Em Là Ánh Sáng Của Anh - Mèo Tam Thể - Chương 38
Cố Vương Khiêm không để ý đến Vương Vũ Phogn là bao, anh chỉ cần ngồi đó nướng gà và đợi cậu quay trở lại là được rồi. Vương Vũ Phong nhìn Cố Vương Khiêm, hắn rất tò mò về mối quan hệ giữa Cố Vương Khiêm và Quý Vương.
Hắn không thích Quý Vương đi cùng Cố Vương Khiêm, một chút cũng không.
“Cậu.. Bớt nhìn người khác được không.”
Cố Vương Khiêm là người sống dưới ánh nhìn của người khác nhưng đố với cái nhìn chằm chằm như của Vương Vũ Phong thì anh không thể chịu được.
“Anh tưởng tôi muốn nhìn anh lắm sao.”
Vương Vũ Phong bị nhắc như vậy thì giật mình mà đưa ánh mắt đi chỗ khác, hắn chỉ mải suy nghĩ nên không biết mình lại nhìn chằm chằm người ta.
“Mà anh cùng Quý Vương có quan hệ như thế nào.”
Cố Vương Khiêm nghe hỏi mà có chút giật mình, cậu ta là đang quan tâm đến Quý Vương sao.
“Tại sao tôi phải nói cho cậu biết, cậu tự đi mà hỏi Quý Vương.”
“…”
Khuôn mặt Vương Vũ Phong cứng đờ lại không biết phải nói như thế nào. Đúng lúc đó nhóm của ba người kia cũng quay lại.
Cố Vương Khiêm thấy Tiêu Viễn An bước đến thì dịch sang một bên chừa chỗ cho cậu ngồi cùng. Tiêu Viễn An cũng không kiêng dè gì mà ngồi xuống gần Cố Vương Khiêm.
Cố Vương Khiêm cầm lấy khăn lau trong tay cậu rồi lau tóc cho cậu. Thu Uyển thấy một cảnh tình lãng mạn như vậy thì nhăn mặt, cô bé hôm nay cũng cần người lau tóc cho đó nha.
Quý Vương khoác một chiếc áo khoác mỏng sau đó ngồi xuống gần Cố Vương Khiêm, anh không muốn ngồi gần Vương Vũ Phong cho lắm. Vương Vũ Phong thấy vậy thì sầm mặt.
“Cậu uống chút cacao nóng đi, tối đến sẽ lạnh lắm.”
Cố Vương Khiêm đưa cho Quý Vương ly cacao nóng sau đó vẫn miệt mài lau tóc cho Tiêu Viễn An.
Quý Vương nhìn ly cacao nóng trên tay, anh cảm thấy ấm áp hơn lúc trước nhiều rồi. Thể trạng của Quý Vương từ lúc trước đã kém nay lại kém hơn, anh không chịu được cái giá lạnh, dù chỉ là một cơn gió nhẹ anh cũng cảm thấy lạnh.
Vương Vũ Phong lặng lẽ nhìn Quý Vương, sắc mặt nhợt nhạt kia khiến hắn lo lắng đứng ngồi không yên, hắn muốn chạy qua bên đó ôm Quý Vương vào lòng để sưởi ấm cho Quý Vương.
Tiêu Viễn An dùng con dao nhỏ cắt một chút thịt gà ra để thử độ chín.
“Gà chín rồi, anh nhấc xuống cái đĩa này đi.”
Cố Vương Khiêm nhấc con gà đã được nướng chín xuống đĩa, mùi thơm tỏa ra từ con gà kích thích vị giác của mọi người kể cả những vị khách đang cắm trại xung quanh dó cũng bị thu hút bởi mùi thơm.
“Anh Viễn An, em đói quá.”
Thu Uyển nhìn cái bụng xẹp lép của mình, nhìn đến con gà đỏ ươm trên đĩa mà phát thèm.
“Sắp được rồi.”
Tiêu Viễn An vội vàng đi lấy nồi canh nấm kia rồi chia cho mỗi người một bát canh lót dạ trước, canh ấm đi vào cổ họng rồi xuống dạ dày khiến cả người trở nên ấm áp hơn.
Thịt gà thơm ngậy, miếng thịt mềm mại như tan trong miệng, sốt ớt cay nồng khiến người ăn vừa suýt xoa vừa khen ngon.
“Anh Viễn An nấu ăn quá đỉnh.”
Thu Uyển giơ ngón cái tặng cho Tiêu Viễn An một thích. Từ trước tới giờ cô chưa từng ăn như vậy lần nào, những món ăn trước kia có ngon tới đâu giờ nghĩ lại thì vẫn thua món mà Tiêu Viễn An nấu.
“Em quá khen.”
Có lẽ Tiêu Viễn An là người ăn nhỏ nhẹ nhất trong nhóm người này. Cố Vương Khiêm cùng Vương Vũ Phong tranh nhau ăn một món, hai người chỉ hận không thể đánh với nhau một trận.
Quý Vương nhìn miếng thịt đỏ nồng trong chén mà cau mày, anh rất ít khi ăn đồ cay. Vậy nên Quý Vương lén lút gắp miếng thịt đó qua cho Cố Vương Khiêm sau đó múc cho mình một bát canh.
Cố Vương Khiêm được Quý Vương cho miếng thịt thì mới nhớ ra Quý Vương thuộc dạng người không ăn được cay.
“Cậu ăn mỗi canh thôi hả. Trong khu kia hình như có nhà hàng đấy”
“Không sao, tôi không chết đói được đâu.”
Cố Vương Khiêm nghe vây thì yên tâm, anh tiếp tục tranh giành những miếng thịt với Vương Vũ Phong. Tiêu Viễn An nhìn hai người đấu đá nhau mà không hiểu tại sao.
“Uyển Uyển nè, sao hai người đó ghét nhau vậy.”
“Hai người nào cơ.” Thu Uyển đang ăn quên trời quên đất bỗng nhiên bị hỏi thì có hơi dừng lại, thấy Tiêu Viễn An thì thầm nói chuyện cô bé cũng thì thầm theo.
“Thì Cố Vương Khiêm với anh Vũ Phong ấy, hai người đấy cứ đấu đá nhau suốt.”
“Em cũng không biết. Anh hỏi anh Quý Vương thử xem.” Thu Uyển cô đây còn đang bận ăn, làm sao có thể có thời gian để ý đến người nào.
Tiêu Viễn An nhìn cô bé ăn ngon lành thì buồn cười, vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ mà thôi. Cậu nhìn sang Quý Vương, muốn hỏi nhưng suy đi nghĩ lại vẫn là vấn đề của hai người đó, cậu vẫn tốt hơn là không can thiệp vào.
Sau khi ăn xong mỗi người liền phụ một tay dọn dẹp. Quý Vương vẫn cầm ly cacao ngồi trước lửa sưởi ấm cơ thể. Vương Vũ Phong thấy vậy liền âm thầm đi đến ngồi kế bên Quý Vương.
Cố Vương Khiêm thấy vậy muốn đi tới lên tiếng thì bị Tiêu Viễn An kéo lại.
“Để hai người đó nói chuyện đi.”
“Em biết gì rồi sao.”
Tiêu Viễn An nhìn Cố Vương Khiêm một lúc sau đó giơ ngón trỏ lên đặt giữa miệng ý chỉ anh im lặng một chút. Một tay cậu cầm đèn pin một tay nắm tay Cố Vương Khiêm kéo đi vào trong lối mòn nhỏ dẫn vào rừng.
Cố Vương Khiêm nhìn mọi thứ xung quanh, hóa ra khu rừng này còn có đường mòn để đi. Lúc chiều thấy Thu Uyển đi đi về về nhanh chóng anh đã cảm thấy ngạc nhiên.
“Con đường này là Thu Uyển chỉ cho em đó, em ấy nói con đường này dẫn tới một nơi đẹp lắm.”
Bàn tay nhỏ bé kia nắm chặt lấy tay Cố Vương Khiêm, cơ thể Cố Vương Khiêm cứ như có dòng điện nào đó chạy qua, trái tim anh bây giờ cứ lơ lửng trên mây.
“Tới nơi rồi.”
Trước mặt Tiêu Viễn An và Cố Vương Khiêm là bầu trời đêm rộng lớn cùng khung cảnh toàn thành phố được nhìn từ trên xuống. Những đốm đèn lập lòe nơi xa xa kia như những vì sao ở trên trời, lộng lẫy, lung linh.
Cố Vương Khiêm nhìn sang Tiêu Viễn An, khuôn mặt vui vẻ như bây giờ của cậu lần đầu tiên anh được chiêm ngưỡng. Một thành phố lộng lẫy dường như đang phản chiếu lại trong đôi mắt to tròn kia.
Sao trước đây anh lại chưa từng biết rằng cậu lại xinh đẹp đến thế nhỉ. Chỉ nghĩ tới đây thôi mà trái tim của Cố Vương Khiêm dần dần đập nhanh hơn, càm giác hồi hộp không biết từ đâu xâm chiếm lấy đầu óc.
Cố Vương Khiêm nhẹ nhàng luồn tay mình vào bàn tay Tiêu Viễn An, Tiêu Viễn An dù đang ngắm cảnh nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến mình. Cậu cũng nắm lại bàn tay anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cùng nhau ngắm cảnh đêm lãng mạn. Không cần lời nói, chỉ cần hành động cũng đủ để ta hiểu ra tình cảm của mình dành cho đối phương nhiều bao nhiêu.