Em Không Cần Lại Cô Đơn - Giản Mộc Tư, Ôn Dương. - Chương 168: Phiên ngoại 2
……
Vào một ngày cuối tuần sau khi bộ phim tài liệu “110” kết thúc, Giản Mộc Tư đưa Ôn Dương đến Thượng Hải…
Vì Thượng Hải có Disneyland và đồ ăn ngon lành.
Mặc dù… Ôn Dương đều không chịu thừa nhận về hai lý do trên.
Thế nhưng lịch trình chuyến du lịch ba ngày ở Thượng Hải đã tát thẳng vào mặt người tự cho mình là trưởng thành này.
Thay vì trưởng thành…
Chẳng thà nên duy trì chút sự ngây ngô như Ôn Dương thì thú vị hơn.
Tin rằng luôn có một góc nào đó trên thế giới này tồn tại những câu chuyện cổ tích.
Tin rằng luôn có một vũ trụ song song nơi những câu chuyện cổ tích được diễn ra.
Niềm tin đó sẽ mang lại một số năng lượng khác cho cuộc sống của chúng ta.
……
Trước khi bước vào Disneyland là một người trưởng thành, sau khi bước vào cổng chính liền biến thành một cô bé dễ thương.
Ôn Dương dẫn Giản Mộc Tư đi thẳng tới cửa hàng xung quanh gần nhất.
Có trời mới biết, ngay từ vài ngày trước, nàng fan của Disney đã bắt đầu lên mạng tra các chiến lược vui chơi khác nhau tại Disneyland Thượng Hải.
Dù chưa ao giờ được đặt chân đến Disneyland Thượng Hải, nhưng đạo diễn họ Ôn vẫn thấy như thể mình đã đến đây rất nhiều lần.
Ngay cả Giản Mộc Tư đứng cạnh cũng không khỏi kinh ngạc trước kỹ năng của nàng ấy.
Nhưng, “cô bé nhỏ” do chính cô dẫn đến, người chịu trận chỉ có thể là cô.
Giản Mộc Tư miễn cưỡng nhận lấy quả bóng trong suốt được Ôn Dương mua.
Đó là một quả bóng bay trong suốt bọc ngoài quả bóng hình chuột Mickey…
Đã đến Disneyland là phải đi tiêu tiền khắp mọi ngõ ngách xung quanh.
Mà Giản Mộc Tư thì chấp nhận theo cách…
Phải bắt chước y hệt những đứa trẻ khác bằng cách buộc bóng tay vào cổ tay.
Thật là một cảnh tượng ngược đời…
Giản Mộc Tư nhìn cổ tay trái của mình, rồi lại nhìn quả bóng bay hình chuột Mickey bay lơ lửng trên không trung…
“Pfttt~”
Thủ phạm họ Ôn không nhịn được mà phì cười.
“Trời ơi~”
Hai tay Ôn Dương che bụng cười.
Sao Giản Mộc Tư nhà nàng lại đáng yêu đến thế cơ chứ!
Người họ Ôn treo đầy bóng bay khắp người cười đến nỗi đỏ cả mặt, nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó.
Nàng ôm Giản Mộc Tư vào lòng, không nhịn được sự dễ thương của cô ấy, đưa hai tay lên véo má Giản Mộc Tư.
“Hahahahahahaha~”
“Chu chu~”
Bóp xong đôi má hồng đang cau lại, nàng ôm chặt lấy Giản Mộc Tư như không biết chừng mực là gì.
“Người yêu của em dễ thương quá!”
Nhìn xem, nhìn xem, bộc lộ cảm xúc chân thật như vậy…
Làm sao Giản Mộc Tư có thể tức giận chứ?
Nếu tức giận…
Là đang phản chối sự dễ thương của chính mình sao?
Hay là phản đối quả bóng nên bay đi ngay lập tức ấy?
Cho xin, quả bóng bay đó…
Cũng dễ thương đấy.
Sau đó Ôn Dương dẫn Giản Mộc Tư đi vào các cửa hàng xung quanh…
Và cả hai quả bóng bay đi theo họ giữa không trung.
……
Điều Ôn Dương khiếu nại những cửa hàng xung quanh nên cải thiện ngay lập tức chính là — tại sao không có xe đẩy mua sắm?
Nếu không phải cân nhắc về “một số” trò chơi giải trí tiếp theo, rất có khả năng Ôn Dương đã mua đầy giỏ đầy chậu chỉ nửa tiếng đầu sau khi vào công viên.
Quá trời đồ chơi to nhỏ dễ thương…
Nhưng mà, đồ chơi Elsa trông ghê chết được.
“Hàng Frozen chính thức sao mà xấu thế!”
“Làm gì giống Elsa?”
“Trời ơi, cái này xấu quá!”
“Còn cái cặp sách kia… cái ở chợ bán buôn văn phòng phẩm giá 30 tệ một cái còn nhìn đẹp hơn.”
“Cả cái kẹp tóc đó nữa! Không dám nhìn thẳng!
Ôn Dương nắm tay Giản Mộc Tư huyên thuyên than thở mãi chưa xong.
Đúng là nàng đã nhìn thấy rất nhiều sản phẩm dễ thương, nhưng thật không may, không có cái nào đến từ bộ phim Frozen yêu thích của nàng ấy.
Nàng thấy tiếc lắm!
Không có thứ đồ nào có thể đáp ứng sở thích trêu chọc người yêu của nàng ấy!
Rõ ràng nàng nhớ…
Rõ ràng nàng nhớ Disneyland ở Mỹ có rất nhiều thứ đồ xinh đẹp…
Tại sao không đem chúng đến Thượng Hải???
Đến cuối, bước ra khỏi những cửa hàng mua sắm, có một chiếc bờm tai chuột Mickey trên đầu Ôn Dương.
Nàng cũng mua một chiếc bờm tai chuột Minnie…
Nhưng mà…
Ánh mắt của Giản Mộc Tư đáng sợ quá!
Mùi đe đoạ thoang thoảng trong đôi mắt nhìn có vẻ ấm áp kia.
Ôn Dương không khỏi rùng mình một cái.
Chỉ là, nàng bỗng nhiên nhớ lại cái đêm ở Kyoto.
Nàng giữ im lặng, liếc nhìn quả bóng chuột Mickey bay lơ lửng trong không trung…
Thôi vậy…
Dù sao Giản Mộc Mộc cũng đã có một quả bóng bay, nếu đeo thêm thứ này…
Để có sức mà chơi trong hai ngày tới, Ôn Dương kiên quyết bác bỏ ý tưởng cho Giản Mộc Tư đeo bờm Minnie.
Mặc dù nàng biết chỉ cần bản thân làm nũng, Giản Mộc Tư nhất định sẽ không thể cưỡng lại, nhất định sẽ đồng ý.
Nhưng làm gì cũng có hậu quả đấy!
Hậu quả luôn kết thúc với việc nàng khốn khổ trên giường.
Nàng từ chối.
……
Còn về những trò vui chơi bên cạnh những cửa hàng mua sắm…
Chỉ có trò chụp ảnh với các nhân vật hoạt hình Disney khác nhau mà thôi.
Cán bộ có tuổi Ôn Dương từ khi còn nhỏ đã luôn đặt sự an toàn lên hàng đầu.
Khi còn làm cảnh sát, nhiệm vụ của nàng là phải dũng cảm vì người khác, nhưng trong cuộc sống đời thường, những trò vui chơi giải trí ở Disneyland hoàn toàn đi ngược với nguyên tắc sống của Ôn Dương.
Dựa trên nguyên tắc không chơi sẽ không chết, cũng giống như việc nàng đến các công viên giải trí khác chỉ để chơi đu quay ngựa gỗ…
Trong suốt thời gian vui chơi ở Disneyland, lịch trình của Ôn Dương và Giản Mộc Tư là chụp ảnh với các nhân vật Disney khác nhau.
Mickey, Minnie, Kiki, Titi, Baymax, Goofy, Vịt Donald…
Trời đất, mông chú vịt Donald cong quá!
Muốn bóp!
Và đừng quên, đây là ở Trung Quốc!
Ở Trung Quốc, hai cô gái nắm tay nhau không có gì là lạ.
Thậm chí hai cô gái hôn nhau cũng có thể khiến người ta nghĩ chỉ là bạn thân.
Thế là, lần nào chụp ảnh chung với nhau Ôn Dương cũng rất buông xoã.
Ôm Giản Mộc Tư, hôn lên trán người ta.
Đám đông người xếp hàng chụp ảnh cũng không nói gì.
Chỉ những thanh niên cực kỳ nhạy cảm soi gian tình mới có thể phát hiện ra…
Nhưng họ đâu quen biết hai người này!
Không quen biết thì cứ đứng đó mà ngắm!
Cảnh gian tình của hai cô gái ban nãy đúng là 10 điểm!
Vừa rồi hai cô nương được toàn điểm JQ sao!
Có phải bách hợp không?
Có phải bách hợp không?
Oh my god!
Nếu bọn họ là bách hợp thật, tôi sẽ nuốt 100 quả trứng sống!
Vậy mau đi nuốt đi!
Để phù hợp với chuyến đi đến Disneyland, Giản Mộc Tư không được mặc quần áo riêng của mình để đi ra đường.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo phông tình nhân do Ôn Dương mua về.
Một chiếc áo phông đơn giản phối với quần jean đơn giản, hoàn toàn giấu đi thuộc tính lạnh lùng và băng giá ngày thường vừa nhìn đã thấy của Giản Mộc Tư.
Thêm một chút dí dỏm, thêm một chút gần gũi.
Nếu là thông thường…
Những người có radar gian tình nhạy bén có thể nghĩ ra nhiều thứ hơn.
……
“Woa, Elsa!”
Trong khi Giản Mộc Tư đang tập trung nói chuyện điện thoại với Lâm Nguyệt Thanh, cô nghe thấy tiếng kêu “Elsa” của Ôn Dương vọng lại bên tai.
Cô nhìn chăm chú, đi về phía họ là một cô bé mặc chiếc váy xoè màu xanh giống Elsa, rõ ràng là đang cosplay Elsa.
Cô bé trông chỉ mới 3-4 tuổi, rất dễ thương.
Người dễ thương không chỉ có cô bé đó, mà còn cả nàng người yêu bên cạnh cô.
Sau khi ra hiệu với Giản Mộc Tư, Ôn Dương dẫn người yêu tiến đến chào Nữ hoàng Băng giá.
“Hi, xin chào, Nữ hoàng Elsa xinh đẹp.”
Cô bé sững sờ.
Có lẽ cô bé không thể ngờ rằng những người lớn mà bé gặp được ở Disneyland thực sự nghĩ rằng bé là Elsa.
Người mẹ đi bên cạnh bé cũng vui lây, phối hợp lòng tốt của chị gái Ôn Dương đáng yêu, người mẹ trẻ tuổi tiếp lời:
“Bé cưng, chị này nhận ra con đó~”
Cô bé thẹn thùng chui thẳng vào vòng tay mẹ…
Ôn Dương ngồi xổm xuống, mắt cười sáng lên:
“Elsa có thể hát Let It Go cho chị nghe được không? Hoặc là chị hát một câu Let It Go cho em nghe, xong em nói xem chị bắt chước có giống không nhé?”
“Let it go~let it go~”
Cô bé nhảy múa vẫy chiếc đũa thần biến hình trong tay, giọng ca non nớt và trong trẻo.
……
“Mẹ, hết hôm nay con sẽ gọi cho mẹ. Hiện tại con có việc phải làm.”
……
Giản Mộc Tư kéo Ôn Dương đến khu vực nghỉ ngơi ít người.
Từng tốp từng tốp người qua đường đang tắm mình trong ánh nắng…
Nhưng bây giờ cô chỉ muốn hôn người trước mặt cô.
……
Sau chuyến đi đến Disneyland Thượng Hải, Giản Mộc Tư xin visa đi Mỹ cho Ôn Dương.
Nỗi khao khát muốn Ôn Dương được một lần thỏa mãn cứ mãi lởn vởn trong đầu cô.
Cô không thể chờ lâu hơn được nữa.
Cô muốn đưa Ôn Dương đến Mỹ.
Đến chơi công viên Disneyland ở Mỹ, sau đó nhìn thấy nụ cười thoả mãn của Ôn Dương bằng chính đôi mắt cô.
……
Phụ huynh Giản đưa con gái to xác đi du lịch, cô đặt trước các khách sạn Disney ở California và Orlando.
Dừng chân trong một khách sạn mang chủ đề Disney; tận hưởng các dịch vụ ăn uống liên quan đến Disney…
Và rồi thoả thích mua sắm trong các cửa hàng xung quanh.
Trong chuyến đi Mỹ, Ôn Dương thu hoạch về một vali 24 inch chứa đầy quà.
Cuối cùng thì nàng ấy đã có được một món đồ chơi Frozen xinh đẹp, chỉ riêng chuyện này đã khiến nàng rất vui sướng.
Không dừng lại ở đó…
Có lẽ, đêm tối gió lộng cũng không sánh bằng bầu trời trong xanh ở California, rất phù hợp để làm một số điều không thể diễn tả bằng lời.
……
Trên con phố bán đồ handmade ở California hôm đó, hai người họ tình cờ ghé vào một cửa hàng làm giày cao gót đính đá thủ công.
Sau đó, Ôn Dương không đi được nữa.
Có trời mới biết, đôi giày cao gót đính đá màu xanh da trời kia đã xoẹt qua tâm trí nàng về một mong đợi cho ngày đám cưới…
Nàng phải!
Nhất định!
Mua đôi giày đó!
Phải mua!
Nhất định phải mua!
Muốn thấy Giản Mộc Tư đeo đôi giày cao gót bling bling này trong đám cưới!
Người bị vô số mong muốn và kỳ vọng thôi thúc xông vào cửa hàng thủ công, chỉ vào đôi giày cao gót đính đá màu xanh da trời trên lan can cửa sổ, chân không thể nhúc nhích.
Như thể đây chính là định mệnh sắp đặt vậy…
Đôi giày cao gót đính đá màu xanh da trời duy nhất có kích thước đúng bằng size giày cao gót của Giản Mộc Tư.
Ôn Dương nhanh nhảu Giản Mộc Tư ngồi xuống ghế thử giày, sau đó quỳ một gối xuống:
“Nào, Giản Mộc Mộc, em thử giúp chị.”
Giản Mộc Tư vô thức mím môi.
Cô muốn từ chối.
Nhưng Ôn Dương chu đáo như vậy, không có lý do gì để cô phản kháng cả.
Tình trong như đã mặt ngoài còn e, cô được Ôn Dương cởi giúp đôi giày thể thao thuận tiện đi mua sắm dưới chân.
Khi Ôn Dương vô tình trượt qua mắt cá chân cô khi đang cầm giày cao gót, cô bất giác rụt chân lại.
Cô rõ ràng nhìn thấy Ôn Dương khựng lại ngay lúc đó, nhưng sau đó, cứ như nhìn nhầm, Ôn Dương vẫn tiếp tục giúp cô đi thử đôi cao gót đính như không có chuyện gì xảy ra.
Đẹp quá~
Thực sự rất đẹp~
Thực sự không gì có thể sánh được~
Thâm tâm nghĩ ra rất nhiều cảnh tượng, người họ Ôn thẳng tay quẹt thẻ mua về đôi giày cao gót đắt tiền này.
Sau đó…
Trở về khách sạn vào buổi tối hôm đó.
“Giản Mộc Mộc, chị đeo một lần nữa cho em xem được không?”
Giản Mộc Tư cau mày:
“Nhưng chúng ta vừa tắm xong.”
Giản Mộc Tư muốn nhắc Ôn Dương rằng họ đã tắm rửa xong và đã thay áo ngủ.
Lúc này, váy ngủ kết hợp cùng giày cao gót?
Quá quái đản.
Nhưng……
Cô không thể cưỡng lại lời nũng nịu lặp đi lặp lại của Ôn Dương.
Chưa kể, Ôn Dương còn là chủ tịch fan club của Giản Mộc Tư, chuyên gia simp chúa của Giản Mộc Tư.
Giản Mộc Tư được nịnh đến mức ngọt ngào trong lòng chỉ muốn trào ra.
Cô chỉ đành ngồi xuống chiếc ghế đẩu ở cuối giường…
Ôn Dương nào đâu có ý muốn thử giày?
Đôi giày cao gót được nàng đặt lại vào hộp giày, và một nụ hôn nhẹ được đáp xuống mắt cá chân của Giản Mộc Tư.
Vị trí nhạy cảm nhất của Giản Mộc Mộc cuối cùng cũng bị nàng phát hiện!
“Muốn chạy?”
Ôn Dương đắc ý nhướng mày, biểu cảm hệt như đang nói “đêm nay tuyệt đối không dừng lại”.
Nàng giữ chặt Giản Mộc Tư, ôm cô vào lòng.
Tay kia vẫn không ngừng nhè nhẹ vuốt ve mắt cá chân của Giản Mộc Tư…
“Giản Mộc Mộc~”
Nàng thu hết tất cả xấu hổ và kích thích của đối phương vào mắt mình.
Trước hết, hãy rải tình yêu lên đối phương bằng những nụ hôn nhẹ.
……