Em Ấy Đáng Yêu Như Vậy - Mật Mật - Chương 25: Chút tâm tư nhỏ
“Nếu đời anh chỉ là viên ngọc,
anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnh
và xâu thành một chuỗi
quàng vào cổ em.
Nếu đời anh chỉ là một đóa hoa
tròn trịa, dịu dàng và bé bỏng,
anh sẽ hái nó ra đặt lên mái tóc em.”
(Bài thơ tình số 28 – R.Tagore)
Cố Từ Vĩ gập sách lại, hết sức bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ đang co người thành một cục trên ghế lười.
Đây là lần thứ hai Nhu Nhiên không ngủ được mà vào phòng cậu lúc nửa đêm, cũng là lần thứ hai cậu ru cô gái nhỏ ngủ bằng cách đọc sách cho cô nghe.
Giọng Cố Từ Vĩ có một ma lực hết sức thần kỳ, khiến cho Nhu Nhiên giống như rơi vào hồ nước tĩnh lặng mà ấm áp. Cảm giác vừa dịu dàng vừa an toàn bao trùm làm cô quên hết muộn phiền, cứ thế chìm sâu vào giấc ngủ.
Cố Từ Vĩ đã làm xong bài tập. Cậu đóng nắp bút nước, tắt đèn học cho đỡ chói rồi tiến đến bế Nhu Nhiên lên.
Chỉ qua mấy ngày mà cô gái nhỏ dường như đã sút đi mấy cân. Cố Từ Vĩ bế cô còn dễ dàng hơn trước. Nhu Nhiên ngủ rất ngon, thế nhưng gương mặt trắng bệch, lộ ra quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt khiến cô trông càng thêm tiều tuỵ.
Cậu thầm nghĩ trong đầu, phải bồi bổ cho cô thêm chút nữa mới được.
Nhu Nhiên bị động tĩnh làm cho tỉnh lại. Cô mơ mơ hồ hồ mà mở mắt, nhìn thấy gương mặt Cố Từ Vĩ gần trong gang tấc thì chép miệng một cái, hai tay vô thức bám lấy cổ cậu rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Cố Từ Vĩ cứng đờ cả người, bước chân nặng nề đặt cô lên giường.
Nhu Nhiên vẫn chưa buông tay khỏi cổ cậu. Không biết cô mơ thấy gì mà mỉm cười, bàn tay nhỏ xinh còn làm loạn mà xoa lên tóc cậu.
Bông băng trên tay Nhu Nhiên chưa tháo, thỉnh thoảng tiếp xúc với phần da gáy nhạy cảm.
Có chút ngứa ngáy.
Cố Từ Vĩ chống tay xuống giường, khoảng cách giữa hai người gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở của cô. Mùi sữa ngọt ngào pha với hương sữa tắm khiến Cố Từ Vĩ như say, cứ giữ nguyên tư thế cho Nhu Nhiên làm loạn.
Lỗ tai Cố Từ Vĩ đỏ giống như nhỏ máu. Cậu bối rối hít sâu một hơi, đè bàn tay đang nghịch ngợm của Nhu Nhiên xuống giường.
“Như thế này là hư lắm đó biết không hả?” – Giọng nói thì thầm của thiếu niên giống như sắp tan loãng vào màn đêm.
Vậy mà cô gái nhỏ lại ngoan ngoãn hơn không ít, thành thật nằm im không nghịch ngợm nữa.
Cố Từ Vĩ tìm điều khiển điều hoà, nhấn nút tăng nhiệt độ. Cậu đắp chăn cẩn thận cho cô rồi mới đi về phòng mình.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời không trăng không sao, đêm hè chìm trong yên lặng…
__
Sáu giờ sáng, cô gái nhỏ đang mơ hồ vùi đầu vào trong chăn thì bị tiếng báo thức làm cho tỉnh ngủ.
Nhu Nhiên có thói quen dậy buổi sáng rất tốt. Báo thức kêu một lần đã tỉnh, rất nhanh nhẹn quy củ đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị quần áo đi học.
Lúc rửa mặt cô chưa tỉnh táo lắm, lỡ tay làm bông băng dính nước. Cảm giác dính dính nhớp nhớp làm cô phải cau mày vì khó chịu.
Nhu Nhiên cầm cặp sách xuống phòng khách. Cố Từ Vĩ vừa ra ngoài về, thấy Nhu Nhiên xuống thì đưa cho cô bánh bao còn nóng hổi cùng một cốc sữa đậu nành.
Cố Từ Vĩ vẫn mặc nguyên quần áo ở nhà. Mái tóc vì lúc đội mũ bảo hiểm không chú ý lắm nên có vài sợi hơi vểnh ngược lên. Nhu Nhiên ngứa tay ngứa chân, muốn vuốt thẳng lại mấy sợi tóc trên đầu cậu.
Cố Từ Vĩ đè lại móng vuốt đang chuẩn bị vươn ra, nghiêm khắc nói:
“Cậu ngồi im chút đi.”
Thiếu niên cầm hộp y tế, chầm chậm tháo bông băng cũ đã dính nước ra.
Chờ lúc Nhu Nhiên ăn hết, Cố Từ Vĩ đã thay xong bông băng tay kia cho cô.
Nhu Nhiên giải quyết xong bữa sáng rồi mới uống thuốc, ngoan ngoãn ngồi dưới sofa chờ Cố Từ Vĩ chuẩn bị để cùng đi học.
Tốc độ của ngài Cố cũng rất nhanh. Cậu vừa xuống lầu, phía ngoài đã có tiếng còi ô tô vang lên.
Hôm nay bác Trần bị ốm, con trai cả của bác lái thay. Trần Thiệu Phong nhìn Cố Từ Vĩ sóng vai cùng một cô gái lạ mặt đi ra khỏi nhà. Cậu chủ Từ Vĩ luôn lạnh nhạt nay lại chu đáo thay cô mở cửa xe, còn rất tỉ mỉ nói cô cẩn thận.
Trần Thiệu Phong lớn lên bên cạnh Cố Từ Vĩ, bị một màn này làm cho sốc đến trợn trừng mắt.
Nhu Nhiên rất lễ phép, vừa gặp anh đã nhỏ nhẹ chào:
“Em chào anh ạ.”
Trần Thiệu Phong thắt dây an toàn. Anh nở nụ cười thân thiện, ánh mắt nhìn qua Cố Từ Vĩ ngồi cạnh Nhu Nhiên qua gương chiếu hậu.
“Ừ. Chào em.”
Cố Từ Vĩ đối mắt nhìn lại, ném cho anh cái nhìn cảnh cáo.
Trần Thiệu Phong làm một động tác kéo khoá miệng.
Anh còn đang định hỏi cô gái nhỏ này có phải là người yêu của Cố Từ Vĩ không đấy.
Cậu chủ Cố đúng là thính ghê.
Nhu Nhiên hơi thiếu ngủ, vừa lên xe đã nhắm mắt dựa đầu vào cửa kính. Đường đi hơi xóc, thỉnh thoảng cô lại bị đụng đầu đến tỉnh.
Cố Từ Vĩ với tay lấy gối dựa trên ghế lái phụ nhét vào lòng cô.
“Ngủ chút đi, đến trường tôi gọi cậu.”
Cô nhìn sườn mặt anh tuấn của thiếu niên, tiếp đến bờ vai rộng, thầm nghĩ có lẽ nếu tựa vào vai cậu sẽ êm hơn tựa vào gối dựa mềm như nhung trong tay.
Nhu Nhiên nhẹ giọng nói cảm ơn, một lần nữa nhắm mắt ngủ.
Có lẽ là bởi quá mệt, cô gái nhỏ vào giấc rất nhanh.
Tới khi cô tỉnh lại là đã đến gần giờ vào lớp. Xe dừng lại ở gần trường, không biết đã đỗ từ bao giờ.
Nhu Nhiên dụi dụi tầm mắt đang mờ tịt, phải ngồi vài giây cho sương mù trước mắt tan hết rồi mới đeo cặp sách lên vai:
“Vào lớp thôi.”
Hôm nay trời âm u không có nắng, thế mà ngoài trời vẫn oi bức như thường. Cố Từ Vĩ xem dự báo thời tiết, cẩn thận dặn dò cô gái nhỏ:
“Tay cậu cẩn thận dính nước đấy. Tan học chờ tôi qua nhé.”
Nhu Nhiên nhìn cả hai tay đều phải băng bó, không vui không buồn đáp:
“Ừm, nhớ rồi.”
Tay cô thế này, có lẽ không ngồi chép bài như thường lệ được rồi.
Lớp chuyên Toán cách lớp của Nhu Nhiên chỉ ba bước chân. Cố Từ Vĩ đưa cô đến cửa lớp rồi mới ung dung về phòng học của mình.
Ban nãy khi lên lớp, cậu còn thấy cô chần chừ thả chậm bước chân. Càng gần tới nơi, trông cô gái nhỏ càng ủ dột không vui. Nhu Nhiên không hề nói với cậu, cũng cố gắng che giấu, thế nhưng tâm tư đơn thuần của cô gái nhỏ thỉnh thoảng vẫn lộ ra một ít.
Mà Cố Từ Vĩ lại đủ quan tâm và tỉ mỉ để nhận ra điều đó.
Xem ra hai tay cô bị thương như thế, chín phần mười có liên quan đến bạn cùng lớp rồi.
Cậu đành nhiều chuyện một chút, xem xem người đó là ai vậy.
______