EM LÀ ÁNH DƯƠNG - Tác giả: Chanh - Chương 67
Cô đưa mắt nhìn anh,một tay thì mở khóa vân tay ở cổng.
– Nhất Dương,đi vào thôi.
Anh kéo tay cô lại, chưa bao giờ anh lại thấy căng thẳng như lúc này.Giọng điều lười biếng thường ngày cũng trịnh trọng hơn.
– Đợi tớ một lát.
– ???
Cứ thế Sở Ngữ Yên nghe theo lời của anh mà đứng yên.Qua trừng 5 phút rồi mà anh vẫn chưa có dấu hiệu muốn bước vào cổng,không lẽ anh không muốn ăn cơm cùng gia đình dì Chu sao.Cô nhẹ giọng cất tiếng hỏi.
– Nếu không được thì để lúc khác cậu ghé cũng được không sao đâu.
Nghe cô nói xong anh liền bước nhanh vào bên trong cổng như thể sợ cô đuổi anh đi ngay lập tức vậy.
– Ai nói tớ không muốn,chúng ta vào thôi.
– Cậu chắc chắn?
– Chắc chắn.
Cô cũng không gặng hỏi thêm nữa nhìn vẻ mặt kia không có gì là ghét bỏ bữa cơm này.Không phải là anh đang căng thẳng đấy chứ.Một người cao ngạo như anh mà còn biết căng thẳng sao.
Tận đến lúc bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay cô,làn da thô ráp điển hình của con trai ma xát trên làn da non của cô.Dần dần mà siết chặt lại thì cô khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.Anh vậy mà đang căng thẳng đấy,càng nhìn cô lại không nhịn được cười.
Nhưng chỉ nắm tay cho đến cửa chính thôi,cô liền buông tay anh ra.Giọng điệu bình tĩnh không hơn không kém.
– Bạn học Nhất Dương này,chúng ta còn chưa có chính thức quen nhau đâu.Phải giữ đúng chừng mực,cậu hiểu chứ.
Bạch Nhất Dương đưa đôi mắt hẹp dài xuống nhìn bàn tay trống không của mình,cảm giác mềm mại ban nãy đã không còn.Chân mài hơi nhíu lại rất khó để nhìn ra.Dần dần anh lại chạm mắt cùng cô.Giọng hơi trầm xuống có chút ủy khuất.
– Ban nãy cậu còn chủ động hôn tớ.
Ở gần anh lâu ngày,cái gan nhỏ của cô cũng rèn luyện lên đẳng cấp khác.Liền thản nhiên đáp lại.
– Cũng đâu ai quy định phải hẹn hò mới được hôn.
Ngay tức khắc anh liền cứng họng trước câu nói của cô.Được lắm,cô vậy mà dám chơi đùa với anh,coi như anh rộng lượng sẽ không so đo với cô.Môi mỏng khẽ nhếch lên một đường rồi cất giọng.
– Ý cậu là bây giờ tớ muốn hôn cậu lúc nào cũng được sao?
Cô có chút nhức đầu với anh,suốt ngày anh nghĩ đến cái gì thế kia.Không nhanh không chậm cô liền giơ chân đạp vào chân anh một cái.
– Cậu có nghiêm túc không hả.
‘….’
Bạch Nhất Dương khẽ kiễng chân lên,dáng người thì nhỏ sức đâu mà lớn thế không biết.Nhưng anh rất biết lựa thời mà chọc cô,bây giờ anh mà còn nhây nữa thì cô trở mặt như chơi.
Cô nói đúng,phải giữ chừng mực.Lỡ may anh mà quá phận thì mất điểm trong mắt nhà vợ lắm.Không kể đến cái tên Lý Hy Thần suốt ngày măm me anh.Rất nhanh anh liền thu lại dáng vẻ bất cần thường ngày.
Rất đúng mực mà giữ khoảng cách với cô,làm tốt vai trò của bạn học đơn thuần trong trắng.
Sở Ngữ Yên có hơi bất ngờ nhìn anh,vậy mà ngoan ngoãn thiệt luôn nè.Càng tốt cô đỡ phải mệt tim với anh,cứ nghe anh phát ngôn là tim cô muốn nẩy ra khỏi lồng ngực luôn.Tự nhiên cô lại muốn trải nghiệm cảm giác anh lạnh nhạt với cô ghê.
‘…..’
Không thể đứng ngoài quá lâu,cô đưa tay mở cửa chính ra.Bạch Nhất Dương không dám đi quá gần cô,rất biết giữ khoảng cách mà đi sau lưng cô.
Vào đến bên trong phòng khách,chú Lý đã ngồi sẵn ở đó.Trông thấy có người đến chú Lý liền nhìn sang niềm nở cười.
– Cháu chào chú.
– Rồi rồi,Tiểu Yên mau dẫn bạn lại ghế ngồi đi.
Bạch Nhất Dương được cô dẫn đến ngồi vào ghế sofa đơn gần đó,cô nhỏ giọng cười nói với chú Lý liền rời đi.
– Chú ơi,dì Chu trong bếp ạ.Con vào phụ dì một tay.
Đi được hai bước cô lại quay lại vỗ nhẹ vào vai của anh.Nhỏ giọng nói đủ để anh nghe.
– Cậu ngồi đây trò chuyện cùng chú nha.Nhớ là giữ kẽ cho tớ,cậu mà ăn nói tào lao thì biết tay,rõ chưa.
‘….’
Cô gái nhỏ nhà anh bây giờ còn học được thói đe dọa luôn rồi.
Sở Ngữ Yên vừa rời đi thì phòng khách liền yên tĩnh đến lạ lùng.Hai người đàn ông chỉ biết nhìn nhau rồi lại cười cười.Từ trước đến nay Bạch Nhất Dương đã quen với sự hầu hạ tiếp đón của người khác cũng chưa phải vào tình cảnh khó xử như này.
Nhất thời anh vẫn chưa tìm được từ nào hợp lẽ để nói.Anh chỉ sợ cái mồm miệng mình nói ra lại không được vừa lòng người lớn thôi.
Chú Lý là người thân thiện,ông vừa nhìn liền hiểu ra vẻ mặt căng thẳng kia của anh.Ông vừa đưa tay nhấp tách trà vừa quan sát anh.
‘Cậu nhóc này là người nổi tiếng hả,nhìn đẹp trai thật đấy,thân hình còn cao lớn như vậy.Tiểu Yên có bạn trai ngon như này mà giờ mới dẫn về cơ đấy,con bé giấu kĩ thật’
Ông chưa kịp cất giọng hỏi thì từ trên lầu một thân ảnh nhỏ nhắn chạy bước nhỏ xuống,giọng điệu ngọt ngào vang lên.
– Cậu ơi,có khách ạ.
Tư Bân đi đến phòng khách,ánh mắt cô nàng vẫn đang nhìn cậu của mình,cô đi đến ngồi vào chỗ cạnh cậu rồi mới nhìn người con trai đang ngồi đằng kia.
Đôi mắt long lanh của Tư Bân vừa chạm mắt với anh 3 giây thì liền mất tự nhiên rời mắt đi.
‘Má ơi ai đây,đẹp trai quá’
Chú Lý ở bên này vì sự xuất hiện đột ngột của cháu gái nên có chút bất ngờ.Ông điều chỉnh lại tâm trạng rồi gõ nhẹ lên chán của Tư Bân.
– Con nhóc này không phép tắc gì cả,có khách ở đây mà còn như vậy.mau chào hỏi đi là bạn của chị Tiểu Yên đấy.
– Cái chị cháu của Mợ ấy ạ.
– Đúng rồi.
Tư Bân nhìn anh rồi mỉm cười lễ phép.
– Chào anh ạ.
Bạch Nhất Dương còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình,anh cũng không quan tâm đến là ai tới.Vừa nghe lời chào hỏi thì anh cũng lịch sự đáp lại.
– Ừm,chào em.
– Anh là bạn trai của chị Tiểu Yên ạ.
– Ừmm…
Vừa thốt ra anh liền do dự dừng lại rồi điều chỉnh lại câu trả lời.
– Là bạn học,bạn học thôi.
Ban nãy cô vừa cảnh cáo anh rồi,anh không thể nói năng tùy tiện được.Với lại sự thật là cô vẫn chưa đồng ý làm bạn gái anh,bây giờ vẫn là mối quan hệ bạn bè.Càng nghĩ lại càng thấy đắng lòng.
Tư Bân vừa nghe thấy câu trả lời thì miệng cười toe toét.Cô là cháu gái của Chú Lý năm nay vừa chuyển đến đây để học lớp 10 nên chưa tìm được chỗ ở,tạm thời ở lại nhà chú Lý vài hôm.
Vẻ mặt non nớt của Tư Bân hớn hở,hơi nhích gần đến chỗ của anh.Thật sự là cô đã từng gặp qua rất nhiều nam sinh cũng chưa từng gặp ai đẹp trai như anh.thật sự là vẻ đẹp vừa nhìn liền thích.
Trên người anh toát ra một khí chất rất dễ hút người,vừa giống trai hư lại vừa giống trai ngoan.Nói tóm lại là rất lôi cuốn,Tư Bân hớn hở hỏi.
– Em là Trịnh Tư Bân,anh tên gì vậy ạ.
– Bạch Nhất Dương.
– Anh có bạn gái chưa ạ.
‘….’
– Chưa.
– Anh…
Còn chưa hỏi xong thì Lý Hy Thần dắt tay Lý Hy Nhã từ bên ngoài tiến vào.
– Tư Bân,em nói nhiều quá đấy.Con gái con đứa mà vậy đấy hả.
– Anh này,em chỉ muốn hỏi chút chuyện thôi mà.
– Đi vào bếp phụ dọn cơm đi.
– Dạ.
Tư Bân ỉu xìu trả lời rồi đi vào gian phòng bếp,khi rời khỏi cô vẫn lưu luyến mà liếc lại nhìn Bạch Nhất Dương thêm một cái.Lý Hy Thần thấy thế liền lên tiếng.
– Còn không mau đi,lề mề gì đấy.
– Rồi rồi em đi ngay đây.
Chú Lý vừa trông thấy con trai về thì liền vui vẻ ra mặt,ông cười cười rồi đứng lên.Có tuổi rồi ở lại đây trò chuyện cùng đám thiếu niên thì ông không biết nói gì đâu.
– Tiểu Thần lại đây ngồi đi,hai đứa nói chuyện đi nhé.Ta đi lên phong một lát.
Bạch Nhất Dương lễ phép đứng lên hơi cúi cúi chào rồi lại ngồi xuống.Chưa kịp thả lỏng thì Lý Hy Thần liền cất giọng.
– Lão đại trường học cũng có mặt này sao.
‘…’
Nếu tên này không phải anh họ của cô thì anh đã lôi ra đập cho nhừ tử rồi.Thật là rất biết cách để kháy anh đấy.Bạch Nhất Dương nâng tách trà nhấp một ngụm,dáng vẻ lưu manh thường ngày liền trưng ra.
– Anh họ quá khen rồi.
‘…..’