Viễn An ngày càng bận rộn hơn nhà hàng mới mua, bởi vì mua lại từ nhà hàng cũ nên công cuộc sửa chữa tốn khá nhiều thời gian nhưng bù lại vị trí của nhà hàng này nằm gần trung tâm thành phố nên giao thông rất thuận tiện.
Tiêu Viễn An vừa ăn bánh ngọt vừa nhìn Vương Vũ Phong làm việc, Thu Uyển cũng nghe được chuyện cậu mở nhà hàng liền chạy lại chúc mừng.
Quý Vương nhìn người đứng trước cửa mà thở dài, giờ đây anh cũng không còn hơi sức đâu mà đuổi người nữa bèn để cửa cho người vào nhà. Vương Vũ Phong vừa vào nhà Quý Vương liền vào phòng bếp trước tiên, nhờ có Tiêu Viễn An mà hắn có thể học thêm được một số món ăn.
Sau khi tắm xong tinh thần của Quý Vương cũng đã thoải mái hơn không ít, anh không còn câu nệ chuyện Vương Vũ Phong ở nhà mình nữa, “Mùi vị không tệ, học nhanh nhỉ.”
Vương Vũ Phong nhìn Quý Vương ăn cũng cảm thấy vui vẻ, hắn bỗng nhận ra chỉ một vài hành động nhỏ của người đó cũng khiến tâm trạng hắn tốt lên. Từ khi biết được tình cảm của hắn dành cho Quý Vương hắn liền suy nghĩ đủ mọi cách để có thể quan tâm tới Quý Vương, mặc cho Quý Vương chửi bới hay đuổi hắn nhưng hắn vẫn không từ bỏ. Vương Vũ Phong hy vọng một ngày nào đó Quý Vương chợt tỉnh ra và nhìn hắn bằng một ánh mắt khác.
Vương Vũ Phong nghe vậy bỗng dừng lại, hắn cởi bỏ găng tay quay lại nhìn Quý Vương, Quý Vương bỗng nhiên cảm nhận được một loại áp lực vô hình nào đó khiến anh vô thức lùi lại, đôi mắt kia lạnh lùng nhìn anh. Vương Vũ Phong không hy vọng anh nói với mình cậu này, như thể sau này hai người sẽ không còn quan hệ gì với nhau, như thể anh sẽ bỏ đi một nơi thật xa tự lập một gia đình nhỏ khác không có hắn.
Lời nói đó cứ như lời chúc phúc hắn sau này hãy hạnh phúc vậy, Vương Vũ Phong đột nhiên áp sát Quý Vương, nhìn chằm chằm vào đôi mắt không có sự vui vẻ kia. Vương Vũ Phong cúi xuống trao cho Quý Vương một nụ hôn, Quý Vương cảm giác nụ hôn này như thể hiện cho anh thấy rằng hắn đang tức giận.
Vương Vũ Phong không nói lời nào liền lôi anh vào phòng ngủ, “Chắc anh mệt rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Quý Vương có rung động trước Vương Vũ Phong không? Nếu nói không thì chắc là nói dối còn nếu nói có thì bản thân anh lại sợ điều đó. Trước những hành động quan tâm như vậy anh muốn phớt lờ đi cũng khó, Vương Vũ Phong là một người hoàn hảo, anh không muốn Vương Vũ Phong vì anh mà làm quá nhiều thứ. Vậy nên Quý Vương luôn né tránh Vương Vũ Phong, mắt không thấy tim không đập.
Từ lúc đó cho tới tận bây giờ trong lòng Quý Vương luôn canh cánh một điều, anh không biết Vương Vũ Phong thích mình là thật hay giả nhưng nhìn cách Vương Vũ Phong đối xử với Tiêu Viễn An thì anh biết mình không thể nào thế chỗ cậu được.
Vương Vũ Phong nghe vậy thì ngây ra, thì ra nguyên nhân là do hắn, là hắn đã khiến Quý Vương tổn thương. Vương Vũ Phong nhanh chóng chạy ra phòng khách, hắn không muốn Quý Vương chạy trốn, hắn muốn cho Quý Vương biết bây giờ tình cảm của hắn đã thay đổi.
Thấy Quý Vương co người ngồi trên sô pha Vương Vũ Phong liền thở phào nhẹ nhõm, hắn nhẹ nhàng đến bên anh, vòng tay qua rồi ôm lấy anh, Quý Vương lập tức khách cự lại cái ôm đó.
Vương Vũ Phong liên miệng nói câu xin lỗi, Quý Vương nghe đến nỗi phát cáu bèn quay sang lấy tay chặn miệng hắn lại. Quý Vương vừa quay mặt lại liền làm cho hắn giật mình, hốc mắt đo đỏ cùng lông mi vẫn đang ướt kia chính là chứng cứ cho việc anh đã khóc.
Câu nói này như giọt nước tràn ly, Quý Vương không kiềm được mà khóc nức nở, lần đầy tiên anh để lộ ra sự yếu đuối của mình trước mặt người khác. Vương Vũ Phong nghe tiếng khóc của anh mà nghẹn lòng, là hắn có lỗi, đã để Quý Vương chịu uất ức trong suốt thời gian qua rồi.
Vương Vũ Phong nâng khuôn mặt toàn là nước mắt của Quý Vương lên sau đó nhẹ nhàng hôn lên mắt, lên mũi, lên má sau đó là đôi môi nhợt nhạt kia. Lần này Quý Vương không đẩy Vương Vũ Phong ra nữa, những uất ức trước đây đã theo dòng nước mắt mà chảy đi mất. Anh vòng tay qua cổ Vương Vũ Phong đáp lại nụ hôn đó.
Vương Vũ Phong mỉm cười tiếp tục nụ hôn ban nãy, Quý Vương cũng dần thả lỏng mình xuôi theo từng động tác của Vương Vũ Phong mà hưởng thụ, anh dường như đã chấp Vương Vũ Phong, cho phép Vương Vũ Phong một lần nữa khuấy đảo cuộc đời lộn xộn của mình.
Mặt trời dần ló dạng sau những tòa nhà cao tầng, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa kính chiếu rọi vào căn phòng ngập tràn mùi vị tình yêu. Vương Vũ Phong ôm Quý Vương ngủ đến quên trời quên đất, chỉ có Quý Vương bị tia nắng làm chói mắt mà tỉnh dậy.
Quý Vương liếc nhìn Vương Vũ Phong, vừa liếc mắt anh không thể rời mắt được bởi vẻ đẹp trai như nam thần bước ra từ truyện tranh kia. Sống mũi cao, lông mi dài cong vút, người đẹp như vậy mà không sờ thì phí lắm, thế nào Quý Vương thò móng vuốt của mình ra sờ từng đường nét trên khuôn mặt Vương Vũ Phong như thể anh muốn in sâu sự đẹp trai này vào tâm trí mình.
Vương Vũ Phong bắt được móng vuốt kia liền sờ nắm không buông, Quý Vương giật mình phát hiện Vương Vũ Phong đang nhìn mình chằm chằm, bị nhìn như vậy khiến anh không tự nhiên mà đỏ mặt.
Quý Vương lần đầu tiên biết hai chữ ngại ngùng là như thế nào đang tìm cách trốn tránh ánh nhìn nóng bỏng kia, “Tôi vẫn chưa nghe được câu còn lại.”
Mặc dù nói nhỏ nhưng Vương Vũ Phong vẫn có thể nghe được lời anh nói, hắn vui mừng cười rộ lên, ánh nắng bên ngoài như tô điểm cho nụ cười của hắn, quả nhiên người đẹp thì nụ cười cũng đẹp. Quý Vương nhìn đến là ngây người, mặc dù biết rõ vương Vũ Phong đẹp trai nhưng không ngờ còn những khoảng khắc khiến trái tim người ta rung động mãnh liệt như vậy.
Cuối cùng Quý Vương đã có một chỗ để cho mình dừng chân, ở nơi có ánh nắng ấm áp kia là người mà anh thích, phải nói là yêu đang chờ anh, cùng anh đi hết chằng đường còn lại, anh không còn cô đơn nữa, hiện tại anh đang sống rất hạnh phúc.
Tiêu Viễn An nghe được tin Quý Vương và Vương Vũ Phong ở bên nhau liền bất ngờ không thôi, lúc trước cậu còn thấy Vương Vũ Phong đang vật lộn khó khăn theo đuổi người ta mà sao nhanh như thế mà đã đồng ý rồi.
Cố Vương Khiêm không nói gì nhìn Quý Vương, tất nhiên người đầu tiên biết được chính là anh. Mặc dù anh rất ghét Vương Vũ Phong nhưng cũng phải cắn răng chịu đựng mà chúc mừng Quý Vương.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt một cái mà đã tới ngày nhà hàng của Tiêu Viễn An mở cửa khai trương, Tiêu Trừng nghe con trai mình không muốn thừa kế sản nghiệp nhà mình mà mở một nhà hàng nhỏ liền điên đầu, vẫn là Đinh Kiều khắc chế được ông mới không để ông nổi nóng tới phá nhà hàng của con trai.
Tiêu Viễn An nghe mẹ mình nói chỉ biết cười trừ, cậu không muốn trở thành tâm điểm của mấy bà hàng xóm xung quanh nhà đâu. Nói chuyện với Đinh Kiều một lúc lâu cậu liền rời đi đón khách, bởi vì hôm nay là ngày khai trương nên chính tay Tiêu Viễn An nấu các món ăn mà cậu đã ghi trong thực đơn.
Thực đơn này cũng do chính cậu nghĩ ra, đều là những món ăn do cậu tìm hiểu được, cậu phải công nhận một điều sống hai đời đúng là tốt thật. Nhìn mọi người vui vẻ ăn những món ăn mình làm ra khiến cậu cảm động muốn khóc.
Điệp Tử từ nhà bếp bước ra, thấy Tiêu Viễn An một mình đứng ở góc tối liền tiến lại đứng cùng cậu, “Thành công hơn tôi nghĩ đấy.”
Cố Vương Khiêm nhìn Tiêu Viễn An cười nói với Điệp Tử đến đỏ mắt, bây giờ anh chỉ muốn bắt cậu về nhà nhốt lại không cho ai nhìn, mỗi lần ra ngoài với cậu anh liền có thể thấy được những người xung quanh luôn mang ánh mắt như thế nào khi nhìn cậu.
Quý Vương nhịn cười vỗ vai an ủi người thân của mình, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Vương Vũ Phong, khung cảnh hòa hợp đến không thể tả. Lần đầu tiên Cố Vương Khiêm ngồi chung bàn với Vương Vũ Phong mà không đối chọi với nhau, hắn cũng rất mệt mỏi khi gặp Cố Vương Khiêm nhưng dù sao anh vẫn là bạn của Quý Vương nên hắn không so đo nhiều.
Cuộc sống nhàn nhã cứ như vậy tiếp diễn, viễn cảnh mà Tiêu Viễn An có nằm mơ cũng muốn đã trở thành hiện thực, có một Cố Vương Khiêm yêu thương hết mình, có một cuộc sống viên mãn.
Cố Vương Khiêm cũng đã toại nguyện, giờ đây anh đã có một gia đình, một gia đình luôn mang lại cảm giác ấm áp, giúp anh lấp đầy khoảng trống trong lòng, Tiêu Viễn An chính là người quan trọng duy nhất trong cuộc đời của anh.
Trải qua nhiều sóng gió cả hai đã đến với nhau, Vương Vũ Phong và Quý Vương đã gỡ bọ khúc mắc trong lòng đối phương, nhẹ nhàng cùng đối phương tiến vào trái tim của nhau. Vương Vũ Phong cũng đã biết đặt tình cảm đúng chỗ, trao cho tình cảm làm ấm áp tâm hồn của Quý Vương, khiến anh trở ấm áp hơn.
Trong tình yêu đừng nên cố chấp, hãy mềm mỏng với đối phương, nhẹ nhàng lại biết đâu đối phương sẽ càng yêu mình hơn thì sao.
END.