Duyên Nợ 3 - Nắng Còn Vấn Vương - Bạch Khải Viễn - Chương 99: Diễn kịch
– Thôi được rồi, mẹ cũng ủng hộ hai đứa ly hôn. Trà đi theo mẹ đi nộp đơn.
Khải Viễn chặn họ lại:
– Mẹ, mẹ làm sao vậy?
– Ơ cái thằng này, mẹ với Mộc Trà đang tạo điều kiện cho mày về với An Chi đấy. Đứng lên, đi tìm nó đi còn ngồi đấy giả vờ đau lòng mãi.
– Con không giả vờ, mẹ… bây giờ con yêu vợ, con không muốn ly hôn.
– Muộn rồi con trai ạ, khi con làm người phụ nữ con yêu tổn thương thì con không còn xứng đáng làm chồng con bé nữa đâu.
Bà Kiểm đứng dậy nắm lấy tay Mộc Trà kéo đi. Khải Viễn nắm tay còn lại của cô kéo lại:
– Trà, anh muốn giải thích, anh muốn nói chuyện với em.
Mộc Trà hất tay anh ra lắc đầu:
– Tôi không còn muốn nghe nữa, rồi sẽ chỉ là ngụy biện mà thôi. Thứ tôi muốn không phải là những lời yêu trống rỗng mà chính là anh đã vì tôi làm những việc gì? Đêm hôm qua anh để tôi chờ còn bản thân ở cạnh người cũ thì tôi đã xác định rồi. Chúng ta dừng lại đi, tôi cũng không phải là kẻ thứ ba, không níu chân anh nữa. Tình yêu ngắn ngủi của chúng ta đâu so sánh được với tình yêu dài đằng đẵng của anh và cô ấy. Kết thúc đi, tôi không muốn nghe giải thích vì dù bất cứ lí do gì cũng không thể phủ nhận được việc đêm qua anh bỏ tôi ở nhà để bên người ta.
Mộc Trà dứt khoát dứt tay khỏi Khải Viễn, cô đi theo mẹ chồng ra ngoài. Bà Kiểm dù rất xót con trai nhưng cũng mặc kệ. Dám gây nên tội thì tự đi mà làm lành, nếu muốn thì tán lại, yêu lại, cầu hôn lại rồi bà sẽ cưới lại cho… lần này sẽ là đám cưới lớn, thật lớn mới bù đắp được cho tổn thương của con dâu.
– Trà, con không là con dâu thì là con nuôi mẹ. Mẹ sẽ tìm mối nào biết yêu thương con để gả con, yên tâm nhé!
– Mẹ… con không lấy ai nữa đâu.
Bà Kiểm tủm tỉm cười nhưng vẫn dò hỏi:
– Vì sao? Con yên tâm, thời đại này gái một đời chồng mà có điều kiện lấy trai tân ầm ầm.
– Không phải ạ
– Vậy thì làm sao? Hay con yêu chồng cũ rồi.
Mộc Trà không muốn nói dối mẹ. Lúc này bao nhiêu gai góc mạnh mẽ đã bị bẻ sạch, cô òa khóc nấc.
– Mẹ, con yêu anh ấy mới đau lòng, đêm qua con cứ vừa ngồi đợi vừa khó chịu, rất khó chịu ở đây này…
Cô mang tay bà áp lên ngực mình rồi vẫn nức nở:
– Con biết con tham lam, con không xứng đáng vậy nhưng con lại lỡ yêu anh ấy rồi. Mẹ, con phải làm gì chứ? Còn An Chi nữa, liệu anh ấy có thực sự đã quên cô ấy không? Có phải anh ấy chỉ có hứng thú nhất thời mới mẻ với con không? Nghĩ thôi con lại đau… đêm qua con như điên dại tìm vỏ sò cuối cùng chỉ để có niềm tin rằng chúng con là duyên phận nhưng tìm mãi, tìm mãi không thấy… hóa ra anh ấy nhặt thiếu. Vậy có phải chính anh ấy đang không coi trọng mối quan hệ với con không?
Bà Kiểm khẽ xoa đầu cô an ủi:
– Không đâu, mẹ nhìn thấy nó yêu cả hai lần nhưng chắc chắn là nó yêu con Trà ạ. An Chi chỉ như một thói quen thôi, đàn ông mê cái đẹp, ở bên cạnh chiếm hữu dần sinh một cảm giác thân thuộc như yêu. Mẹ tin Khải Viễn yêu con là thật nhưng An Chi về lúc này khiến nó nhất thời bối rối. Con hãy cho nó thời gian để giải quyết cô gái kia rồi mẹ sẽ hỏi cưới lại con cho nó nếu con muốn được không?
– Không ạ, con không kết hôn với anh ấy nữa, cũng sẽ không kết hôn với ai nữa.
– Mẹ sẽ chỉ coi con là con dâu mẹ thôi. Cứ để cho Khải Viễn có thời gian khẳng định lại xem bản thân nó muốn gì? Nếu nó mà là kẻ có mới nới cũ thì con cũng không nên đau lòng nghe chưa? Con phải để đàn ông học được cách trân trọng phụ nữ. Nó đang có con dễ dàng nên không biết trân trọng, nó nghĩ con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà không dám phá hợp đồng. Vậy nên bây giờ con phải cành cao lên, để nó phải mất công theo đuổi lại con nhớ chưa?
– Nhưng nhỡ anh ấy quay về…
– Không có chuyện ấy đâu, mẹ sẽ giúp con. Nó mà quay về với An Chi thì lập tức nó vô sản còn mẹ sẽ đi hỏi một người đàn ông hơn nó cho con. Đừng nghĩ chỉ có người ấy mới làm con hạnh phúc, chính con mới khiến con hạnh phúc chứ không phải bất kì người đàn ông nào đâu, nhớ chưa?
Mộc Trà vẫn ôm mẹ chồng. Bà quá tốt với cô, chẳng biết kiếp trước cô đã làm gì để được như vậy nữa.
– Mẹ, con xin lỗi vì đã lừa dối mẹ.
– Không sao, ít nhất con còn tham tiền nên mẹ mới có cơ hội có con dâu như con. Nào bây giờ con dọn đồ qua nhà mẹ ở nhé!
– Vậy là chia tay thật hả mẹ?
– Con bé này, yêu nó như vậy rồi mà còn cứng được, giỏi ghê. Cứ về nhà mẹ đi, mẹ đảm bảo ngày nào nó cũng sẽ qua năn nỉ ỉ ôi con về cho coi nhưng nhớ phải mặt lạnh vào đấy.
– Vâng ạ, con nhớ rồi.
…
Đông Huy đến bệnh viện theo sự nhờ vả của Khải Viễn. Anh đứng trước cửa phòng bệnh chưa vào vì bên trong người bệnh đang nói chuyện điện thoại. Họ nói chuyện bằng tiếng Đức nên anh không hiểu nhưng nghe giọng nói của An Chi khá gay gắt. Đến khi không còn tiếng nữa, anh mới giơ tay lên gõ cửa.
– Mời vào.
An Chi nghĩ rằng Khải Viễn sẽ tới nhưng khi cánh cửa mở ra là người đàn ông xa lạ thì khuôn mặt tắt hẳn nụ cười.
– Anh là ai?
Đông Huy đặt giỏ hoa quả lên bàn, từ tốn trả lời:
– Tôi là trợ lí của Khải Viễn, anh ấy nhờ tôi đến làm thủ tục cho cô ra viện.
– Anh ấy đâu? Tôi không ra khi anh ấy chưa đến đón.
– An Chi, cô nên bình tĩnh một chút. Việc cô làm Khải Viễn bị thương có thể bị truy tố hình sự rồi. Cô có thể ở lại bệnh viện nếu muốn nhưng Khải Viễn sẽ không đến đâu. Anh ấy đã kết hôn rồi nên không thể dành sự quan tâm cho cô nữa. Cô nên tự trọng một chút, khi bản thân cô không biết trân trọng để mất là lỗi của cô chứ không phải của anh ấy.
– Anh cút ra ngoài, tôi không cần anh giảng đạo lí.
– Vâng, vậy tôi cũng không tiện ở lại khi cô không cần đến sự có mặt của tôi. Tôi chuyển thêm lời của anh ấy nữa là “Cô nên về Đức đi và quên anh ấy đi, anh ấy muốn mối quan hệ của hai người hoàn toàn chấm dứt vì không muốn làm vợ đau lòng”. Xin chào cô, tôi xin phép.
Đông Huy đã nghĩ đến việc cô ta sẽ nổi xung lên mà đập phá nhưng không? Đứng một lúc ngoài cửa, anh thấy cô ta hoàn toàn bình tĩnh không có biểu hiện mất kiểm soát như lời Khải Viễn nói mới rời đi.