Em Đến Thật Đúng Lúc - Chương 16 - Ngoại truyện 1: Gia đình nhỏ
5 năm sau
“Phong Phong, mau gọi papa dậy ăn sáng.” Nghiên Dương từ trong phòng bếp đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng nói vọng ra.
2 năm sau khi tốt nghiệp, Nghiên Dương liền đề nghị kết hôn. Dương Hàn Đông khi đó rất bất ngờ nhưng lại liền đồng ý ngay mà không hỏi lí do.
Mãi tới sau này, khi gia đình nhỏ có thêm một tiểu bảo bối, Dương Hàn Đông mới dám hỏi lí do sao hồi đó Nghiên Dương lại đề nghị kết hôn.
Nghiên Dương chỉ trả lời rằng bản thân cô cần một tài xế riêng nhưng lại không muốn thuê tài xế vì khá tốn kém, mà cô lại thuộc quyền quản lý của công ty 2Yang – công ty chuyên đào tạo nghệ sĩ, chủ tịch lại là Dương Hàn Đông nên việc kết hôn với anh đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Vừa có tài xế riêng vừa trở thành “nóc nhà” nhà họ Dương.
Dương Hàn Đông khi đó chỉ biết cười ra nước mắt.
Phải chăng anh đã quá coi thường cô?
Tài xế riêng? Không tốn tiền?
Hứ! Được lắm.
Tiểu Phong Phong mới được hơn 1 tuổi rưỡi. Có làn da trắng nõn, hai má bánh bao phúng phính dễ thương. Nhìn là chỉ muốn cắn.
“Papa.. papa..”
Tiếng nói bậm bẹ, đôi tay nhỏ xíu nắm lấy gấu áo Dương Hàn Đông giật giật.
Bị tiếng nói của cậu bạn nhỏ làm ồn, Dương Hàn Đông dụi dụi mắt tỉnh dậy.
Nhìn thấy tiểu bảo bối bên cạnh liền mỉm cười. Ngồi dậy, vươn tay bế lấy Phong Phong vào lòng.
“Tiểu bảo bối của ba đâu? Tiểu Nghiên Nhi, tôi đói rồi.”
Nghiên Dương trong bếp nghe thấy tiếng Dương Hàn Đông đang kêu gào trong phòng ngủ liền hậm hực bước nhanh vào.
Đẩy cửa bước vào.
Cô mắng: “Anh còn dám kêu gào. Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả? Còn không mau giúp em làm bữa sáng.”
Sau đó liền bỏ đi. Trước khi rời khỏi còn nói thêm: “Nhanh chân lên.”
Dương Hàn Đông ủy khuất, biểu cảm thật tội nghiệp làm sao.
Đặt Phong Phong xuống ghế sofa rồi nhanh chân bước vào phòng bếp.
Anh ôm lấy cô từ phía sau, cằm đặt lên vai cô, nói: “Sao em không ngủ thêm đi. Tôi sẽ nấu bữa sáng cho.”
“Anh còn nói. Chờ chủ tịch Dương nấu bữa sáng thì tôi đây được diễm phúc dùng bữa trưa rồi.”
Cô nói với giọng mỉa mai khiến anh liền im lặng một hồi.
“Tiểu Nghiên Nhi. Tôi đói rồi. Muốn ăn..”
“Đợi thêm chút nữa đi. Sắp xong rồi.”
“Tôi muốn ăn ngay cơ.”
“Anh bị điên à? Đã xong.. ưm.”
Dương Hàn Đông bá đạo tới tham lam, điên cuồng chiếm tiện nghi của cô. Còn ngang ngược để lại dấu vết mờ ám trên cổ của cô.
“Anh.. thật biến thái.”
Dương Hàn Đông chỉ nhếch miệng cười.
Đúng thật xấu xa.
“Chúng ta sinh thêm đứa nữa đi.”
Anh đề nghị làm cô mở to mắt bất ngờ.
“Một đứa chưa đủ sao? Chỉ có mình Phong Phong thôi cũng làm em đủ mệt mỏi rồi. Có phải anh sinh đâu cơ chứ? Rất đau đấy.”
Cô phụng phịu trách móc.
Thời gian mang thai Phong Phong cô đã rất áp lực.
Khi biết tin lão bà của mình có thai, Dương Hàn Đông ngay lập tức hủy bỏ mọi lịch trình làm việc của cô khiến cô tức giận mấy ngày.
Ngay cả chế độ ăn uống, sinh hoạt của cô cũng do anh quản lý.
Không được ăn cay, không được uống nước lạnh, không được bỏ bữa. Phải đi ngủ trước 21 giờ. Điện thoại chỉ được dùng không quá ba tiếng một ngày.. Và không được nổi giận dù với bất kỳ lí do nào đi chăng nữa.
Việc có thai là ngoài ý muốn của cô nhưng lại nằm trong kế hoạch của anh.
“Khi nào anh mới cho em đi làm trở lại vậy? Em đã nghỉ lâu lắm rồi. Phong Phong cũng đã lớn rồi. Fan không biết còn tưởng em giải nghệ đó.. Lão công..”
Tiếng gọi “lão công” ngọt như mía lùi của Nghiên Dương làm Dương Hàn Đông đang húp canh liền bị sặc.
Sau đó anh liền hắng giọng nói: “E hèm.. Bảo bối, chịu khó đợi một thời gian nữa. Phong Phong hiện tại không thể vứt lung tung cho người ngoài trông nom được. Em xem, Phong Phong nhà chúng ta có gia thế tốt như vậy, em lại là diễn viên chẳng lẽ không nghĩ tới viễn cảnh nào đó sao? Chẳng hạn như..”
“Dừng, dừng, dừng. Em biết rồi. Nhưng anh cũng không thể ngày nào cũng ở nhà cùng em được. Cả hai đều không đi làm thì gia đình nhỏ này sống kiểu gì đây. Anh đừng có lười biếng nữa. Ngày mai mau đến công ty làm việc cho em.”
Dương Hàn Đông liền giả bộ không nghe thấy, đánh trống lảng qua việc khác.
Cái gì muốn nghe liền nghe, không muốn nghe liền giả điếc.
Hừm!
Bánh bao nhỏ Phong Phong ăn sáng xong lại lăn ra ngủ, trả lại không gian riêng cho hai con người kia.
Ánh mặt trời buổi sớm mai tinh nghịch nhảy nhót trên bãi cỏ xanh mướt, mạnh mẽ mà dịu dàng phản chiếu xuống mặt hồ trong vườn.
Cô ngồi trong lòng anh gặm trái táo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Tiểu Nghiên Nhi..”
“Hửm?”
Cô nhìn anh thắc mắc.
Anh nhìn cô đầy ôn nhu. Bàn tay lớn ôm chặt lấy cô, giọng nói đầy ấm áp:
“Em đến thật đúng lúc.”