Duyên Nợ 3 - Nắng Còn Vấn Vương - Bạch Khải Viễn - Chương 101: Dạy dỗ tiểu tam
– Đủ rồi, tôi trả anh cho cô ta. Còn anh muốn chứng minh thì cứ làm đi.
Điện thoại của Khải Viễn đổ chuông, nhìn dãy số lạ, anh định ấn từ chối nhưng Mộc Trà đã ấn nhận cuộc gọi. An Chi chưa cần nghe người lên tiếng đã thao thao bất tuyệt
– Khải Viễn, vợ anh bỏ đi rồi phải không? Em qua nhà anh nhé!
Tình ngay lí gian, Mộc Trà khẽ nhếch miệng cười. Sao cô ta lại biết cô bỏ đi nếu anh không nói chứ? Giả tạo hết chỗ nói.
– Khải Viễn, anh có nghe thấy….
– Mẹ kiếp… cô có im đi không? Tôi nói với cô bao lần nữa não mới chịu thông hả?
– Hic… Khải Viễn, sao anh lại nổi cáu với em?
Mộc Trà cười mỉa mai:
– Anh thật biết diễn trò nhỉ?
Cô gạt anh ngã mà đi ra khỏi phòng. Bước chân bị hẫng lại khi nghe tiếng vỡ lớn. Chiếc điện thoại trên tay Khải Viễn đã bị ném vào tường vỡ nát dội lại tiếng chát chúa. Mộc Trà nhìn anh đang quỳ trên sàn nhà, hai tay nắm chặt khiến lòng lại nảy sinh suy nghĩ trái chiều. Phải chăng, cô đang thực lòng nghĩ sai, An Chi đang dắt mũi hai người, đang muốn chia cắt họ. Vậy nhưng, cô ta là do anh mà đến vậy nên… cô sẽ để anh tự quyết định, tự giải quyết…
…
Dương Tùng nhắc Mộc An ngồi im uống nước đợi anh đi vào phòng Vip gặp khách hàng. Cô cũng không muốn ngồi nghe anh nói mấy thứ luật chán ngắt nên thà ngồi ngoài uống nước, ngắm phố phường thì hơn.
– Khải Viễn có biết vợ của mình lén lút hẹn hò đàn ông sau lưng anh ấy không?
Mộc An ngẩng mặt nhìn hai cô gái vừa xuất hiện. Cô không quen họ nhưng… chắc là họ quen Mộc Trà. Vậy nên cô nhếch miệng, nhún vai:
– Thì sao nào? Liên quan đến các cô sao?
– Trơ trẽn thật đấy, có chồng rồi còn công khai bồ bịch.
Hạnh Linh còn hả hê chìa điện thoại ra trước mặt Mộc An:
– Hình ảnh sắc nét nhỉ? Tôi đã gửi cho Khải Viễn để anh ấy biết vợ mình là người như nào rồi đấy.
– Vậy sao? Nhanh nhỉ? Những kẻ có lòng tốt như này thường là mấy cái đứa thích làm tiểu tam muốn chen chân vào gia đình người khác phải không?
An Chi ngồi xuống ghế đối diện tỏ vẻ cảm thương:
– Mộc Trà, cô có người khác rồi vậy thì hãy trả Khải Viễn cho tôi đi. Dù sao cô cũng chỉ là kẻ đến sau, người anh ấy yêu là tôi, cô chỉ là thế thân thôi. Anh ấy chỉ cần cô sinh con vì tôi không thể mang thai…
– Cô phát ngôn ra những câu ấy không thấy bốc mùi sao? Ai là thế thân? Tôi không trả đấy cô định làm gì?
An Chi ngay lập tức trở mặt lớn giọng:
– Cô đúng là cái loại mặt dầy, cô cướp đi người tôi yêu mà bây giờ còn cặp kè người khác nữa… loại phụ nữ bám đàn ông vì tiền như cô thật đáng khinh.
Mộc An nhìn xung quanh thấy những ánh mắt nhìn mình chỉ chỏ thì bực mình:
– Vậy kẻ đang muốn tôi nhường chồng thì nhân cách tốt phải không?
– Cô chỉ là kết hôn hợp đồng, kết hôn với anh ấy vì tiền mà thôi… việc cô làm sớm muộn cũng gặp…
Cô ta chưa nói hết thì cốc nước ép dưa hấu trên mặt bàn bị Mộc An hất thẳng vào mặt. Cô trừng mắt quát:
– Ngậm miệng chó lại…
Toàn bộ những người trong quán đều nhìn về phía họ. Hạnh Linh lợi dụng sự chú ý của mọi người mà làm ầm ĩ:
– Con quỷ cái, mày cướp người yêu em tao mà còn dở trò khốn nạn.
Mộc An nhún vai nhìn sang An Chi diễn bài nước mắt cá sấu mà cô khẽ cười. Sao Mộc Trà lại không kể cho cô nghe Khải Viễn có mấy con diễn viên tuồng này thích nhỉ?
– Thì sao nào? Tao thích đấy… người yêu em mày nhưng là chồng tao. Mấy thứ người yêu cũ là cái loại hãm nhất, suốt ngày bám lấy chồng người khác mà không biết nhục sao?
– Mày có chồng mà còn cặp kè thì sao chứ?
– Mày có mắt không phải để nhìn phải không? Muốn gây sự thì ra khỏi quán.
Mộc An đứng dậy xách túi. Hạnh Linh lấy cốc cafe bàn bên cạnh định đổ lên đầu cô nhưng cánh tay cô ta bị giữ lại rồi dần đổi hướng. Cốc cafe thành công rưới xuống đầu cô ta không sót một giọt.
– Mộc Trà, cô điên rồi hả?
– Đúng vậy, bà mày đang điên với mấy con dở hơi muốn cướp chồng người khác đây.
Nói rồi Mộc An túm lấy tóc Hạnh Linh lôi đi ra vỉa hè kéo theo sự chú ý của đám đông.
– Con chó, bỏ tao ra.
Cô ta muốn giật tóc ra nhưng không thể làm gì được. Người ngoài muốn can đều bị Mộc An lừ mắt:
– Ai vào đây bị thương đừng có trách.
An Chi thấy như vậy liền chụp ảnh lại gửi cho Khải Viễn nói Mộc Trà đang đánh người.
Mộc An cầm tóc của Hạnh Linh xoay cô ta như chong chóng liên hồi đến khi buông ra thì cả người cô ta đổ rầm xuống đất, mặt mũi sây sẩm mơ hồ.
Nhìn thấy An Chi đang giơ điện thoại, Mộc An xoay chân đá vèo cái điện thoại văng ra xa đáp rơi xuống cống ngầm. Mộc An chống tay bên hông nhìn người xem hiếu kì:
– Ai còn muốn quay phim nữa không?
Điện thoại được bỏ xuống hết, Mộc An lại gần An Chi, cô ta lùi lại đề phòng:
– Mày muốn gì? Anh Viễn đã biết hết những việc mày làm rồi.
– Được, vậy để tao bảo anh ấy đến viện chăm mày luôn.
Cô vừa giơ tay lên thì An Chi giơ hai tay che đầu ngồi thụp xuống đất. Cô ta rất sợ bị đánh vào mặt vì khuôn mặt chính là thứ giúp cô ta ở hào quang trong giới bao nhiêu năm qua.
Mộc An nhấc chân dẫm lên lưng cô ta ghì xuống đất.
– Tao nói cho mày biết, mày là cái thứ hãm nhất trong đời. Người yêu cũ mà đòi về tranh chồng với vợ người ta sao? Mọi người ở đây có ai chấp nhận cho chồng mình qua lại với người yêu cũ không thì giơ tay hộ cái.
Hạnh Linh sau khi hoàn hồn liền cởi giầy xông đến nhưng chưa kịp lại gần thì Mộc An đã giơ tay xoay người nắm được tóc giật mạnh hất văng cô ta xuống.
– Hôm nay hai con mặt dầy người cũ đến gây chuyện với chính thất, tôi mà không làm gì thì thật có lỗi với bản thân.
An Chi nhìn Hạnh Linh tóc tai rối bời rũ rượi, đau đớn mặt mũi nhăn nhó thì biết mình không nên manh động, cô ta đã đánh giá sai Mộc Trà rồi, những tưởng cô hiền lành nhưng hành động túm tóc Hạnh Linh dứt khoát, quay cho chị ta xoay vòng không trở tay nổi thì… chẳng lẽ cô ta có võ. Ngẩng mặt nhìn Mộc Trà với ánh nhìn dè dặt nhưng vẫn lớn giọng:
– Mộc Trà, cô thật quá đáng… cô hành hung người khác.
Cô ta gào khóc như một đứa trẻ khiến Mộc An có chút bất ngờ. Hình như não cô ta không bình thường thì phải, cô đứng im khoanh tay nhìn rồi bật cười lớn:
– Hóa ra cô bị tâm thần à?