EM LÀ ÁNH DƯƠNG - Tác giả: Chanh - Chương 71
Trình Lam như một người thừa thãi đứng bơ vơ,cô nàng đưa mắt lườm lấy Hướng Lâm.Nhìn người ta xem còn chưa cưa đổ Ngữ Yên mà đã tận tình như thế.Bạn trai nhà mình vậy mà đứng đực ở kia.Xem có tức không kia chứ.
Nhận thấy ánh mắt lóe lửa của bạn gái thì Hướng Lâm liền tặc lưỡi,bước chân liền mau lẹ chạy lại đấm nhẹ bả vai Trình Lam.Giọng nói nịnh nọt ngọt sớt.
– Nào nào bớt giận nhé.
‘….’
Hướng Liên nhìn cảnh tượng trước mắt thì lại cảm thấy bản thân bị bỏ rơi.Ánh mắt cô nàng lén quan sát Sở Ngữ Yên từ đầu tới cuối.Đôi con ngươi đầy nét cười nhưng không mang một vẻ hoan nghênh nào cả.Cô nàng đều quen thuộc với cả ba anh chị này nhưng riêng một chị gái kia thì không hề quen biết.
Chỉ trông thấy hành động thân mật của Bạch Nhất Dương dành cho chị gái đó thì trong lòng cô nàng lại thêm khó chịu.Nhưng cô biết anh vẫn chưa có bạn gái nên cũng không thể hiện vẻ chán ghét quá mức,liền đi qua nhỏ giọng nói.
– Chúng ta mau đi thôi ạ,đến muộn sẽ hết bàn mất.
Nói xong thì cả năm người cùng sóng vai rời khỏi cổng trường.Bọn họ hẹn hôm nay sẽ đi ăn lẩu,từ lúc lên lớp 12 thì Sở Ngữ Yên cũng không đi làm thêm nữa.Trong nhà dì Chu cũng đã kịch liệt từ chối việc làm thêm của cô nên cô liền dứt khoác bỏ luôn.Trước mắt lo cho việc học trước,việc kiếm tiền sau này cơ hội còn rất nhiều.
Cả năm người bước vào bên trong quán lẩu,được nhân viên dẫn đến một bàn tròn lớn cho 5 người.Xung quanh đều rất đông học sinh tụ tập lại ăn.Không khí vô cùng náo nhiệt.
Sở Ngữ Yên ngồi ở giữa Trình Lam cùng Bạch Nhất Dương.Rõ ràng khoảng trống ở bàn rất rộng đều dư dả chỗ thừa cho mỗi người nhưng cô lại bị kẹp giữa hai con người này không khác gì một cái bánh mì kẹp xúc xích.
Cô định lên tiếng kêu anh xích ra một chút thì giọng nói trong trẻo của cô gái ngồi bên cạnh anh đã cất lên trước.
– Anh Nhất Dương,cải muối ăn kèm của anh nè.Em bỏ cà rốt ra hết rồi ạ.
Quán lẩu này trưng bày nhiều gian hàng thức ăn để ăn kèm như kimchi hay củ cải muối.Khách muốn ăn thì tự phục vụ rất thoải mãi.
Không phải anh thích ăn cà rốt sao,hồi lớp 10 anh còn anh giúp cô ăn mà.Suy nghĩ vừa lóe lên thì cô liền khựng lại,giọng nói trầm thấp của anh cùng lúc đó cũng vang lên đáp lại cô gái nhỏ kia.
– Cảm ơn em.
Hướng Liên nhìn vào vẻ mặt sững sờ của Sở Ngữ Yên thì trong lòng không khỏi đắc ý.
‘Chị ấy còn không biết anh Nhất Dương ghét ăn cà rốt sao,vậy thì không phải quan hệ đó rồi’
Nghĩ đến đây thì ý thù địch của Hướng Liên giảm xuống,cô nàng cởi mở ngó đầu qua để nhìn cô gần hơn.
– Chào chị,em là Hướng Liên em gái của anh Hướng Lâm.Ban nãy em chưa kịp chào hỏi chị,chị bỏ qua nhé.
– Không sao đâu.Chị Là Sở Ngữ Yên,chào em.
Cô thu lại nét mặt của mình khẽ mỉm cười nhìn Hướng Liên,thật lòng thì cô cũng không có ác ý gì với cô nàng này.Tập nhiều thành quen thôi,bên cạnh anh lúc nào chẳng có nhiều em gái bu quanh.Ghen thì cô vẫn ghen nhưng không thể ghét lẫy sang người khác.
Con người của cô vốn sòng phẳng,cảm xúc trong lòng sao thì sẽ thừa nhận.Không bao biện hay lấp liếm che dấu gì cả.Cảm xúc của chính bản thân mình thì mình thừa nhận thôi,chỉ là không nói ra ngoài miệng.Tự lòng mình tự hiểu.
Trước mắt cô liền hiện lên bàn tay thon dài của nam sinh,anh đẩy chiếc đĩa có củ cải trắng qua cho cô.Là chiếc đĩa mới,đĩa của Hướng Liên vẫn còn ở chỗ của anh.Bạch Nhất Dương hơi ghé sát lại cô rồi cất tiếng,hơi nóng phả đến khiến cả người cô bất giác ngồi thẳng sống lưng.
– Của cậu nè,ăn hết tớ lại đi lấy nhé.
– Cảm ơn.
‘….’
Hai từ ngắn gọn xúc tích của cô vang lên thì anh liền ngơ ngác mà nhìn cô chăm chú hơn.Giọng nói vẫn lạnh nhạt như vậy,từ tối hôm qua đến giờ thái độ của cô cứ có chỗ nào sai sai.Nhưng anh lại chẳng biết nó sai ở đâu để sửa.
– Cậu thấy khó chịu ở đâu sao?
– Không có.
– Cậu muốn uống trà sữa không?
– Không uống.
‘…’
– Em em…em muốn uống.
Hướng Liên không biết ở đâu chui vô mà nói vô cùng nhanh,vẻ mặt cười đến toác cả miệng.Vốn Bạch Nhất Dương xem Hướng Liên như em gái,anh cùng Hướng Lâm chơi với nhau nhiều năm như thế cũng không khác anh em trong nhà là bao.
Vẻ mặt của anh khi nói chuyện cùng Hướng Liên cũng giảm xuống vài phần lạnh nhạt.
– Em bảo anh trai của em mua cho.
– Vậy anh không phải anh trai của em sao.
Nói tới đây khuôn mặt của Hướng Liên liền không tự chủ mà đỏ như gấc,ai ngồi trên bàn cũng hiểu ngay ý của câu nói.Không phải ý muốn nhấn mạnh là quan hệ của họ là nam nữ khác giới không phải anh trai em gái này kia.Như thế không phải cô lại tiến thêm được một bậc sao.
Vẻ mặt của Bạch Nhất Dương cũng không thay đổi,anh không suy nghĩ nhiều về câu nói kia.Đều cảm thấy rất bình thường mà đáp lại.
– Ý anh là anh trai ruột của em còn anh là anh trai nuôi.
‘….’
– Àaaaa.
Hướng Liên chán nản bĩu môi rồi lại không đòi trà sữa nữa,cái anh trai ruột kia còn đang ngồi yêu đương với bạn gái làm gì có tâm trạng quan tâm đứa em gái này.Cô nàng lại tiếp tục vào phần ăn của mình.
Nồi lẩu cũng sôi sùng sục,sắc đỏ trên mặt nước lẩu càng tăng thêm cảm giác thèm ăn.Bạch Nhất Dương nhúng thịt bò chín đều mọi mặt rồi để vào bát cho cô.Cứ như vậy chén của anh vô cùng sạch sẽ chưa hề có thức ăn bên trong.
Từ đầu tới cuối đều chăm lo gắp cho Sở Ngữ Yên.Còn bên này cô cũng chưa nhấc đũa lên,nãy giờ chỉ uống nước của mình.Suy nghĩ của cô bay lơ lửng không để ý đến việc xung quanh lắm.
Đến tận lúc bóng dáng cao lớn kia lại lần nữa áp đến cô mới hoàn hồn.Đôi mắt hồ ly nhìn xuống bát của mình đã đầy ắp thịt bên cạnh chiếc đĩa nhỏ còn có vài con tôm đều đã bóc vỏ.
Khuôn mặt của cô bất giác quay sang thử nhìn xem anh đang muốn làm gì thì ngay lập tức hai mắt cô liền mở to lên.Anh vậy mà đang kề sát mặt vào cô,ngay lúc cô quay sang thì xém chút đã chạm môi vào gương mặt của anh luôn rồi.
Ngay tức khắc cô nóng bừng mặt quay lại,cảm xúc hai chiếc mũi chạm vào nhau ban nãy vẫn còn.Mềm mại còn có hương thơm của anh khiến cô lại càng đỏ mặt tía tai.Trước kia chủ động hôn anh cô cũng không thấy ngại như bây giờ.
Có lẽ là tình cảm càng lớn thì cảm xúc lại càng mãnh liệt hơn như thể mới quen biết anh ngày đầu vậy.
Anh chỉ muốn nhìn xem cô đang ngẩn ngơ suy nghĩ cái gì cũng không ngờ cô lại đột ngột quay sang như thế.Môi mỏng hơi kéo lên khẽ mỉm cười,bàn tay đặt ở ghế kéo ghế lại gần cô hơn.Bây giờ cả hai đều như dính chặt lấy nhau.
Bạch Nhất Dương hiên ngang không hề ngại một chút nào.Hôn thì cũng đã hôn qua rồi,anh lại chẳng ngại gì cả.Vẻ mặt ngả ngớn mà trêu chọc cô.
– Sao lại không ăn?tớ đút nhé.
– Không…không cần.
Sở Ngữ Yên vụng về mà gắp thức ăn bỏ vào miệng,trúng ngay miếng anh vừa đặt vào nên hơi nóng vẫn còn.Cô hơi hé miệng khẽ thổi,khóe mắt cũng bất giác đỏ lên.Một tầng sương mỏng hiện lên trong mắt cô.
Trông thấy thế anh hơi cau mài,tay làm thành cái quạt khẽ đung đưa thổi hơi nóng cho cô.Thấy không có tác dụng anh liền đưa tay ôm lấy mặt cô,dùng miệng thổi vào miệng cô.
‘…’
Sở Ngữ Yên lại càng trợn to mắt hơn.Cô thật sự sốc với cái hành động này của anh,có ai mà thổi kiểu đó bao giờ ngại chết đi được.Nhìn kiểu nào cũng như chuẩn bị hôn môi đến nơi rồi.
Bàn tay của cô cùng lúc vụng về mà đẩy anh ra,người nào đó còn không biết ngại còn giở giọng theo lẽ đương nhiên mà nói.
– Cậu phải thổi đã chứ,đã bảo để tớ đút cho rồi.Lại đây tớ xem thử có bị bỏng không,cậu mở môi ra nào,mở to lên….
– Cậu im miệng.
‘….’
3 người ngồi đó cũng phải giương mắt nhìn hai người kia.Ai cũng đều ngồi thoải mãi tại chỗ,chỗ trống đều còn vậy mà hai người kia ngồi sát vào nhau như thế.
Đã vậy còn nói nhỏ nói to,người này cười người kia đỏ mặt.Ai nhìn vào cũng thấy hai người kia là đang rải cơm chó trong tiệm lẩu đấy.