EM LÀ ÁNH DƯƠNG - Tác giả: Chanh - Chương 76: Ngoại Truyện 4
Như thường lệ thời gian rảnh vào buổi chiều,cả phòng bọn cô sẽ đi ra ngoài ăn uống.Sở Ngữ Yên cùng Trình Lam ngồi trước bàn trang điểm,hai cô nàng chăm chú mà tỉ mỉ trên làn da của bản thân.
Bên này Uyển Tự khoanh tay trước ngực.Biểu cảm bất đắc dĩ mà nhìn chằm chằm hai cô nàng kia.Diễn Oai thở dài một hơi rồi lại nằm ườn ra bàn,tủi thân nói.
– Hai cậu bể kèo sao,đúng là có bạn trai quên luôn bạn bè.
Trình Lam vừa dặm phấn vừa buồn cười đáp lại.
– Đâu có,tớ là có việc đột xuất.Tớ không có đi hẹn hò mà,Ngữ Yên mới là đi hẹn hò.
‘…..’
Sở Ngữ Yên đưa mắt lườm Trình Lam một cái.Cũng không thể trách cô được,tên bạn trai nhà cô không thèm thông báo trước.Tự dưng đến đột xuất mới gọi điện,cô cũng không thể bỏ mặc anh được.Nên mới bể kèo với mấy cô bạn cùng phòng.
Da mặt của cô vốn đẹp không tì vết,không cần tốn thời gian trang điểm làm chi.Rất nhanh Sở Ngữ Yên đã rời ghế,đi lẹ qua chỗ của Uyển Tự.Hôn nhẹ lên má cô nàng rồi hối lỗi.
– Xin lỗi cưng nhiều nhé,khi về mua trà sữa đền bù.Tớ đi đây,bai bai.
‘…..’
Vừa lúc Sở Ngữ Yên rời khỏi phòng thì Diễn Oai liền trở về.Vừa bước chân vào phòng cô nàng đã cao giọng bát quái.
– Trời ạ,các cậu biết tớ vừa nhìn thấy ai không.
Uyển Tự tính tình phóng khoáng,cô chỉ giả bộ giận hờn một chút chứ không giận thật.Nhìn thấy vẻ mặt tinh quái của Diễn Oai thì cô liền biết ngay cô nàng này lại mới đi hóng chuyện về thế là liền đáp.
– Nhìn cậu xem,mắt còn sáng hơn khi gặp đàn anh Tạ nữa.
– Đàn anh Tạ gì chứ,tớ vừa gặp cái anh chàng người mẫu Bạch Nhất Dương.Cậu ta đứng dưới kí túc xá nữ tụi mình kia kìa.
– Hả,đâu đâu để tớ xem thử.
Vừa nói Uyển Tự cũng chạy ra bên ngoài ban công cùng Diễn Oai để nhìn người thật.Nghe danh vị nam thần này đã lâu nhưng chưa từng gặp ở ngoài,ai mà không tò mò kia chứ.
Trình Lam cùng lúc cũng đã trang điểm xong,hôm nay cô phải đi phỏng vấn nên mới gấp rút thế này.Nghe câu chuyện ngoài lề kia thì cô liền bĩu môi.Cái người này cô gặp hoài thành chán,chẳng có hứng thú.Hướng Lâm nhà cô đẹp trai hơn.
– Tớ đi nhé,tối gặp lại.
Diễn Oai cùng Uyển Tự không có quay lại chỉ vội đáp.
– Ừm,đi đi.
– Tối gặp lại.
‘…..’
– —————
Vì quá gấp gáp lại sợ anh đợi lâu.Sở Ngữ Yên chỉ vội mặc một chiếc đầm màu vàng nhạt vô cùng đơn giản.Tóc dài cũng được cô búi gọn lên,gương mặt tinh tế không quá lòe loẹt.Chỉ điểm ở bờ môi căng mọng.
Từ cầu thang của kí túc cô liền trông thấy thiếu niên cao lớn ở phía xa.Anh đang đứng dưới tán cây Liễu gần đó.Một thân đồ màu đen trông anh càng thêm lạnh lẽo hơn giữa dòng nữ sinh áo váy sặc sỡ.Cô khẽ mỉm cười rồi chạy bước nhỏ lại gần phía anh.
Bước chân sắp lại gần thì liền trông thấy người quen.Là đàn chị Hứa Dụ,cô rất thích chị ấy.Tính tình hòa nhã lại còn vô cùng xinh đẹp.Nhưng nhìn tình cảnh trước mắt thì cô cũng đoán ra được chuyện gì sắp xảy ra.
– Ngữ Yên,em đứng đây làm gì thế.
Cô còn đang ngơ ngác nhìn hai người trước mặt,thì từ đâu một giọng nói từ tính vang lên bên tai.Là đàn anh Tôn Cư.Hôm nay là dịp gì thế không biết,sao lại đụng mặt cùng anh ta.
Tôn Cư hơn cô 2 tuổi,nhưng từ lúc cô nhập học đến nay luôn bị anh ta làm phiền.Không phải ghét bỏ gì cả nhưng gì cũng phải có giới hạn của nó.Đàn anh này của cô thuộc dạng mặt dày vô liêm sỉ.Nhiều khi còn làm ra vài hành động biến thái khiến cô sợ hãi không thôi.
Cô lùi lại một bước chân,lời còn chưa rời khỏi miệng thì liền được một cánh tay rắn chắc ôm lấy.Mùi hương quen thuộc xộc vào khoang mũi của cô cả cảm giác an toàn này nữa.Không cần nhìn thì cô cũng biết là ai.
Bạch Nhất Dương đưa đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tôn Cư.Tính tuổi tác thì anh nhỏ hơn nhưng khí thế hơn hẳn anh ta bội phần.Chỉ nhìn lướt qua trong chốc lát anh đã rời đi ngay,nhìn xuống người con gái trong lòng.
– Em yêu,chúng ta đi thôi.
Rõ ràng là anh chỉ hỏi cho có thôi cũng không đợi cô đáp lại đã ôm lấy bả vai của cô rời đi.Còn cao giọng tuyên bố đánh dấu chủ quyền.Tính cách của anh vẫn vậy,luôn thích làm theo ý mình ngang ngược bá đạo.Nhưng cô không hề ghét ngược lại còn rất dung túng cho anh.
Tôn Cư bị ngó lơ thì liền bẽ mặt,xung quanh lại rất nhiều nữ sinh nhìn thấy.Vốn anh ta định đến đây rủ Sở Ngữ Yên cùng đi ăn cơm,anh ta biết rõ lịch học của cô.Biết hôm nay cô sẽ rảnh ca chiều nên mới tự giác tới đây.
Nào ngờ trông thấy một màn trước mắt,quả nhiên tin đồn cô có bạn trai là thật.Không phải là một lão già sao,người kia rõ ràng còn rất trẻ lại soái khí như vậy.Ngay cả một góc Tôn Cư cũng không thể sánh bằng.
Sau khi đi xa rồi mà anh vẫn không có dấu hiệu buông cô ra thì cô lại có chút ngại.Giữa ban ngày ban mặt mà ôm ấp đi giữa nơi đông người thì có chút…..Đã vậy bạn trai nhà cô còn nổi bật thế kia,người nghoảnh đầu lại nhìn càng lúc càng nhiều.
– Nhất Dương,anh buông em ra trước đã,được không.
Bước chân của anh dừng lại,tay vẫn ôm lấy bả vai của cô.Đôi mắt đen láy nhìn xuống đôi mắt long lanh kia.Biểu cảm của anh bây giờ muốn bao nhiêu khó coi cũng có đủ.
– Sao em bảo ở trường không có ai theo đuổi em.
– Em……
Nữa rồi,bạn trai nhà cô ghen nữa rồi.Vì đảm bảo hũ giấm nhà cô không bị bể cô mới phải nói xạo với anh cho qua chuyện.Nếu để anh biết mỗi tuần cô đều nhận được lời tỏ tình thì gay mất.
Sở Ngữ Yên đành dịu mặt,giọng bất giác ngọt ngào hơn.Nũng nịu mà nhìn anh.
– Nhưng em thích anh mà,người ta có theo đuổi thì em có để ý đâu.
Ngẫm lại lời cô nói thì anh mới hạ hỏa,anh tất nhiên là tin tưởng cô rồi.Nhưng nhìn đám sói già kia thì anh mới không yên lòng,bạn gái nhỏ nhà anh cất giữ bấy lâu.Chỉ được mình anh ngắm,đám đó được hời càng khiến anh tức điên lên được.
Nhưng anh không nỡ giận hờn với cô cũng không nỡ lớn tiếng.Thế là liền bị cô dỗ dành chỉ với vài câu nói.Nhìn thấy cô ngại trước đám đông nên anh chuyển thành nắm lấy tay của cô,mười ngón tay đan xen không một kẽ hở.
Sở Ngữ Yên hài lòng nhìn anh,quả nhiên bạn trai nhà cô tính tình dạo này đã tốt hơn hẳn.Biết kiềm chế tính tình nóng nảy rồi,trong lòng cô tự khen thưởng lấy bản thân của mình sau bao ngày vất vả rèn dũa cái tính thối của anh.Đột nhiên nhớ đến đàn chị Hứa Dụ cô liền cất giọng.
– Chị xinh đẹp ban nãy nói gì với anh thế.
– Người nào cơ.
– Là cái chị tóc dài ban nãy đó,em vừa ra tới đã thấy anh cùng chị đó nói chuyện.
Bạch Nhất Dương cẩn thận suy nghĩ xem là cô đang nhắc tới người nào.Đứng dưới kí túc xá của cô đợi cô gần 30 phút,có biết bao nhiêu người đến bắt chuyện làm sao anh nhớ rõ từng người kia chứ.Anh lại chẳng có quan tâm.Nếu là lúc cô vừa ra tới thì hẳn là cái người cuối cùng nhỉ,anh buộc miệng đáp lại.
– À,xin số điện thoại của anh.Anh đưa số của em.
‘….’