Em Đến Thật Đúng Lúc - Chương 10 - Chúng ta đã từng thân thiết
Những ngày tháng cuối cùng của thời sinh viên sắp kết thúc. Thời gian gần đây tất cả sinh viên năm cuối đều vô cùng bận rộn. Mọi người vội vàng chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp. Người thì háo hức vì sắp được tự do tự tại, người thì lo lắng sợ hãi khi sắp phải bước vào một thế giới đầy dối gian ồn ào, người thì luyến tiếc giảng đường đầy hồi ức vui buồn..
Ngày hôm nay ông trời dường như đã mỉm cười với mọi người sau những ngày mưa rơi tầm tã. Sau đêm mưa ngày hôm qua, không khí buổi sáng hôm nay rất trong lành, gột rửa mọi phiền muộn. Ánh mặt trời đang chen chúc len lỏi qua từng lớp lá chiếu xuống vũng nước còn sót lại, ánh lên tia sáng lấp lánh, mơ tưởng về một tương lai đầy sắc màu.
Tại sân bay Lam Thành, máy bay mang số hiệu LU520 vừa hạ cánh cách đây 10 phút. Có một chàng trai dáng người cao lớn, ăn vận thời thượng nổi bật trong đám đông đang đứng tại cửa ra số 3. Dương Hàn Đông đã về nước rồi. Suốt những năm tháng ở Mỹ cậu luôn chăm chỉ tập trung vào việc học tập và giúp ba điều hành công ty chi nhánh, chỉ mong có thể về kịp để có thể cùng ai kia dự lễ tốt nghiệp. Ngồi trên xe, Dương Hàn Đông lần này không như trước kia. Nếu là trước kia cậu luôn ngồi ngủ hoặc bấm điện thoại, nhưng hiện tại lại luôn đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe. Từng chút từng chút một hồi tưởng lại cảnh vật trước kia.
Nghiên Dương hôm nay đã được mặc bộ áo tốt nghiệp mà trước kia cô chỉ có thể ngắm nhìn. Chiếc áo này rộng hơn so với thân hình nhỏ nhắn kia nhưng mặc lên cũng rất ra dáng và dễ thương.
Hạ Vũ sau bốn năm học vẫn chưa kiếm được anh chàng nào ưng ý nhưng cậu ấy đang được một cậu bạn nhỏ hơn một tuổi theo đuổi. Cậu biết không, Tống Quốc Lam và Trần Nhất, hai người bọn họ đã chính thức hẹn hò rồi. Hihi.. Tôi biết ngay là quan hệ của hai người đó có gì mờ ám mà. Làm sao mà “múa rìu qua mắt thợ” được. Chỉ một tháng nữa là đến ngày tốt nghiệp của chúng ta rồi, cậu.. chắc sẽ về phải không? Tôi có lần gọi cho cậu nhưng không thấy phản hồi. Có phải rất bận rộn không? Trần Nhất nói cậu đi du học chỉ một năm thôi, nhưng cậu xem, hiện tại đã mấy năm rồi? Nếu tốt nghiệp cậu không trở về, tôi sẽ thực sự quên cậu luôn đấy. Dương Hàn Đông, mau trở về đi. Cầu xin cậu đấy..
Nghiên Dương
Chiếc xe BMW màu đen dừng ngay trước cổng chính của Đại học K đã thu hút được nhiều ánh mắt, không phải là chiếc xe mà là người vừa bước xuống xe. Nhiều sinh viên gần đó bàn tán, thì thầm to nhỏ với nhau. Đại loại mấy câu như: “Đó không phải là Dương Hàn Đông của Viện Nghiên Cứu K sao?”, “Cậu ấy đẹp trai quá đi!”, “Không biết đã có bạn gái chưa nhỉ?”, “Nghe nói cậu ta và Nghiên Dương của khoa Nghệ Thuật chia tay rồi.”..
Dương Hàn Đông không có tâm trạng mà đứng nghe đám người kia bàn tán. Bây giờ cậu chỉ đang chăm chú tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Bước chân ngày một nhanh hơn, đi thẳng tới khoa Nghệ Thuật của Nghiên Dương.
Hiện tại thì Nghiên Dương đang đứng chụp ảnh cùng với Hạ Vũ, Trần Nhất và Tống Quốc Lam tại đài phun nước.
Dương Hàn Đông đã đến khoa Nghệ Thuật nhưng lại không tìm thấy cô nên đã rất sốt ruột, liền lấy điện thoại gửi tin nhắn tới một dãy số.
“Tụi cậu đang ở đâu?”
“Đài phun nước ở cổng phía Tây. Cô ấy cũng ở đây.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ bí mật liền lặng lẽ trở lại bên cạnh Tống Quốc Lam. Trước khi ra nước ngoài, Dương Hàn Đông đã nhờ Trần Nhất giúp cậu trông chừng không cho bất kỳ người con trai, thậm chí là cả con gái lạ nào đến gần Nghiên Dương. Sự nhờ vả này của Dương Hàn Đông không ít lần làm Trần Nhất rơi vào hoàn cảnh éo le. Có lần Tống Quốc Lam hiểu lầm Trần Nhất có ý với Nghiên Dương liền cho cậu một bạt tai và phải ra sofa ngủ.
Dương Hàn Đông sau đó liền chạy thẳng đến địa điểm trong tin nhắn mà Trần Nhất gửi. Cậu muốn nhanh chóng gặp cô, muốn ôm cô vào lòng, muốn ngửi thấy mùi hương của dầu gội Lavender trên tóc cô, muốn nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười đầy ngọt ngào kia của cô.
Cậu đã nhìn thấy cô rồi. Thực sự đã nhìn thấy rồi. Cô gái tóc dài màu cà phê đang tươi cười tạo dáng chụp ảnh cùng bạn thân. Từng bước từng bước tiến gần chỗ cô.
“Nghiên Dương..”
Tiếng gọi nghẹn ngào mang theo bao nỗi nhớ nhung cuối cùng cũng bật thành tiếng. Tuy thị lực không tốt nhưng Nghiên Dương lại nhìn rất rõ người vừa gọi cô. Nụ cười tươi vô tư dần dần tắt. Chết lặng nhìn đối phương. Trần Nhất nhìn thấu hồng trần liền kéo hai con người ngây ngốc đang chôn chân ở kia đi xa, trả lại không gian riêng cho Nghiên Dương và Dương Hàn Đông.
Tâm trạng hiện giờ của Nghiên Dương: Trống rỗng. Cô không biết phải làm sao, không biết phải nói gì.
An nhiên bước vào thế giới của nhau rồi không một lời chào mà ra đi, để lại một người thống khổ với quá khứ ngọt ngào. Ái tình chính là như vậy sao?
Cuối cùng Dương Hàn Đông cậu cũng trở về rồi. Nhưng Nghiên Dương tôi hiện tại thực sự không muốn nhìn thấy cậu. Một chút cũng không muốn. Ra đi không nói một lời từ biệt. Rốt cuộc cậu coi tôi là gì chứ? Rõ ràng là nói yêu tôi nhưng đến chuyện quan trọng như vậy cũng không mở lời với tôi. Tất cả mọi người đều biết. Chỉ có tôi ngu ngốc không biết gì. Đến tin tức về cậu cũng do người khác nói với tôi. Chẳng nhẽ tôi lại không có đủ tư cách đến vậy sao?
Nghiên Dương
Dương Hàn Đông đang rất mong chờ, cho rằng Nghiên Dương sẽ chạy lại ôm lấy cậu hoặc mắng chửi cậu, nhưng câu nói đầu tiên cô nói với cậu lại là..
“Cậu là ai vậy?”
Có lẽ chỉ là một câu chào hỏi bình thường nhưng.. sao lại xa cách tới vậy?
Dương Hàn Đông chết lặng tại chỗ, một lúc sau mới cất tiếng hỏi kèm theo bao đau khổ, nước mắt sắp chực rơi xuống:
“Cậu không nhớ sao? Tôi là.. Dương Hàn Đông.”
Nhưng trái lại, Nghiên Dương lại lạnh lùng đáp:
“Không quen.”
Thế giới của tôi và em thiếu một câu tạm biệt nhưng việc bắt đầu lại dường như rất khó khăn. Là tôi vội vàng kết luận em là một người mạnh mẽ, vô tư nhưng tôi đã sai rồi. Tôi thực sự rất hối hận.