EM LÀ ÁNH DƯƠNG - Tác giả: Chanh - Chương 68
Lúc này Sở Ngữ Yên đang phụ dì Chu bưng thức ăn đặt trên bàn,vừa lúc quay lại liền trông thấy cô gái nhỏ đang nhìn mình.Cô cũng biết sơ sơ Tư Bân sẽ ở lại đây,không nghĩ nhiều cô liền mỉm cười như chào hỏi rồi tiếp tục việc dang dở.
Vừa trông thấy nụ cười kia của cô thì Tư Bân cũng phải công nhận một điều.Chị gái này xinh đẹp thật đấy,chỉ vừa mỉm cười thôi mà Tư Bân đã xém bị bẻ cong luôn rồi.Tính cách của cô nàng hoạt bát không ngại người lạ,vì thế rất nhanh đã đi lại gần Ngữ Yên mà bắt chuyện.
– Chị ơi em phụ chị nhé.
Cô đưa mắt nhìn Tư Bân rồi chỉ về phía đĩa trái cây kia.
– Vậy em gọt trái cây nhé.
– Dạ.
Tư Bân tiến lại bàn ngồi xuống bắt đầu gọt trái cây,cô nâng mi mắt quan sát Sở Ngữ Yên rồi lại hỏi.
– Chị ơi,cái anh đẹp trai ở ngoài là bạn của chị ạ.
‘….’
Trong phút chốc cô khẽ dừng động tác trên tay rồi lại tự nhiên đáp lại.
– Đúng rồi.
– Vậy chị ơi,em có thể xin wechat của anh đó không ạ.Vừa nãy em có thử bắt chuyện nhưng có vẻ ảnh rất khó gần.
Đột nhiên cô có chút khó xử nhưng việc nào ra việc nấy.Làm sao cô lại có thể tùy tiện đưa wechat của anh cho người khác được.
– Em tự mình xin là anh đó sẽ cho thôi.
– Thật vậy ạ.
– Ừm.
Tư Bân nhận được câu trả lời ưng ý thì cười toác cả miệng.Còn bên này Sở Ngữ Yên quay lại bồn rửa tay vặn nước ra rồi xoa lòng bàn tay của mình trong lòng thầm nghĩ.
‘Hết nợ đào hoa này lại có nợ mới đến.Sao lại thu hút nhiều gái quá vậy’
Càng nghĩ cô lại cảm thấy lồng ngực mình có gì đó rất khó chịu nhưng lại không xác định được chính xác là gì.Cứ thế cô liền cho qua không muốn nghĩ thêm nữa.
Dì Chu cùng lúc đó từ bên ngoài tiến vào nói vọng về phía cô.
– Tiểu Yên,cháu ra gọi bạn vào bàn đi nhé.Dì lên lầu gọi chú.
– Dạ.
Đáp lại dì Chu xong cô liền lau khô tay,vừa định rời đi thì Tư Bân đã sốt sắng đứng lên.
– Chị Tiểu Yên,để em để em.Em đi gọi cho.
‘…..’
Cô cũng chưa kịp trả lời thì bóng lưng của Tư Bân đã mau chóng biến mất.Cơ thể cô như đông cứng lại mà nhìn một hướng rồi lại thở dài.
Lý Hy Nhã cũng từ bên ngoài lon ton bước vào,cô bé cũng đã 5 tuổi rồi sắp tới còn chuẩn bị lên lớp 1.Cơ thể cũng cao lớn hơn hẳn,đã đứng tới hông của cô.Giọng nói non nớt ngọt ngào vang lên.
– Chị ơi,anh đẹp trai bên ngoài là ai vậy ạ.
‘….’
Cô có chút hoảng với câu hỏi của cô bé,còn nhỏ mà lại biết ngắm trai luôn rồi.Bây giờ cô thật sự tin vào sắc đẹp của anh rồi,ngay cả trẻ nhỏ còn mê mẩn đây này.
– Là bạn của chị,nào em mau rửa tay rồi ngồi vào bàn nhé.
Hy Nhã được cô nhấc lên trên bồn để tiện rửa tay,mọi hôm con bé đều phải kê ghế thì mới với tới.Bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa dưới làn nước lạnh,môi nhỏ chúm chím lại cất giọng.
– Chị ơi,em thấy chị Tiểu Bân cứ nhìn anh đó rồi cười thôi ạ.
– Này em còn nhỏ mà nhiều chuyện thế hả.
Giọng nói của Tư Bân ngay vừa lúc vang lên,Sở Ngữ Yên vừa nhấc Hy Nhã xuống liền quay sang nhìn người ở sau lưng.
Bạch Nhất Dương cùng anh họ đi sau lưng của Tư Bân tiến lại gần bàn ăn.Cô chỉ lạnh nhạt chạm mắt với anh rồi cũng rời đi,ngay cả cô cũng không hiểu vì sao lúc đó mình lại dùng thái độ lạnh nhạt đó với anh nữa.
Bàn ăn hình tròn lớn,có tổng 10 chiếc ghế.Cũng không phải phân chia chỗ ngồi chính phụ gì cả,Sở Ngữ Yên dắt tay Hy Nhã ngồi vào chiếc ghế đang ở gần mình nhất.
Bạch Nhất Dương còn đang khó hiểu đứng im mà nhìn cô,sao anh lại có cảm giác cô là đang xa lánh mình vậy.Hay anh lỡ làm gì sao,nhưng mà anh thể hiện rất tốt mà.Còn ở ngoài vì cô mà chịu sự dày vò của con nhóc kia.
Chắc là anh nhìn lầm thôi,cứ vậy anh tiến đến chiếc ghế bên cạnh cô rồi ngồi xuống.Anh nghiêng đầu qua nhìn thử sắc mặt của cô vẫn lạnh nhạt như vậy.Bây giờ anh rất muốn tiến tới gần cô hơn nhưng lại không được,cô đã dặn là phải giữ khoảng cách rồi.
Lời còn chưa kịp thốt ra thì Tư Bân ngồi bên cạnh anh liền mở lời trước.
– Anh Nhất Dương,anh dự định học trường đại học nào vậy ạ.
Sắc mặt của anh cùng lúc đó liền có chút khó coi,thật sự là anh rất ghét phải trò chuyện với nữ sinh khác.Hôm nay anh đã trả lời cô nhóc này rất nhiều rồi,nếu cô nhóc này không phải có quan hệ với nhà vợ anh thì đã bị anh dùng lời nói làm cho không còn mặt mũi từ lâu rồi.
– Anh chưa nghĩ ra.
Bạch Nhất Dương tùy ý mà trả lời,ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn xuống cô gái nhỏ của mình không rời.
Dì Chu cùng Chú Lý cũng đã ngồi vào bàn.Người lớn trong nhà chưa đụng đũa thì hậu bối sao dám dùng trước,Chú Lý rất nhanh đã hướng về đám nhỏ mà nói.
– Nào nào ăn thôi.
Bữa cơm hôm nay là gia đình Dì Chu đặc biệt mời anh đến để cảm ơn việc lần trước anh cứu cô.Trước lúc ăn cơm anh cũng đã nghe đủ lời cảm ơn không ngớt của Chú Dì rồi.
Không khí trên bàn ăn cũng rất tự nhiên,bản tính của anh trước giờ đều không phải ngại ngần hay khó xử trước ai.Nhìn mâm thức ăn thịnh soạn anh cũng nói đôi ba câu đại loại là khen tài nghệ nấu ăn của Dì Chu.
Tư Bân ngồi cạnh anh thì lại càng hớn hở hơn.Cô nàng này rất vừa ý với anh là kiểu cực kì thích luôn.Vừa gặp đã muốn chiếm lấy anh ngay lập tức.
Tính cách của Tư Bân không hề nghĩ trước nghĩ sau,trong đầu có gì thì toạc ra hết.Cô đưa đũa gắp thức ăn rồi đặt lên đĩa phụ của anh.
– Anh Nhất Dương,anh nếm thử món này đi.Là món sở trường của mợ đó.
– Để anh tự gắp.
Vốn anh không ăn đồ từ đũa của người khác,anh cũng không nói thẳng ra trả lời như thế đã là quá sức rồi.Không để bầu không khí gượng gạo anh cũng nâng đũa gắp lại món đó rồi bỏ vào chén của mình mà ăn.
Trên bàn ăn ai nhìn vào cũng hiểu ngay ý của anh là không muốn ăn đồ ăn chung đũa với người khác.Lý Hy Thần mỉm cười rồi vội tìm chủ đề tránh tình cảnh khó xử.
– Con bé này,ăn phần của em đi.
Tư Bân ngờ ngợ trả lời,cô hiểu ra ý của anh nên liền đứng dậy lấy một đôi đũa mới.Lát nữa có gắp thức ăn cho anh thì cô dùng đôi đũa mới gắp.
Vừa nghĩ thì phải thực hành ngay,Tư Bân liền gắp món khác cho anh bằng đôi đũa mới.
– Vậy anh thử món này đi ạ.
Bạch Nhất Dương lại tiếp tục dùng đũa của mình rồi gắp món đó cho vào miệng.Anh cũng không thể từ chối ý tốt này được.Với lại mấy món này đều là dì Chu làm.Anh phải thể hiện thật tốt trước mặt người lớn chứ.
Tự bản thân anh cũng phải vỗ tay bôm bốp cho bản thân mình,sức chịu đựng hôm nay của anh đều vượt ngoài tầm với luôn rồi.
Sở Ngữ Yên ngồi một bên đều nhìn rõ mọi việc vào mắt.Cô nhìn anh rồi lại nhìn vẻ mặt hớn hở của Tư Bân.Lần đầu tiên cô thấy anh để mặt mũi cho người khác đó,lại là con gái nữa chứ.
Đũa trên tay cô cũng vô thức mà gắp thức ăn bỏ miệng,cô cũng không nhìn thử xem là món gì.Nào ngờ vừa cắn trong miệng cô liền cau mài mà rời ra ngay lập tức.Là ớt nhồi thịt,may sao cô chỉ cắn thôi chứ nếu mà nhai thì cô đã không kiềm mà nhả ra,như thế thì mất lịch sự lắm.
Nhưng thức ăn đều gắp rồi cô cũng cắn nó luôn rồi,cũng không thể vứt đi được.Điều tồi tệ nhất là vứt bừa thức ăn đó.Vốn cô ăn cay được nhưng chỉ một ít thôi,cô đành ngậm ngùi mà đưa miếng ớt nhồi thịt kia tiến lại vào miệng.
Nào ngờ chưa vào miệng thì đã bị Bạch Nhất Dương dùng đũa cướp lấy.Anh còn rất tự nhiên cho vào miệng mà nhai rồi còn gắp một miếng thịt bò vào bát cho cô.
– Cậu ăn cái này đi,mặt nhăn thế kia rồi còn cố ăn.
‘…..’
Cả bàn ăn ai nấy đều trợn tròn mắt mà nhìn hai người kia.Vừa nãy anh còn chê bai thức ăn từ đũa của Tư Bân,thế mà quay mặt liền ăn thức ăn mà Sở Ngữ Yên đã cắn qua.Còn dùng đũa của mình mà gắp thức ăn cho Ngữ Yên.Điều bất ngờ hơn là Sở Ngữ Yên cũng ngon lành mà ăn thức ăn cho anh gắp.
Cái này mà là bạn học thì ai tin kia chứ.Có khác gì người yêu không,ăn thức ăn của nhau luôn kia kìa.