Em Là Ánh Sáng Của Anh - Mèo Tam Thể - Chương 35
Bởi vì phải ngủ trên ghế nên Quý Vương cảm thấy toàn thân mình đau nhức rã rời. Quý Vương mệt mỏi cất bước về nhà. Đứng trước cửa nhà Quý Vương liền do dự không biết có nên mở cửa hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại thì đây cũng là nhà của mình, Quý Vương quyết định mở cửa vào nhà. Anh vừa kéo cửa ra liền có một lực đẩy nào đó đẩy cửa ra từ phía đối diện.
Vương Vũ Phong nhìn Quý Vương đang ngơ ngẩn liền cảm thấy tức giận. Hắn lạnh mặt kéo Quý Vương vào nhà. Điều Quý Vương lo sợ đã xảy ra, Vương Vũ Phong quả nhiên vẫn còn ở nhà anh.
“Cậu làm tôi đau.” Lực tay của Vương Vũ Phong thật sự rất mạnh khiến Quý Vương phải nhăn mặt vì đau.
Vương Vũ Phong nghe Quý Vương bảo đau thì thả lỏng lực tay nhưng vẫn giữ lấy cổ tay của Quý Vương. Vương Vũ Phong để Quý Vương ngồi xuống sô pha còn mình thì đứng nhìn anh từ trên xuống.
Quý Vương có cảm giác mình như là đứa trẻ bỏ nhà ra đi bị phụ huynh bắt về, thật áp lực. Quý Vương không tự chủ mà nuốt nước miếng, lén lút nhìn Vương Vũ Phong. Vương Vũ Phong đen mặt nhìn chằm chằm Quý Vương không nói lời nào.
Mà khoan, đây là nhà anh mà sao anh phải sợ gì chứ. Quý Vương tự nhủ với lòng mình sau đó tự tin ngẩng mặt lên nhìn Vương Vũ Phong. Vương Vũ Phong nhìn khuôn mặt tái nhợt đó mà chợt đau lòng, hắn thở dài rồi ngồi xuống cạnh Quý Vương.
Quý Vương thấy Vương Vũ Phong ngồi xuống thì giật mình lùi ra xa hắn một chút. Vương Vũ Phong không nói không rằng kéo người ôm vào lòng, vốn dĩ thân nhiệt của Quý Vương không ấm áp gì giờ đây đi một đêm đã lạnh đến cóng người. Nhiệt độ thấp đến đáng sợ này khiến Vương Vũ Phong có chút xót xa mà ôm anh chặt hơn. Hắn muốn truyền một chút nhiệt cho anh, để anh bớt lạnh.
“Cậu làm gì đó.” Quý Vương mặc dù rất thích cái ôm này nhưng để bảo toàn trái tim đang đập nhanh như muốn nổ tung kia thì anh nên cách xa Vương Vũ Phong một chút.
“Anh lạnh thật.” Lúc biết được Quý Vương trốn đi hắn liền điên cuồng gọi điện cho Quý Vương. Gọi mãi không thấy anh bắt máy hắn liền tưởng rằng anh đã chặn số hắn. Mãi đến khi quay trở lại phòng ngủ hắn mới thấy điện thoại cùng ví tiền của anh để trên tủ đầu giường.
Vương Vũ Phong hoảng hốt, hắn liền chạy xuống tìm xung quanh nhưng không thấy Quý Vương đâu. Vì sợ khả năng Quý Vương sẽ quay về nhà trong lúc hắn rời đi nên hắn liền quay trở về nhà anh ngồi chờ.
Chờ đến sáng, hắn cả một đêm mất ngủ không biết Quý Vương sẽ ngủ ở đâu, người có bị làm sao không. Đến khi nghe tiếng bấm mật khẩu ngoài cửa thì Vương Vũ Phong vội vàng chạy ra, mở cửa ra chính là khuôn mặt nhợt nhạt của Quý Vương, bộ đồ ngủ mỏng manh không thể che đậy được sự run rẩy dưới cái lạnh của anh.
Vương Vũ Phogn như tức điên, hắn thầm chửi anh trong lòng. Tại sao lúc đó lại bỏ chạy, nếu có bỏ chạy cũng phải mang theo bên mình tiền bạc và điện thoại chứ, không có ai lại ngốc nghếch như vậy chỉ mang một bộ đồ ngủ mỏng manh rời nhà.
“Vương Vũ Phong, cậu làm như thế này khiến tôi cảm thấy rất khó xử.”
Quý Vương muốn đẩy Vương Vũ Phong ra nhưng sức lực của anh yếu hơn nhiều so với Vương Vũ Phong, chỉ như mèo nhỏ dùng đệm thịt đẩy người vậy.
“Khó xử? Tại sao lại khó xử chứ.” Vương Vũ Phong nới lỏng vòng tay nhưng không để Quý Vương thoát ra.
“Mối quan hệ giữa hai chúng ta đã chấm dứt rồi. Cậu mau rời khỏi đây đi, sau này cũng đừng liên lạc với tôi.”
Thấy Quý Vương dứt khoát như vậy Vương Vũ Phong cảm thấy khó chịu trong lòng, tại sao lại muốn cắt đứt quan hệ với hắn vậy chứ. Lúc trước không phải vẫn rất tốt sao, tại sao giờ lại muốn cắt đứt quan hệ chứ.
“Anh nói gì vậy. Sao.. Sao lại muốn cắt đứt quan hệ với tôi.”
Vương Vũ Phong luống cuống không biết làm gì mới phải. Hắn ngỡ ngàng nhìn Quý Vương, hắn chưa từng nghĩ đến trường hợp này.
“Thả tôi ra, tôi còn phải đi làm.”
Quý Vương cố gắng chui ra khỏi vòng tay của Vương Vũ Phong sau đó đi vào phòng ngủ, một cái ánh mắt cũng không để lại cho hắn. Cánh cửa phòng đóng lại, Vương Vũ Phong cứ vậy mà trơ mắt ra nhìn, nhìn Quý Vương sau khi thay đồ xong liền ra khỏi nhà, nhìn thấy Quý Vương lên xe rời nhà đi làm.
Một cái nhìn cũng không nhìn lại, Quý Vương cư xử như hắn là một người xa lạ.
Quý Vương nói là đi làm nhưng lại lái xe đến nhà Cố Vương Khiêm và Tiêu Viễn An, bây giờ vẫn là thời gian nghỉ lễ công ty vẫn chưa làm việc trở lại. Anh chỉ lấy đó làm cớ để thoát khỏi chỗ đấy.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi trắch bệch của Quý Vương Cố Vương Khiêm không biết chuyện gì đã xảy ra. Tiêu Viễn An thấy vậy thì vội mang khăn bông đến quấn vào người Quý Vương sau đó còn đi làm một vài món ấm áp cho Quý Vương ăn.
“Có chuyện gì mà sắc mặt của cậu tệ quá vậy?”
“Không có.. Khụ khụ.. Chuyện gì cả.”
Cố Vương Khiêm nhíu mày nhìn Quý Vương, đã bị cảm luôn rồi mà lại không có chuyện gì. Cố Vương Khiêm vươn tay sờ lên trán Quý Vương, có hơi ấm ấm.
“Phát sốt rồi.”
Tiêu Viễn An thấy vậy thì quay vào bếp lấy trong tủ ra một vài vỉ thuốc.
“Trong nhà còn một ít thuốc hạ sốt với cảm, anh mau ăn đi rồi uống thuốc.” Tiêu Viễn An đưa mấy vỉ thuốc qua cho Quý Vương. Lần đầu tiên cậu thấy Quý Vương mệt mỏi đến phát bệnh như vậy, cậu lo lắng nhắn tin cho Vương Vũ Phong.
Lúc trước hai người này tự dưng thân thiết với nhau khiến cậu rất bất ngờ, giờ Quý Vương bị bệnh rồi cậu có nên nói cho Vương Vũ Phong biết không nhỉ.
Quý Vương mệt đến mức đầu đau chóng mặt, hai mắt nặng trĩu như treo ngàn cân vậy. Hơi thở yếu ớt đủ để nói cho Cố Vương Khiêm nghe. Cố Vương Khiêm nghe xong chân mày như sắp chạm vào nhau.
“An An, em đừng nói cho tên đó biết.”
Tiêu Viễn An chỉ mới nhập tin nhắn, nghe vậy thì xóa đi. Cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn nghe theo lời Cố Vương Khiêm nói.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Tiêu Viễn An hạ thấp giọng xuống thì thầm hỏi Cố Vương Khiêm. Cố Vương Khiêm nhìn Quý Vương rồi lắc đầu.
“Tôi cũng không biết rõ chuyện gì nữa. Cậu ấy không nói gì cho tôi hết.”
Cố Vương Khiêm cùng Tiêu Viễn An đi ra sân vườn trước nhà để Quý Vương có thể nghỉ ngơi mà không bị làm phiền.
“Anh Vũ Phong với Quý Vương có quan hệ như thế nào vậy?”
“Tôi cũng không biết nữa.”
Tiêu Viễn An ngồi trên xích đu ăn bánh, Cố Vương Khiêm ngồi kế bên liền giúp cậu xoa bóp chân. Sau khi thổ lộ tình cảm thì Cố Vương Khiêm cứ như biến thành một người khác vậy.
Mỗi một cử chỉ hay hành động Cố Vương Khiêm đều thể hiện một cách dịu dàng. Điều này làm cho trái tim cậu càng lúc càng rung động mãnh liệt hơn.
“Chỉ nghe rằng quan hệ của hai người đó rất phức tạp.”
“Vậy sao, lúc trước em cứ tưởng anh Vũ Phong thích Thu Uyển chứ.”
Nhìn Tiêu Viễn An tỏ vẻ thất vọng Cố Vương Khiêm muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Quý Vương như thế này không cần nói cho anh Vũ Phong biết cũng được sao.”
“Ừ, cậu ta không muốn tên đó biết mình đang ở đây.”
Tiêu Viễn An thở dài, lễ như vậy mà lại còn bị cảm lạnh, thật đáng thương. Mà hình như cậu cũng không được đi đâu khi có người bệnh ở nhà như vậy.
Cậu buồn chán nhìn xung quanh vườn, đúng lúc này điện thoại lại vang lên. Tiêu Viễn An nhìn tên người gọi thì nhanh chóng bắt máy.
“Uyển Uyển, có chuyện gì sao.”
“Có chuyện mới được gọi cho anh hả.”
“À không.” Tiêu Viễn An bật loa ngoài cho Cố Vương Khiêm cùng nghe.
‘Chủ nhật này mình đi cắm trại đi anh. Anh nhớ rủ mọi người nhé.’
“Được, anh sẽ chuyển lời đến mọi người.”
Sau khi cúp máy Tiêu Viễn An liền quay sang nhìn Cố Vương Khiêm với ánh mắt long lanh như chú cún con. Cố Vương Khiêm làm sao có thể chịu được ánh mắt đó, cuối cùng cũng đồng ý đi chơi với cậu.
Quý Vương ở nhà Tiêu Viễn An đến khi trời sẩm tối thì mới hạ sốt. Cố Vương Khiêm mặc dù không muốn lắm nhưng vẫn phải để Quý Vương ở lại đêm nay. Quý Vương cũng là bất đắc dĩ mới ở lại chứ còn lâu anh mới muốn ở tỏng cái căn nhà ngập mùi yêu đương này.